Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 181: Huyết Chiến (Thượng)




Phế tích Thiên Long thần điện. Bên trong kết giới mà Tinh Hồn tạo ra cách đây hơn hai tháng, Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà ngồi xếp bằng, nguyên khí xung quanh bị họ thôi động, điền cuồng tiến nhập vào cơ thể. Y phục không gió mà bay, tạp chất bị đẩy ra ngoài, tu vi chậm rãi tiến bộ.

Đứng ở một góc quan sát là Võ Canh, Phùng Huy… có chừng khoảng sấu người. Dù bị nhốt bên trong địa phương tu luyện tuyệt hảo này, vậy mà không có một người nào sử dụng đến cỗ nguyên khí kia dù chỉ một chút xíu. Bởi vì họ biết, với khả năng thực lực của chính mình, có tiến bộ bao nhiêu đi nữa cũng không thể so sánh với kẻ có gương mặt giống với Tàng Thiên Ca. 

Thế nên thay vì tham lam chút ít, bọn họ chủ động nhường lại để cho Tàng Thiên Ca cùng với Quân Mạc Tà luyện hóa. Đánh với Tinh Hồn, ngoại trừ hai người này thì chẳng còn người nào nữa. 

Lại nói về Định Hồn Linh Châu bị Tinh Hồn để lại, hồn lực cực kỳ tinh thuần và khổng lồ, bất cứ ai nhìn thấy cũng nổi lên lòng tham muốn đoạt lấy nó. 

Khoảng thời gian này, Tàng Thiên Ca không hề đả động gì đến nó, dù cho đã biết một khí luyện hóa nó thì bản thân sẽ đột phá lên một cách giới tối thượng. Nhưng có lẽ Tàng Thiên Ca không muốn nhận được sự giúp đỡ từ kẻ thù của mình, thế nên mới không luyện hóa nó. 

- Ngươi nghĩ ra biện pháp để đối phó với tên đó chưa?

Một giọng nói truyền vào đầu Tàng Thiên Ca, là giọng Quân Mạc Tà đang ở gần mình. Tàng Thiên Ca thở dài một tiếng, truyền âm lại:

- Không có. 

Dù muốn dù không, Tàng Thiên Ca vẫn phải chấp nhận một sự thật đó là Tinh Hồn quá mạnh, thực lực siêu phàm thoát tục, như một con cự long trên bầu trời. Ngày đó, ngay cả một chiêu mà Tàng Thiên Ca cũng không đỡ nổi. Hôm nay hắn tiến bộ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tinh Hồn. 

- Viên ngọc đó, hay là… ngươi luyện hóa nó đi. Chỉ có biện pháp này mới có cơ hội đánh bại được hắn. Vả lại hắn còn đang giữ Nguyệt, ngươi và hắn sớm muộn gì cũng phải chiến. Ngươi thất bại, sẽ không ai có thể sóng sót cả. Bao gồm, ta, ngươi, Nguyệt, đám bằng hữu, thậm cả Kiếm Thánh đại nhân… cũng không ngoại lệ. 

- Ta… ta cần thời gian để suy nghĩ thêm.

- Thời gian cấp bách, chỉ cần gần một tháng nữa là kết giới tự động phá hủy. Ngoại trừ cách này ra thì không còn một biện pháp nào khác cả.

Tàng Thiên Ca gương mặt nặng nề ưu phiền, hắn nhắm mắt hít một hơi sâu, có lẽ như đang lấy hết lý trí của mình để đưa ra quyết định. 

Khi mở mắt ra, ánh sáng lấp lánh tựa hai vầng thái dương, hắn đã có quyết định. Nhìn chằm chằm Định Hồn Linh Châu ở trước mặt, tay phải chồm tới nhẹ nhàng nâng niu viên ngọc, cảm giác ấm áp và thân thuộc, giống như nó là một phần thân thể của mình. Vừa vuốt ve, Tàng Thiên Ca vừa nói:

- Đã không còn cách nào khác, vậy thì đành thử một lần. 

