Đại Lão Cố Chấp Cứ Ép Hôn

Chương 3: Dù sao Thịnh Tùy cũng sẽ dỗ dành thôi




Yến Thời Miên ngủ thẳng một giấc đến chừng nào tự tỉnh thì thôi, Yến Quy Nam có gọi cậu vài lần nhưng cậu không tỉnh dậy, nghe âm thanh mè nheo của cậu thì biết cậu vẫn chưa tỉnh táo, lúc sau không đến gọi cậu nữa.

Đợi cậu sửa soạn xong xuôi thì đã hơn mười giờ, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng.

Nơi bị bỏng trên tay ngày hôm qua đã không còn cảm thấy khó chịu nữa, cậu nghiêng đầu xem, trên tủ đầu giường có một hộp thuốc mỡ trị bỏng

Bên ngoài vang lên tiếng ho khan, cậu xỏ dép lê đi ra nhìn.

Cửa sổ không đóng kín, lộ ra một khe hở, nhưng cậu chắc chắn hôm qua mình đã đóng hết vào rồi.

Ở biệt thự đối diện ban công phòng ngủ của Yến Thời Miên, Thịnh Tùy khoanh tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía bên cậu.

Yến Thời Miên bĩu môi, không cần nghĩ cũng biết thuốc này từ đâu ra.

Vốn dĩ hôm qua cãi nhau vài câu với Thịnh Tùy, cậu có chút tức giận, nhưng dù sao lần này Thịnh Tùy cũng không thật sự muốn dùng thủ đoạn để ép buộc cậu rút khỏi hợp đồng, cho nên tức giận đến nhanh cũng đi nhanh.

Được thôi! Yến Thời Miên nghĩ, xét thấy ban đêm hắn lén đến đưa thuốc cho mình, cậu là đại nhân không trách tiểu nhân nữa.

“Thịnh Tùy!”

Cậu đẩy cửa kính đi ra ngoài, cả người phát sáng dưới ánh mặt trời, bàn tay trắng trẻo hồng hào nâng lên chào hỏi Thịnh Tùy, đầu ngón tay cũng trắng nõn.

Thịnh Tùy lập tức bị sự trắng hồng này hút mắt, yết hầu chuyển động, không chút biến sắc nhìn ngón tay cậu thật lâu.

Tuy rằng lúc này nhìn Yến Thời Miên trông rất hợp lòng hắn, nhưng chuyện bắt hắn ăn đồ hư thừa hôm qua vẫn còn nghẹn trong lòng, nghĩ tới liền khó chịu.

Miệng hắn giật giật, cánh tay đang khoanh lại đột nhiên buông ra rồi đặt lên lan can.

Yến Thời Miên tưởng hắn muốn nói gì đó, kết quả một phút sau hắn chẳng ừ hử câu nào mà đã xoay người rời đi, tiếng đóng cửa còn rất vang nữa.

“?” Yến Thời Miên không hiểu, cậu lại chọc giận hắn chỗ nào rồi.

“Đệt, nể mặt anh lắm rồi đấy.” Cậu cũng xoay người đi vào, đóng cửa thật mạnh.

Yến Quy Nam nghe thấy tiếng động cậu gọi Thịnh Tùy thì biết là cậu vừa tỉnh nên anh lên lầu gọi cậu xuống ăn sáng, vừa đi tới liền nghe thấy cậu đang luyên thuyên mắng.

“Sao vậy, ai ghẹo em!” Anh hỏi.

Yến Thời Miên bắt đầu cáu kỉnh: “Thịnh Tùy á, em không muốn nói chuyện với anh ấy nữa đâu!”

Yến Quy Nam có chút đăm chiêu, cuối cùng vẫn “ừm” một tiếng.

Ăn sáng xong Yến Thời Miên muốn ra ngoài, bên ngoài đang rất nắng nên Yến Quy Nam gọi tài xế đến chở cậu đi.

Cậu đứng ở cửa chờ tài xế lái xe lại, Thịnh Tùy đã đến trước cả tài xế, hắn lái xe dừng trước mặt cậu, ấn hạ cửa sổ xe xuống.

Yến Thời Miên nhìn qua một cái, trên gương mặt sắc xảo của Thịnh Tùy vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ hất đầu với Yến Thời Miên ý bảo cậu lên xe.

“Xí!” Yến Thời Miên hứ một tiếng, nghiêng đầu đi tiếp tục đứng bất động.

