Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 34: Anh Muốn Thu Thêm Thủ Hạ Không




Đi đến chiều tối, Lăng Sâm bảo Lưu Duẫn ghé vào một siêu thị nhỏ ven đường để nghỉ ngơi qua đêm.

Hàn Chi nghe tiếng nói của Lăng Sâm nên tỉnh giấc.

Cô nhìn về hướng siêu thị mà Lăng Sâm chỉ, cảm nhận được bên trong có không ít người.

Người chia làm hai phe, thấy tình thế hiện tại như đang kiềm chế lẫn nhau.

"Sâm, dừng xe xa một chút.

Anh nói mọi người ăn uống ở trên xe, ăn xong thu xe vào không gian.

Chúng ta đi bộ vào.

Trong đó có hơn ba mươi người, chia làm hai phe, nên cẩn thận." Hàn Chi nói với Lăng Sâm.

Lăng Sâm không hề ý kiến gì mà phân phó mọi người hành động.

Xong đâu đó, cả đám mới đi bộ tiến vào siêu thị.

Ở đây, chỉ còn mỗi cái siêu thị này là có thể vào ở được.

Xung quanh, nhà đều bị phá hủy, có căn bị hư cửa, có căn sụp tường, bị tàn phá đến không thể ở được.

Mọi người chịu khó ở siêu thị một đêm, trời vừa sáng sẽ lên đường tiếp.

Bảy người đi vào siêu thị làm kinh động đến những người đang có mặt ở đây.

Hai nhóm người đưa ánh mắt đề phòng nhìn về phía nhóm Lăng Sâm.

Nhưng khi nhìn thấy hai người Hàn Chi và Lưu Ly thì một nhóm bắt đầu có ánh mắt hưng phấn, hèn hạ nhìn chằm chằm vào hai cô.

"Đại ca, lâu như vậy mới thấy được hai cô em xinh tươi, sạch sẽ như vậy." Một tên mắt híp, cười hèn mọn nói với đại ca của hắn.

Gã đại ca này còn khá trẻ, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.

Đầu nhuộm lốm đốm đỏ, gương mặt không tính là quá xấu.

Hắn được làm đại ca vì trong nhóm hắn là người có dị năng cao nhất, nhưng cũng chỉ là dị năng cấp hai mà thôi.

Nhóm hắn có hai mươi người, nhưng chỉ có năm người có dị năng, trừ hắn còn lại toàn là cấp một.

Bên nhóm người còn lại thì chỉ có tám người, nhưng hành động rất có kỉ luật, có tố chất của quân nhân.

Dị năng thì lại cao, nhất là một người đàn ông đẹp trai, có vẻ là người đứng đầu trong nhóm.

Nhưng nhóm anh ta chỉ có ba người có dị năng, nhưng là cấp ba nên áp chế được đám người bên kia.

"Sâm, anh muốn thu thêm thủ hạ không?" Hàn Chi nhỏ giọng hỏi Lăng Sâm.

"Không, xong lần thu thập này, chúng ta về làm đám cưới rồi về nhà em thôi.

Ai muốn làm thì làm đi, anh về với vợ anh." Lăng Sâm trả lời chắc nịch.

"Ba với anh hai anh mà biết, chắc mắng em mất." Hàn Chi tuy nói vậy nhưng miệng thì cười ngọt ngào.

Hai người đang tình chàng ý thiếp thì nghe một tiếng nói rất bỉ ổi vang lên.

"Mấy người muốn ở đây hả? Muốn ở lại cũng được, nhưng phải để hai đứa con gái đó qua đây hầu hạ, không thì đừng mong vào đươc."

Lên tiếng là tên mắt híp, tay sai của thằng đầu lốm đốm.

Ánh mắt Lăng Sâm bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Một tia sét đánh trúng tên mắt híp kia, nhanh đến nổi gã không kịp né tránh.

Tên đầu đàn nhìn qua thì chỉ còn lại một nhúm tro.

Gã mặt mày xanh mét, biết được bản thân đá phải tấm sắt cứng rồi.

"Chúng tôi chỉ ở đây một đêm, sáng mai liền đi.

Ai không dài được ánh mắt hoặc thấy mình sống đủ rồi thì cứ bước lại gây chuyện.

