Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 30: Đàn Ông Sợ Hổ Cái




Kiếp trước, đã diễn một bộ phim ghi nhớ sâu sắc, cũng là bộ phim cuối cùng trong cuộc đời Dư Phiêu Phiêu.

Là nữ phụ trong phim, cô bị nữ chính tát.

Cảnh đó NG mười mấy lần, cô bị tát mười mấy cái, bị đánh đến sưng đỏ, sau đỏ Dư Phiêu Phiêu nhìn thấy ánh mắt đối phương biến đổi, liền phản xạ có điều kiện cho rằng đối phương muốn giơ tay đánh cô.

Vì vậy, hành động của phản ứng nhanh chóng tăng lên.

Trước kia đó là quay phim, đối phó với cái tát của nữ chính, cô phải chịu đựng sợ hãi nghênh đón.

Nhưng hiện tại, cô biết cô không cần nhẫn nhịn, cho nên theo bản năng liền đánh trả.

Hơn nữa, là dưới tình huống nữ nhân đối diện tay còn chưa hạ xuống, cô liền đánh đòn phủ đầu??!

Dư Phiêu Phiêu phản ứng lại, mạnh mẽ dùng bình tĩnh ứng đối chột dạ.

Mà nữ nhân bị cô tát một cái, sau khi phản ứng lại, che mặt lộ ra biểu tình đáng thương...

"Mày, mày đánh tao..." Người phụ nữ lại giả bộ đáng thương, đôi mắt muốn khóc kia quay về phía Dư Hàng, "Con bé đánh em anh cũng mặc kệ sao?"

Cô ta muốn Dư Hàng ra mặt cho cô ta.

Thế nhưng, sau khi Dư Hàng phản ứng lại, ngược lại là vòng qua sô pha đi lên, vội vàng kéo Dư Phiêu Phiêu ra phía sau.

"Cô đi đi, mau đi! Con trai và con gái tôi ghét cô, tôi không thể hiểu được!" Dư Hàng rốt cục cũng cứng rắn lên.

Bởi vì ông cảm thấy, con trai, con gái đều cương trận như vậy, ông không thể kinh ngạc a!

"Em sẽ không đi! Không đi, không đi, không đi!" Toàn thân nữ nhân vặn vẹo tỏ vẻ kháng cự, còn vừa nói vừa đập đầu vào ngực Dư Hàng, hai tay trực tiếp vòng quanh thắt lưng Dư Hàng!

Bây giờ thì tốt rồi...

Dư Hàng bị cô ta bất ngờ ôm ấp, dọa dọa giơ cao hai tay, ngao ngao kêu lên, "Oa, điên rồi điên rồi! Đừng chạm vào tôi!"

Phản ứng này...

Dư Phiêu Phiêu ở một bên nhìn không nói gì.

Ngược lại cô trực tiếp đi lên, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, nắm lấy tóc nữ nhân, kéo đầu về phía sau!

"Lại đây cho tôi!" Dư Phiêu Phiêu, rất hung dữ!

Bộ dáng hung hãn của cô, trực tiếp làm cho Phương Chu Diêu từ xa trợn tròn mắt, Dư Hàng trợn to mắt!

Da đầu đau đớn khiến người phụ nữ phát ra tiếng kêu cuồng loạn, nhưng đôi tay ôm Dư Hàng của cô ta chính là không muốn buông lỏng.

Hơn nữa, còn một bên thống khổ gầm gừ, một bên cue Dư Hàng, "Anh quản a! Ôi, ôi! Quản con gái anh đi!"

"Tôi không buông! Tôi sẽ ôm! Đau chết cũng không buông!"

"Ah! Đau cũng...!Không thả!"

Cảnh tượng, loạn thành một đoàn.

......

Sau đó, cảnh sát đã giải quyết người phụ nữ.

Một nhà ba người bọn họ một mực khẳng định nữ nhân chính là kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp, hơn nữa Dư Phiêu Phiêu miêu tả hành vi quấy rối của nữ nhân cùng nhà hàng xóm vô cùng nghiêm trọng.