Chốc lát sau chú Ngụy đã lái xe đến, dừng sau xe Thịnh Tùy, cả hai nhà đều nhận ra xe của đối phương, ông nghĩ Thịnh Tùy muốn đưa Yến Thời Miên đi, vì thế ló đầu ra hỏi: “Miên Miên, anh Thịnh Tùy của cháu muốn chở cháu đi à?”

Thịnh Tùy cũng ngẩng đầu nhìn cậu.

Mặt trời trên đỉnh đầu nắng vô cùng, Yến Thời Miên nhìn Thịnh Tùy thì bỗng dưng nổi nóng, nếu ở cùng hắn rất có khả năng cậu sẽ tự bốc cháy, vì thế cậu không quay đầu lại mà đi đến bên xe của chú Ngụy, mở cửa ngồi vào trong.

Thịnh Tùy không có thêm động tác gì, chỉ giẫm chân ga dẫn đầu lái xe đi ra ngoài.

“Lại cãi nhau với anh trai Thịnh Tùy của cháu sao?” Chú Ngụy vừa lái xe vừa hỏi.

Yến Thời Miên dựa người ra sau, lẩm bẩm nói: “Anh ấy thì tính là anh trai gì chứ, cháu không có người anh này đâu.”

Chú Ngụy nhếch miệng cười, mấy đứa nhỏ này lớn lên bên cạnh ông, đặc biệt là Yến Thời Miên, gần như là từ khi sinh ra ông đã bắt đầu chăm sóc, vô cùng hiểu cậu.

Nhìn tình huống này, chỉ có thể là Thịnh Tùy lại chọc Yến Thời Miên không vui.

Chú Ngụy chở Yến Thời Miên đến trường học, nhìn cậu vào trường mới chuẩn bị trở về.

Lúc về đến nhà nhận được tin nhắn của Thịnh Tùy gửi tới: “Làm phiền chú Ngụy nhé, buổi chiều để cháu đón Miên Miên.”

Trong lòng chú Nguỵ biết rõ thế này là đang muốn dỗ dành người ta, vì thế liền đồng ý.

Yến Thời Miên đang học đại học năm ba, bởi vì nguyên nhân chuyên ngành, lớp học nói nhiều cũng không nhiều, những lúc không bận thì cả ngày đều vô cùng nhàn rỗi, nhưng một khi có việc thì không có một giây thảnh thơi.

Buổi chiều cậu bận nguyên buổi ở trường, liên tục di chuyển từ tòa này sang tòa khác, đến khi sắp 7 giờ tối mới tính là xong.

Cậu vốn định ăn tạm ở trường, kết quả người mẹ Hạ Nhứ của cậu lại nói tối nay có mời gia định Thịnh Tùy đến nhà ăn cơm, bảo cậu trở về nhà ăn, cũng đã sắp xếp người đến đón cậu về.

Mời gia đình Thịnh Tùy đến ăn cơm sẽ không tránh được việc gặp mặt Thịnh Tùy, Yến Thời Miên có hơi không tình nguyện lắm, nhưng cậu chỉ có thể trở về.

Bây giờ đang là thời gian cuối khoá, người trên đường không nhiều, Yến Thời Miên vùi đầu đi tới, lúc đến cổng trường thì phía sau có một người đuổi theo cậu: “Thời Miên!”

Sầm Quyện chạy tới, rõ ràng là anh vừa mới huấn luyện xong, trên đầu đầy mồ hôi, có vài giọt còn lấm tấm trên trán, quần áo cũng ướt đẫm dính sát lên người, từng khối cơ bắp hiện lên có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

“Sao thế?” Yến Thời Miên nhìn anh dừng lại rồi mới hỏi.

“Suýt nữa không đuổi kịp em rồi.” Sầm Quyện nói, “Tối qua anh định nói với em.”

Anh lắc lắc điện thoại: “Tiền thưởng trận đấu lúc trước có rồi, anh mời em ăn cơm nhé!”

Thật ra ý định mời Yến Thời Miên ăn cơm đã nảy ra trong đầu anh từ lâu rồi, nhưng vì sự tự ti nên mãi vẫn không dám, sợ chút tài chính hạn hẹp này của mình mời Yến Thời Miên ăn cơm sẽ khiến cậu khinh thường, cho nên anh đã tiết kiệm tiền rất lâu.

Trong lòng Yến Thời Miên rất khó mà không lung lay, anh trai tốt mời đi ăn cơm còn hơn là phải trở về nhìn cái mặt lạnh như băng của Thịnh Tùy.

Tuy rằng chú Thịnh và dì Tô đã đến, cậu lỡ hẹn thì không tốt lắm, nhưng hai nhà ở gần nhau như vậy, muốn cùng nhau ăn cơm thì chỉ cần đi vài bước là được.