Hừ." Lăng Sâm lạnh giọng cảnh cáo.

Trong nhóm tên đầu đóm, mấy cô gái ánh mắt sáng quắc, hắn ta nói không kiếm chuyện nhưng không nói không được dụ dỗ mà.

Hàn Chi lặng lẽ nhìn mấy cô gái đó, sau đó lại nhìn Lăng Sâm, thở dài.

Cái mặt Lăng Sâm làm Hàn Chi nhìn được cảnh đẹp ý vui nhưng lại quá chiêu ong bướm.

Sau này, cứ lâu lâu lại có một người đến giành chồng mình, cô chẳng phải mệt chết sao.

Lăng Sâm cảm nhận được ánh mắt ai oán của Hàn Chi thì chẳng hiểu ra sao.

Hắn có làm gì đâu, càng nghĩ càng không biết mình làm sai cái gì.

Hắn đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Hàn Chi.

Hàn Chi không để ý đến Lăng Sâm nữa.

Thay vào đó, cô thấy có hứng thú với tám người kia hơn.

Dị năng của mấy người này rất tốt, còn là dị năng hiếm, nếu được Hàn Chi muốn mấy người này đi theo cô.

Người có vẻ là nhóm trưởng có dị năng hệ băng, là cấp ba.

Một cô gái có khuông mặt dễ thương là dị năng hệ quang, dị năng này khá hiếm, cô gái ấy cũng lên được cấp hai.

Còn một người dị năng hệ bóng tối, cấp hai.

Dị năng hệ bóng tối ngay từ đầu đều rất khó kiểm soát nhưng càng lên cấp thì càng mạnh mẽ.

Những người thường còn lại của nhóm, tuy không có dị năng nhưng rèn luyện cơ thể rất tốt.

Chuyện có dị năng hay không, đối với Hàn Chi cũng không là gì cả.

Tinh thạch đã thanh lọc trong không gian của cô còn có thể kích phát dị năng nên chuyện có hay không có dị năng cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Nhưng cô muốn là một chuyện, họ có chịu theo cô hay không mới là vấn đề.

Hàn Chi dẫn Lăng Sâm ngồi gần tám người kia.

Cô chủ động tiến lên bắt chuyện.

"Chào anh, tôi thấy nhóm anh có người bị thương.

Anh cần thuốc sát trùng không?"

Lăng Sâm theo sau Hàn Chi.

Hắn biết cô muốn chiêu mấy người này nhưng thấy cô nói chuyện với gã đàn ông khác hắn vẫn thấy chua.

Tay nắm eo cô lặng lẻ xiết chặt một chút.

Hàn Chi cảm nhận được bên hông mình, cười cười vỗ tay Lăng Sâm.

Cái tên này, sao mà càng ngày càng đáng yêu vậy.

"Chúng tôi không quen biết với mấy người.

Tại sao lại muốn giúp chúng tôi?" Người dẫn đầu không nhờ giúp đỡ ngay mà cẩn thận hỏi lại.

"Tôi muốn nhóm anh sau này đi theo tôi, không phải là thủ hạ mà theo tư cách là hàng xóm.

Chúng tôi ở thành phố M, gần nhà tôi có biệt thự trống, các anh có thể vào ở.

Tôi thấy đám người của anh có năng lực không tệ.

Tôi xin giới thiệu trước, tôi là Hàn Chi, còn đây là chồng tương lai của tôi, Lăng Sâm.

Những người còn lại đều là đội viên của anh ấy, ai cũng đều có dị năng cả." Hàn Chi nói.

Người kia nghe được câu "Ai cũng đều có dị năng" thì hơi kinh ngạc, anh ta hơi suy nghĩ.

Hàn Chi cũng không ép buộc anh ta phải trả lời ngay.

Cô nói Lăng Sâm đưa băng, gạt, thuốc sát trùng cho người kia rồi nói.

"Tôi không cần anh phải trả lời bây giờ.

Sáng mai, chúng tôi sẽ lên đường.

Khi đó, anh có thể cho tôi biết quyết định của anh."

Hàn Chi nói rồi dắt tay Lăng Sâm đi qua gần đó ngồi nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.