Sau đó, người phụ nữ đã bị cảnh sát bắt đi.

Gia đình ba người của Dư Hàng cũng cùng nhau đến đồn cảnh sát, lấy lời khai, người phụ nữ bị tạm giữ 24 tiếng đồng hồ.

Chuyện này, tạm thời giải quyết như vậy.

Sau khi kết thúc, Dư Hàng lái xe trở về, Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu ngồi ở phía sau, không khí trong xe yên tĩnh mà quỷ dị.

Sau khi hai cha con Dư Hàng tỉnh lại, trong đầu liền không khỏi hồi tưởng lại cảng vừa rồi, Dư Phiêu Phiêu làm một loạt hành động.

Khi cô báo cảnh sát bình tĩnh, khi đánh người thì càn rỡ, khi cáo trạng với cảnh sát lại hợp tình hợp lý, không có một giây nào thua khí thế!

Phản ứng này, hai cha con tự thẹn không bằng.

"Đúng rồi..." Dư Phiêu Phiêu đột nhiên nói chuyện, hai cha con trong xe đồng thanh trả lời cô: "Cái gì!"

Hai chữ đơn giản, biểu hiện ra sự khẩn trương của lão nam nhân cùng tiểu nam nhân!

Quả nhiên, nam nhân ở trước mặt hổ cái, biểu hiện khẩn trương là thống nhất quốc gia!

Dư Phiêu Phiêu thần kỳ nhìn về phía hai người bọn họ, "Tôi, là muốn nói, ngày mai trường học phải chụp ảnh một tấc, cậu nhớ kỹ phải cắt tóc."

Phương Chu Diêu nhìn về phía cô, ánh mắt khẩn trương: "À..."

Anh đồng ý!

Chính anh cũng không nghĩ tới, chuyện cắt tóc muốn chết như vậy, anh lại đáp ứng cô!

Điên rồi, điên rồi...

"Có muốn tôi đi cắt tóc cùng cậu không??" Dư Phiêu Phiêu hỏi anh.

Đầu Phương Chu Diêu lắc lư giống như trống đánh, "Không không không...!Tôi sẽ tự đi."

Dư Phiêu Phiêu dặn dò: "Vậy cậu phải nhớ rõ phía trước điểm giữa trán và lông mày, phía sau không thể vượt qua cổ."

Phương Chu Diêu tiếp tục tiếp ứng, "Biết rồi, không cần cậu nói."

Dư Phiêu Phiêu lúc này mới không nói.

Cô cũng không muốn làm mẹ già bị anh phiền não, tuy rằng tuổi của cô quả thật không lớn.

Sau khi xe quay trở lại tiểu khu, Phương Chu Diêu cầm lấy cặp sách của anh, liền đạp xe về nhà.

Lúc này đã bảy giờ rưỡi tối, Dư Phiêu Phiêu biết lúc này anh về nhà đã quá muộn.

Cô hy vọng anh không bị mắng.

Trong nhà, Dư Phiêu Phiêu nấu hai tô mì, tùy tiện đối phó bữa cơm tối với Dư Hàng.

Trên bàn cơm, Dư Phiêu Phiêu hỏi chuyện của người phụ nữ Kia.

Vốn Dư Hàng không muốn nói cho đứa trẻ biết chuyện này giữa người lớn, nhưng Dư Phiêu Phiêu không giống đứa trẻ bình thường, cô không dễ lừa gạt như đứa trẻ bình thường, hơn nữa, cảm giác an toàn của cô cho Dư Hàng vẫn rất nhiều.

Cho nên, Dư Hàng nói với cô.

Dư Phiêu Phiêu mới biết được, ông và tiểu tình nhân kia chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau.

Có một lần ông đi công tác nước ngoài, tận mắt nhìn thấy cô ta bị người ta trộm điện thoại di động, ông im lặng không lên tiếng.

