Quân Cửu bỗng giãy giụa, cậu cố mở to mắt, muốn nói gì đó nhưng dị vật phá mở hậu huyệt khiến mọi âm thanh của cậu im bặt.
"Không, không muốn... " Quân Cửu giãy giụa, muốn đẩy kẻ trên người mình ra.
Không thể, cậu rõ ràng thích Phó Tầm An! Sao có thể quan hệ cùng người khác?!
Nghĩ đến người thân mật không phải Phó Tầm An, Quân Cửu ghê tởm đến muốn nôn mửa, nhưng tác dụng của rượu thật sự quá mạnh, Quân Cửu thậm chí không thể tập trung tinh thần để sử dụng dị năng.
" Không muốn... Thật bẩn... Phó Tầm An, Phó Tầm An, cứu tớ... Cứu... "
Quân Cửu liều mạng giãy giụa, từng tiếng từng tiếng kêu tràn ngập tuyệt vọng và giãy giụa, ngay cả nước mắt sinh lý cũng chảy ra.
Anatole rốt cuộc nghe được lời nói của cậu, cứng đờ mà dừng tất cả động tác.
" Ọe!" Quân Cửu nhân cơ hội này đẩy người ra, xoay người ghé vào mép giường nôn khan.
" Bẩn, thật bẩn, ghê tởm... " Quân Cửu điên khùng mà lẩm bẩm, liên tục nôn khan.
" A Cửu..." Bàn tay Anatole run rẩy, muốn chạm vào cậu.
" Cút! Rác rưởi! Thật ghê tởm! Ngươi cút đi!" Quân Cửu không muốn nghe, cũng không nghe lọt, cậu chỉ biết kẻ trên giường là kẻ đã đụng vào cậu.
Nghĩ đến việc lúc nãy, Quân Cửu càng nôn lợi hại, ghê tởm đến mức chạy xuống giường.
" A Cửu... " Không chỉ tay run, giọng Anatole cũng run lên.
" Ngươi không xứng gọi tên này! Ta bảo ngươi cút! " Quân Cửu la lên, tràn ngập cảnh giác và chán ghét.
Sau đó cậu vơ lấy thứ gì đó che chắn thân thể, chạy vào phòng tắm, liên tục chà lau cơ thể, cậu chỉ cảm thấy nó thật bẩn, những dấu vết trên đó bẩn thỉu y như rác rưởi trong cống ngầm, chỉ muốn cách càng xa càng tốt, bẩn đến mức hận không rõ xé luôn làn da này xuống, đốt thành tro.
Quân Cửu vừa chà xát vừa nôn khan, trong mắt viết đầy tuyệt vọng.
Quân Cửu là một người... Nói như thế nào nhỉ, chính là loại hơi truyền thống trong tình yêu, cậu có thể thích một người không sạch sẽ, nhưng cậu tuyệt đối không cho phép mình bẩn.
" Thật ghê tởm... Không xứng với cậu ấy rồi... "
Phó Tầm An của cậu là một kẻ đứng trong ánh sáng, cậu thích hắn như vậy, hận không thể dâng tất cả những thứ hắn muốn cho hắn.
Nhưng hiện giờ...
" Thật dơ... "
" A Cửu, em không được tự nói mình như vậy." Âm thanh nghiêm khắc của Anatole vang lên, Quân Cửu vội vàng dừng động tác chà lau thân thể, dùng ánh mắt hoảng sợ xen lẫn cam ghét nhìn về phía hắn.
Từng nhũ băng xuất hiện, lấy Quân Cửu làm trung tâm nhanh chóng lan rộng. Nhưng bởi Quân Cửu chưa thật sự tỉnh táo, những nhũ băng này còn có một cái xuyên qua lòng bàn tay cậu, máu tươi lập tức chảy ra, nhỏ giọt theo lớp băng rơi xuống mặt đất.
" A Cửu!" Thấy cậu bị thương, Phó Tầm An lập tức muốn tới gần, nhưng những con dao băng lập tức phóng đến, muốn giết chết hắn.