Nói xong, Tàng Thiên Ca dùng niệm lực tỏa định Định Hồn Linh Châu. Hào quang Định Hồn Linh Châu tỏa sáng rực rỡ, đủ các loại màu sắc, cảm giác thuần khiết ấm áp làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. 

Sau đó, Định Hồn Linh Châu bay về phía mi tâm Tàng Thiên Ca, muốn tiến vào trong tinh thần hải của hắn. Tàng Thiên Ca không có ý định ngăn cản, mặc cho nó tự do tiến vào. Mi tâm xuất hiện một khe rãnh nhỏ, rồi chậm rãi mở rộng ra, nhìn giống như một con mắt màu đen giữa trán. Sau khi Định Hồn Linh Châu tiến vào xong thì khe rãnh đóng lại. 

Di chuyển vào tinh thần hải, kết giới trong suốt bên ngoài bị hòa tan, Tàng Thiên Ca cảm giác một nguồn sức mạnh khổng lồ bắt đầu chạy khắp cơ thể hắn. Trong ánh hào quang, cơ thể hắn như trở nên trong suốt, có thể thấy được rõ từng sợi kinh mạch, cốt cách, lục phủ ngũ tạng… từ kinh mạch những dòng sức mạnh chạy liên tục, như liên mien không dứt, làm thành mấy dòng chu thiên rồi mới đổ về đan điền. 

Không chỉ khiến cho tu vi của Tàng Thiên Ca tiến bộ, mà nó còn thẩm thấu vào từng tấc da thịt. Độ cường hãn của thân thể nhờ vậy mà tăng lên rất nhiều, một lần luyện hóa Định Hồn Linh Châu này so với luyện tập khắc khổ thì còn muốn vượt xa gấp tram, gấp ngàn lần. 

Tu vi, độ cưỡng hãn của cơ thể, ngay cả hồn lực cũng mạnh mẽ đột phá. Bên trong Định Hồn Linh Châu, thứ giúp tăng hồn lực mạnh mẽ nhất chính là đóa hoa sen. Đóa hoa sen đó dung nhập vào linh hồn Tàng Thiên Ca, giúp cho linh hồn Tàng Thiên Ca chậm rãi lột xác. 

Bên ngoài thương khung biến đổi, chấn động dữ dội. Hắc ám bị ánh thần minh xua tan, bên trong ánh thần minh đó là vô số ảo ảnh thần thú, có chân long, có phượng hoàng, có kỳ lân, có vạn điểu cùng ca múa, bách thú gầm vang… khoảng khắc như là thần linh chào đời được thiên địa chúc phúc vậy. 

Áp lực cực kỳ mạnh mẽ, chính là áp lực của đấng tạo hóa mà kẻ phàm phu tục tử không thể nào chống chọi, đám Quân Mạc Tà bị cái áp lực này đẩy lùi, lại có ánh thần minh che chở làm cho họ không cách nào quan sát được rốt cuộc Tàng Thiên Ca trở thành bộ dạng như thế nào. 

Ở một nơi phương xa cách Thiên Long thần điện hàng ngàn dặm, đứng trên đỉnh Quang Minh thánh điện, trong cơn gió lạnh trơ ập đến, áo bào đen bay phất phơ, mái tóc trắng bạc theo chiều gió thổi mà tung bay, gương mặt lạnh băng không một tia cảm xúc nhìn về phương bắc, nơi dị tượng thiên địa cộng minh đang diễn ra. 

- Rốt cuộc ngươi cũng dùng đến nó. 

Gió thổi rất mạnh nên không ai nghe được câu nói của hắn. Nhìn gương mặt không biểu tình kia, có lẽ việc chuyện này diễn ra vốn đã nằm trong dự tính. 