Mà đây là lần đầu tiên Sầm Quyện mời cậu ăn cơm…….

“Lau mồ hôi đã.” Yến Thời Miên lấy khăn giấy từ trong ba lô ra, vươn tay đưa cho Sầm Quyện, nhưng Sầm Quyện lại không nhận lấy, anh chỉ hơi cúi người xuống, ngang tầm với Yến Thời Miên.

Chỉ cần Yến Thời Miên hơi giơ tay lên là có thể tự tay lau mồ hôi cho anh.

Đây là chuyện thân mật đã cỡ nào, trong lòng Sầm Quyện hiểu rất rõ, trái tim anh đang đập điên cuồng. Anh rất muốn nâng tay lên ôm ngực, áp chế những cái đập mạnh liệt kia xuống.

Nhưng anh không làm vậy, bởi vì Yến Thời Miên thật sự giơ tay lên, hình như cậu không biết động tác này thân mật như thế nào, làm vô cùng tự nhiên.

Sầm Quyện nhịn không được thầm nuốt nước bọt, dùng nước bọt để làm ướt cổ họng nháy mắt đã khô khốc của mình.

Anh bất giác rũ mi nhìn vào mắt của Yến Thời Miên, dưới tình huống như vậy mà bên trong đôi mắt đó chỉ có sự đơn thuần, một đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng dưới ánh đèn hệt như một viên bảo thạch hiếm có trên thế giới.

Khi bàn tay cầm khăn giấy của Yến Thời Miên dừng trên trán anh, anh nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe phía sau bị mở ra, một người đàn ông bước ra từ bên trong, sải bước lớn tiến về phía sau Yến Thời Miên, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cậu kéo cậu về phía sau.

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi cuốn lên tới khuỷu tay để lộ cánh tay cường tráng, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ hoang mang và phẫn nộ.

“Làm gì thế?” Sầm Quyện nghe thấy hắn chất vấn Yến Thời Miên.

Từ lúc người đàn ông này xuất hiện, sự chú ý của Yến Thời Miên hoàn toàn bị hắn hấp dẫn hết, khăn tay nắm ở trong lòng bàn tay, cố gắng không nhìn đến anh.

Thịnh Tùy thấy dáng vẻ không được tự nhiên của cậu thì biết cậu sẽ không trả lời, hắn xoay người nói với Sầm Quyện: “Cậu là bạn học của Miên Miên nhỉ, tôi là anh trai của em ấy, Thịnh Tùy.”

Sầm Quyện nhìn cánh tay trước mặt, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cùng nhãn hiệu với Yến Thời Miên.

Mà cái tên Thịnh Tùy này, ở thành phố C không ai không biết.

Anh không dám vươn bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra, anh chà sát hai tay vào quần thể thao đến khi cảm thấy cảm giác ướt sũng kia không còn nhiều nữa mới dám vươn tay ra, nói: “Xin chào, em là Sầm Quyện, bạn học của Thời Miên.”

Thịnh Tùy không có ý muốn giao tiếp nhiều với anh, hai người chỉ chạm tay nhẹ rồi buông ra.

“Vừa rồi ở trên xe nghe nói cậu muốn mời Miên Miên đi ăn cơm?” Thịnh Tùy hỏi anh, “Tiếc quá, hôm nay trong nhà có tiệc, Miên Miên không đi được.”

Yến Thời Miên nghĩ chuyện làm gì có nghiêm trọng như thế, nói đến mức đó sao cậu có thể không đi được nữa, cậu bất mãn đi qua dùng tay mình đụng vào tay hắn.

“Đâu có……” Cậu vừa mới lên tiếng, Thịnh Tùy lại nói tiếp, “Ngại quá, tối nay chúng tôi phải về nhà trước, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Yến Thời Miên không phản bác lại, cậu biết nếu Thịnh Tùy đã xuất hiện ở đây thì cậu sẽ không thể đi ăn cơm với Sầm Quyện được nữa, hắn có vô số cách mang cậu đi.

Sầm Quyện vẫn đứng bất động, anh nhìn Thịnh Tùy vác Yến Thời Miên nhét vào xe, nở một nụ cười cứng ngắc khó hiểu với anh rồi cũng tiến vào trong xe.

Anh nhìn chiếc xe sang trọng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, tâm trạng nhiệt huyết vừa nãy bây giờ đã rơi xuống hầm băng, cảm giác lạnh lẽo tràn từ trong lòng lan đến toàn thân, khiến anh hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích.