Phó Tầm An không kịp né tránh, chỉ có thể nhìn những con dao lóe sánh lạnh lẽo cắm vào cơ thể, nhưng đó chưa là gì so với ánh mắt của Quân Cửu, ánh mắt đó càng đáng sợ hơn ngàn vạn lần dao băng, nó không những xuyên thủng trái tim đầy vết thương của Anatole, nó còn mang theo độc dược, ăn mòn trái tim hắn.
Bàn tay tinh linh nắm chặt lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, máu chảy tí tách. Nhưng chút vết thương đó hoàn toàn không thể so với vết thương trong lòng hắn.
Anatole cố nhịn xuống đau đớn, dịu dàng dỗ dành Quân Cửu.
" A Cửu em bình tĩnh, tất cả là ta sai, em đừng tự hành hạ mình... "
" Cút! Ngươi cút ra ngoài! Thứ đồ ghê tởm!" Quân Cửu không muốn nghe, cậu ôm đầu, liên tục lùi ra sau.
" Anh sẽ đi, em cẩn thận một chút. Đừng để bản thân bị thương. "
" Ngươi cút!"
" Ngoan, A Cửu, em ngủ một giấc, ngủ một giấc, chuyện gì cũng chưa từng sảy ra."
Ngôn linh - Dị năng đứng hàng thứ ba trên bảng xếp hạng, đứng sau "Cấp bậc khống chế" của các đời tang thi vương.
Về mặt lý thuyết, Ngôn linh phải đứng thứ nhất mới đúng, nhưng sự phản phệ của nó quá mạnh, chưa từng có dị năng giả nào có "Ngôn linh" mà sống quá năm năm cả, chính vì sự phản phệ đáng sợ đó nên cấp bậc của nó bị giáng xuống, đương nhiên, đứng hàng thứ ba cũng đủ để chứng minh năng lực này rồi.
Ngôn linh - Tự tự thành linh, nói là sẽ ứng nghiệm.
Anatole còn sợ Ngôn linh tác dụng quá yếu, vì vậy liên tục sử dụng nó mấy lần, khiến cho Quân Cửu quên chuyện đêm nay.
Quân Cửu bị ảnh hưởng, ánh mắt dần dần mê mang lên, cuối cùng mềm mại ngã xuống sàn nhà.
Anatole run rẩy tiến đến, ôm người vào lòng.
Phản phệ của ngôn linh đến rất nhanh, Anatole vừa thu thập xong căn phòng bừa bộn thì chợt cảm thấy cổ họng ngai ngái, hắn che miệng ho khan, quả nhiên ho ra cả máu.
Ánh trăng vẫn dịu dàng chiếu vào căn phòng nhỏ, một nhân loại tóc vàng ngủ yên như thiên sứ, một tinh linh ngồi xụp xuống bên chân giường, che miệng ho khan.
Tiếng ho khàn đè nén vang vọng khắp căn phòng, tràn ngập sự yếu ớt mong manh và tuyệt vọng.
Tác dụng của cồn vẫn còn, ngoại trừ thân là đau đớn như bị nghiền nát, đầu óc Anatole cũng lâm vào hỗn loạn.
Hắn không muốn nhớ những chuyện đã xảy ra, nhưng Ngôn linh không thể sử dụng cho chính mình, từng mảnh ký ức tối nay giống như một chiếc gương bị đánh nát, từng mảnh vỡ ghim vào đầu hắn, loạn thành một đống.
Ký ức quá nhiều, càng ngày càng loạn, Anatole phải ngẩng đầu xác nhận Quân Cửu còn nằm trên giường thì mới an tâm.
Nhưng hắn lại nhớ đến phản ứng lúc nãy của cậu, trái tim trăm ngàn chỗ hở lại bị đâm thêm một nhát, nhưng hắn buộc mình nhớ rõ dáng vẻ đó, nếu không hắn sợ một ngày mình sẽ mất khống chế mất.