Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 5: Cô Được Nhận Nuôi Là Vì Cậu




Phương Chu Diêu ở lại không lâu thì đã rời đi.

Khi ba cậu không có ở nhà, cậu cùng cô nói chuyện, không lạ không biết xấu hổ.

Thậm chí còn mắng tới nỗi khiến cô bỏ vào phòng...!

Phương Chu Diêu rời khỏi nhà, liền quay đầu đạp xe đến tạp chí, tìm ba mình!

Dư Hàng là biên tập viên điều hành của Tạp chí Tinh Hoả, và vợ cũ của ông - mẹ của Phương Chu Diêu, từng là phó tổng biên tập và là cánh tay phải của ông.

Tuy nhiên, sau khi hai người ly hôn, mối quan hệ cá nhân của họ ảnh hưởng đến công việc, vợ cũ đã xin chuyển công tác và trở thành biên tập ở bộ phận marketing.

Hai người họ tỏ ra ôn hoà ly hôn tại nơi làm việc, cho nên sau khi ly hôn, cả hai đều làm ở vị trí mới, không có nhân viên chế giễu.

Nhưng trên thực tế, hai người họ đã đại chiến đến trăm hiệp, cãi nhau đến vỡ đầu, vạch mặt, đến mức hai người không bao giờ có thể yêu nhau được nữa.

Phương Chu Diêu đã sớm nhận được con mẹ nó lời cảnh cáo, ngay cả sau khi khi ba cậu chết, cậu cũng không được liếc mắt nhìn.

Nhưng mà...!

Hôm nay cậu phải đến Tạp chí Tinh Hoả.

Hơn nữa, cậu còn đi vượt qua phòng marketing và đến thẳng tổng bộ...để tìm ba!

Dư Hàng vừa mới kết thúc cuộc họp, từ trong phòng họp đi ra, nhân viên bên dưới nói cho ông biết con trai của ông đang đợi ông trong phòng làm việc.

Dư Hàng trong lòng ấm áp, kích động đến mức suýt chút nữa thì nước mắt trào ra!

Ông vô cùng lo lắng đi vào phòng, đẩy cửa ra, ông hô lên: "Con trai!"

Phương Chu Diêu đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng chơi trò chơi con rắn trên điện thoại di động Nokia.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ông...!

Cha già kích động chạy tới vò đầu cậu.

Dừng lại!!

Phương Chu Diêu: "..."

Sau đó, ông đã vò kiểu tóc không chính thống của mình thành cái tổ chim.

Đoán chừng lát nữa cậu sẽ đến tiệm cắt tóc để làm lại một lần nữa.

"Ôi, rất lâu không được gặp con rồi.

Ai nha...Ba còn cho rằng không gặp được con trong hai năm a ~"

Dư Hàng ngồi xuống bên cạnh Phương Chu Diêu, quàng tay qua vai Phương Chu Diêu, ghé sát vào nói chuyện.

Phương Chu Diêu ghét bỏ mà đẩy mặt ông ra, cau mày nói: "Miệng thúi, buổi sáng ba không đánh răng sao?"

Dư Hàng lúc này mới kéo khoảng cách, sau đó lấy tay che miệng ông nói: "Rất thúi ư? Ba chỉ nói trong cuộc họp vào buổi sáng."

Phương Chu Diêu ánh mắt càng ghét bỏ: "Không lại gần nhân viên mà hà hơi là tốt rồi."

Dư Hàng sờ sờ đầu, cười cười không biết xấu hổ.

"Sáng nay ba ngủ quên, không biết đồng hồ bị gì, ba đã nhấn rồi."

Phương Chu Diêu hừ một tiếng, "Không có mẹ, ba chính là một người lơ đễnh."

Vừa nói xong, Phương Chu Diêu bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, đứa trẻ trong nhà ba là như thế nào? Nói cái gì mà gia đình chết hết, được ba nhận làm con nuôi?

"Này con trai, con đã gặp con bé rồi?"

Dư Hàng lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng cũng nghi hoặc, "Ba chỉ mới đón con bé từ dưới quê lên mới hôm qua thôi, sao con biết nhanh vậy? Uy uy! Không phải là mẹ con biết rồi đấy chứ."

Đầu tiên là mừng rỡ, sau đó lại nghĩ nếu người đàn bà chanh chua kia biết chuyện này, đầu cậu muốn phình to gấp hai lần.

"Không có! Mẹ con còn quan tâm ba bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ kìa.

Suy nghĩ nhiều."

Đáy mắt Phương Chu Diêu cực kỳ chán ghét, "Con sáng nay tới nhà ba."

"À..."

Dư Hàng chậm rãi gật đầu, trong lòng trào lên một cỗ cảm xúc, "Con trai, có phải con nhớ ba hay không? Sỡ dĩ muốn thay mẹ đến tìm ba? Không thấy ba nên mới chạy đến đây?"

Phương Chu Diêu: "....."

Lại suy nghĩ nhiều.

Cậu ta đến nhà chỉ để đánh tình nhân thôi.

Bây giờ đến đây chỉ muốn hỏi một chút về tình huống của cô gái ở nhà kia.

"Được rồi, nếu như con đã phát hiện thì ba sẽ kể cho con nghe về đứa con gái mới của ba.

Dư Hàng ôm vai Phương Chu Diêu vỗ vỗ tay cậu, thở dài nói: "Ngày đó, ba và mẹ đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn, sau khi đã làm xong, mẹ con lắc đầu bỏ đi, gọi điện tho người theo đuổi bà ấy đến đón.