Sau đó, thấy cô ta phát hiện điện thoại di động của mình bị đánh cắp, trước mặt mọi người khóc lóc, còn chạy đến ban công tầng ba của trung tâm thương mại, nói với toàn bộ người trong trung tâm mua sắm, nếu tên trộm không trả lại điện thoại cho cô ta, cô ta sẽ nhảy xuống từ đây.

Khi đó, nhìn thấy người phụ nữ đau lòng thành như vậy, lương tâm của Dư Hàng bị lên án, luôn cảm thấy mình nhìn thấy tên trộm không nói, cũng trở thành đồng lõa.

Vì vậy, trong tình huống đó, ông đi ra để giải vây cho người phụ nữ, khuyên cô ta ra khỏi ban công, và đưa cho cô ta 1000 tệ, để đi mua một chiếc điện thoại di động mới.

Người phụ nữ kia đương nhiên rất cảm kích ông, ông cũng nói với người phụ nữ, là ông tận mắt chứng kiến tên trộm ăn cắp điện thoại di động của cô, lúc ấy ông lựa chọn im lặng.

Người phụ nữ sau khi nghe xong càng ngưỡng mộ ông.

Sau đó, một tuần đi công tác của ông đã bị theo dõi bởi một người phụ nữ.

Một đêm nọ, ông đã uống rượu với khách hàng và say.

Khi nào người phụ nữ vào phòng ông, ông cũng không biết, đã xảy ra một mối tình đêm mơ hồ...

Chỉ có một đêm thôi.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Dư Hàng bị dọa đến chết, lập tức cho người phụ nữ thêm 1000 tệ, để cô ta nhanh chóng biến mất, sau đó ông cũng đổi khách sạn khác ở.

Thế nhưng, nữ nhân đó đã lưu số điện thoại của ông, hơn nữa cũng biết thân phận của ông.

Sau khi từ công tác trở về, nữ nhân từ nơi khác đi theo, thường xuyên đến tòa soạn tìm ông.

Dư Hàng và vợ cũ lại làm việc trong cùng một toà báo, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân kia, ông đều sợ ra một thân mồ hôi.

Cũng bởi vì chột dạ, mỗi lần đều cho nữ nhân một ít tiền, đuổi cô ta đi.

Nữ nhân nữ sử dụng tiền của mình để thuê một ngôi nhà gần đó, hai lần, ba lần bốn lần để tìm ông, mặc dù chi tiêu tiền của mình, nhưng cũng thường gửi cho ông một cái gì đó.

Dư Hàng đương nhiên sẽ không nhận đồ của cô ta, nhưng có đôi khi cô ta cố gắng nhét cho ông.

Cứ như vậy mà dính dính...

(Như keo dính chó vậy á má!)

Dư Hàng sau đó đi đến căn nhà cô ta thuê, trả lại toàn bộ quà tặng, cũng cùng cô ta tâm bình khí hòa nói chuyện một lần, nói rõ ràng.

Kết quả lần đó không vui mà tan rã, nữ nhân cũng thẹn quá hóa giận, trực tiếp tìm tới cửa nhà ông, cùng vợ cũ nói bậy quan hệ của hai người bọn họ.

Người vợ cũ vốn tính tình không tốt đã nổi cơn thịnh nộ.

Hai vợ chồng cãi nhau đến khi ly hôn, còn Dư Hàng cũng dùng 10 vạn để đuổi nữ nhân đó đi...

Chuyện xảy ra là như vậy.

Dư Phiêu Phiêu cũng biết.

Dư Hàng rất buồn rầu, "Người phụ nữ không biết xấu hổ kia, luôn miệng nói cô ấy nhớ ba,.vô luận tôi nói như thế nào, cô ấy cũng không nghe được.

Ba đoán cô ấy sẽ đến...!Ai..."

Dư Phiêu Phiêu gật đầu, "Nhất định sẽ trở lại.

Con sẽ giúp ba tìm cách."

Dư Hàng nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu, con ngươi dần dần co rút...

Các vị thần...!Khuê nữ này là thần tiên phái đến cứu ông đi!

Đầu linh quang như vậy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.