Trong xe Thịnh Tùy vẫn không chịu buông tha cho Yến Thời Miên, hắn cứ hỏi cậu tại sao lại lau mồ hôi cho Sầm Quyện.

Ngay từ đầu Yến Thời Miên vì so đo chuyện buổi sáng nên không định nói chuyện với hắn, lúc sau bị hỏi nhiều quá thì nói: “Lau mồ hôi thì làm sao, em cũng từng lau cho anh mà, hỏi tới hỏi lui anh có phiền không vậy.”

“Chuyện này sao giống nhau được!” Thịnh Tùy giẫm phanh dừng xe ở ven đường.

Yến Thời Miên không hiểu hai chuyện đó có gì khác nhau, cũng đều là lau mồ hôi cho người khác, lau cho hắn thì được còn lau cho Sầm Quyện thì lại không được.

Cậu đang suy nghĩ lý do, Thịnh Tùy bỗng thở dài một tiếng, bất lực nói: “Loại chuyện đó rất thân mật, không thích hợp làm cùng với người khác, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.”

Yến Thời Miên há miệng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hình như cũng đúng, vì thế im lặng gật đầu.

Thịnh Tùy tưởng cậu đã nghĩ thông, tiếp tục lái xe đi.

“Vậy về sau em cũng không thể làm như vậy với anh.” Cậu vỗ tay nghĩ thầm, suy xét nửa ngày thì nói một câu như thế.

Thịnh Tùy nghe thấy hết hồn, hình như hắn tự đem đá đập chân mình, lòi ra một vấn đề lớn.

Về đến nhà đồ ăn đã được chuẩn bị xong, chú dì Thịnh ai ai cũng ân cần hỏi han Yến Thời Miên, từ hỏi bài vở đến sức khoẻ, hận không thể đem hết những quan tâm trong mấy tháng này bù đắp vào đêm nay.

Yến Thời Miên bị sự quan tâm này làm cho có hơi ngại, vì để tránh né chút ít, cuối cùng chủ động ngồi kế bên cạnh Thịnh Tùy.

Một ngày rất nhanh trôi qua, cậu vẫn vì chút chuyện buổi sáng làm cho khó chịu, buồn bực cúi đầu ăn cơm không chịu nói chuyện với Thịnh Tùy, dù cho đồ ăn trong bát cậu toàn là Thịnh Tùy gắp cho.

Cha mẹ hai nhà đã sớm nhìn quen cảnh này, dù sao cuối cùng Thịnh Tùy cũng sẽ dỗ dành cậu nên không ai để chuyện này trong lòng.

Quả nhiên ăn cơm xong, Yến Thời Miên chân trước lên lầu, chân sau Thịnh Tùy liền lên theo.

Lúc Thịnh Tùy đẩy cửa tiến vào Yến Thời Miên đang nằm trên ghế sô pha chơi game, dáng vẻ không có tinh thần, bị đồng đội mắng vài câu.

Hắn im lặng đứng canh ở một bên, vài phút sau vô cùng tự nhiên nhận lậy điện thoại của Yến Thời Miên đưa tới, một loạt động tác kéo đồng đội lật kèo.

“Miên Miên.” Trên điện thoại là giao diện chiến thắng, Thịnh Tùy đưa điện thoại lại cho cậu, Yến Thời Miên hài lòng nhận lấy, nghe hắn nói tiếp: “Đừng giận anh mà, lần sau anh sẽ không phớt lờ em nữa.”

Yến Thời Miên giương mắt nhìn hắn, tắt điện thoại đi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thịnh Tùy nhìn cậu nửa ngày, định chocậu một chút thời gian để tiêu hoá, mỗi lần tức giận dù hắn có áy náy thế nào thì Yến Thời Miên cũng phải qua một khoảng thời gian mới chịu tha thứ cho hắn.

Hắn biết lúc này Yến Thời Miên đang thấy hắn phiền, vì thế hắn đứng lên chuẩn bị đi, Yến Thời Miên bỗng tắt đèn trong phòng: “Em muốn xem phim kinh dị, anh có xem không?”

Yến Thời Miên nhát gan, mỗi lần xem phim kinh dị phải có người xem cùng, buổi tối cũng phải có người ngủ chung.

Ý cậu khi nói những lời này đã quá rõ ràng.

Thịnh Tùy xoay người, hai ba bước đã quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Anh xem cùng em.”

₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎

Mấy người sao mà hiểu được, dáng vẻ Miên Miên chủ động chào hỏi tôi đáng yêu lắm! Tôi hận không thể kéo em qua hôn nát môi em luôn, hạnh phúc đến mức nổ tung!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.