Ây, lúc đó ba tuyệt vọng vô cùng, tinh thần suy sụp ngồi trong sảnh Cục Dân Chính.

Trong lòng khổ sở, càng nghĩ càng thấy buồn, cuộc sống đối với ba quá nặng nề a..."

Phương Chu Diêu nheo mắt, "Nói vào trọng điểm....!"

Dư Hàng lúc này mới nói,"Lúc đó ba nghe nói có một đứa bé đang nộp đơn xin giấy chứng nhận mồ côi rồi.

Làm xong thì phải đến đến cô nhi viện để báo cáo nếu không con bé sẽ không được đi học.

Sau đó trưởng thôn bên cạnh đứa bé cho biết, gia đình con bé bị tai nạn ô tô đã chết, vô cùng đáng thương.

Vì vậy, ba nghĩ rằng một người đàn ông đáng thương vừa vặn gặp một đứa trẻ đáng thương, có thể cùng nhau sống qua ngày nên đã nhận nuôi con bé."

Sau khi nghe xong, Phương Chu Diêu "Ah" một tiếng.

Thầm nghĩ, hoá ra trải nghiệm sống đắng cay của cô là có thật...!

Dư Hàng vỗ vai Phương Chu Diêu rồi thở dài, "Thực ra nhận nuôi con bé, ngoại trừ cảm thấy đáng thương, ba cũng còn có tâm tư."

Phương Chu Diêu nheo mắt nhìn ông, mày kiếm nhăn lại, "Người ta vẫn còn là một cô gái, ba đừng có biến thái như vậy ah!"

"Phi...phi...phi" Dư Hàng tranh thủ đánh Phương Chu Diêu vài cái, "Con nói cái gì đấy!"

Phương Chu Diêu bị ông đánh tới mức hồ đồ.

"Tiểu tử thúi, tóc tai đã không ra gì, đầu óc cũng tràn đầy suy nghĩ bẩn thỉu!"

Dư Hàng thở hổn hển nói: "Ba chỉ thấy con học không được giỏi! Cho nên mới để con bé đến trông coi con một chút.

Ba còn đặc biệt sắp xếp con bé chung một trường, chung một lớp với con nữa đấy.

Tâm tư của ba chính là vậy đó."

Phương Chu Diêu: "Vậy là ba tìm cho con?"

Dư Hàng hừ một tiếng, "Con nói xem."

Phương Chu Diêu hít sâu một hơi, "Con dâu nuôi từ bé?"

"Phi..phi..phi!"

Dư Hàng tức giận định đánh cậu, may mà Phương Chu Diêu nhanh tay, chặn lại, đẩy ra!

"Đầu óc con quá ô uế!"

Dư Hàng hừ lạnh chỉ trích, "Ba cảnh báo con, bây giờ nó là con gái của ba, con cũng là con trai của ba! Không có con dâu gì ở đây cả.

Con điểm này chú ý đừng đánh chủ ý lên người con bé."

Phương Chu Diêu nhún vai, "Con chỉ đùa thôi, cô ấy không phải mẫu người con thích."

"Con chỉ mới cấp hai, con thích cái gì! Học sinh cấp hai không được yêu đương! Đầu óc sạch sẽ tí đi!" Dư Hàng tức giận mắng.

Phương Chu Diêu ngừng nói.

Bầu không khí trầm mặc trong một phút...!

Phương Chu Diêu lại mở miệng: "Cho con một ít tiền." Dư Hằng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy sự đánh giá.

Phương Chu Diêu kêu lên, "Học sinh trung học không xứng có tiền sao?"

Dư Hàng: "Bao nhiêu?"

Phương Chu Diêu: "Ba xem lương tâm của mình rồi cho a!"

Dư Hàng hừ hừ, móc ra 100 tệ.

Phương Chu Diêu nhận lấy, lưu loát nhét vào trong ví, một lời cảm ơn cũng không có.

Nội tâm Dư Hằng: Bạch Nhãn Lang!

Nội tâm Phương Chu Diêu: Tốt lắm, lương tâm của ông cũng chỉ có 100 tệ!

"Cái đó..."

Phương Chu Diêu ho khan một tiếng, "Đứa trẻ kia ở trong trường con sẽ bảo vệ.

Còn ba, cho cô ấy nhiều tiền hơn một tí.

Con không thể thường xuyên tìm ba, tiền tiêu vặt của con cứ đưa cho cô ấy, đem đến trường cho con."

Dư Hàng: Phá gia chi tử!

Sau khi lấy tiền, Phương Chu Diêu nghênh ngang bỏ đi.

Ngày mốt trường bắt đầu khai giản.

Cậu vẫn có thể vùng vẫy trong hai ngày này!

Nghĩ đến về sau sẽ cùng cô đi học.

Phương Chu Diêu quyết định mua cho cô một món quà.

Coi như là hối lộ đi.

Thuận tiện để cho cô sau này lấy thêm tiền từ lão Dư.

Dù sao thì hôm nay cậu cũng hơi hung dữ với cô.

Chỉ thuận tiện mà thôi...

...!

Tác giả có lời muốn nói:

Dư Phiêu Phiêu không bao giờ ngờ rằng mình sẽ được một đứa trẻ 14 tuổi gọi là một đứa trẻ! (Hãy thưởng thức câu này một cách cẩn thận, thưởng thức nó một cách cẩn thận).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.