Định Hồn Linh Châu được tạo thành từ linh hồn của hắn, lại trải qua đại đạo vô thường, lột xác hình thành tạo hóa vô biên. Nếu như muốn nhất thống thiên hạ, Tinh Hồn ngày đó đã phục dụng rồi. Nhưng hắn lại không làm vậy mà để lại cho Tàng Thiên Ca, để cho hắn dùng Định Hồn Linh Châu rồi đến tìm hắn, không ai rõ mục đích của hắn là gì, chỉ có một mình hắn biết mà thôi. 

Thu tầm mắt lại, sau đó liếc nhìn xuống phía dưới quảng trường, dưới đó có hàng ngàn người bị trói lại, hai đầu gồi quỳ xuống đất, trên người có nhiều vết thương. Đứng xung quanh là các cường giả Ảnh Nguyệt sơn trang và các đệ tử canh giữa bọn họ. 

Nhìn những người bị bắt giữ này, ai nấy đều là cao thủ một thời. Đặc biệt là thiên hạ đệ nhất nhân Kiếm Thánh, thủ lĩnh yêu tộc Thánh Tước Yêu Hoàng, ngoài ra còn có Thiên Vũ Thánh Vương, Huyền Long lão tổ… và vô số nhân vật danh tiếng khác. Tất cả đều bị buộc quỳ gối tại đây, quỳ gối dưới chân một người. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tàng Thiên Ca say đắm trong hồn lực khổng lồ, sâu trong tiềm thức có một tầng mây đen dày đặc bao phủ. Tầng mây đen này, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy. Lần đầu tiên là lúc hắn còn rất nhỏ, khi còn được bao bọc trong vòng tay mẹ. Khi đó hắn nghĩ có lẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi. Vả lại ký ức lúc đó rất mơ hồ, hắn chỉ ghi nhớ được hai chữ “Xi Vưu”. 

Nhưng bây giờ một lần nữa nhìn thấy tầng mây đen hung dữ này, Tàng Thiên Ca mới biết rằng đó không đơn thuần là giấc mơ.

Hắn có thể nhìn thấy được đám mây đen này, có lẽ là nhờ vào Định Hồn Linh Châu kia. 

Linh hồn Tàng Thiên Ca bắt đầu tiến gần vào đám mây đen, ban đầu mây đen bài xích, lôi điện hung dữ hóa thành lôi long tấn công hắn. Nhưng bởi vì linh hồn hiện tại của Tàng Thiên Ca rất cường đại, lôi long bị hắn đánh vỡ, mây đen bị hắn xua tan đi phần nào, rồi linh hồn dần dần cuốn vào bên trong vùng đất thần bí. 

Tàng Thiên Ca ban đầu mơ hồ, đảo mắt nhìn không gian xung quanh. Chỉ thấy nơi này có gì đó rất hoang dã, khí tức tang thương do năm tháng lắng động bao phủ, dù trống trải nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy áp lực tràn đầy nguy hiểm, nguy cơ trùng trùng.

Hắn ngơ ngác, rồi lại nhìn chính mình thì giật mình, bởi vì hắn không có bản thể, thậm chí không phải là tồn tại dạng linh hồn nữa. Giống như bản thân đã dung hòa vào thiên địa, lúc này… hắn chính là thiên địa. 

Có tiếng ầm ầm chấn động vang lên, bầu trời trong xanh khi nãy bị mây đen phủ kín, tiếng sấm nổ rền vang. Không gian truyền đến tiếng gầm hoang dã tràn trề uy lực, chỉ riêng tiếng gầm cũng đủ khiến một tòa núi khổng lồ vỡ nát thành tro bụi. 

Tàng Thiên Ca nhìn thấy ở hướng tây có một người khổng lồ cao hơn chục trượng, trên đầu có hai chiếc sừng cong ra trước, đôi mắt màu đỏ như ánh lửa, mặt mày bặm trợn hung dữ, làn da màu cổ đồng, cơ bắp lực lưỡng, đặc biệt gã ta có đến sáu cánh tay, mỗi cánh tay cầm một chiếc phủ khổng lồ nặng ức vạn cân, mỗi bước đi đều làm cho đại địa rung chuyển, hơi thở hoang dã như con thú hoang làm cho người ta khiến hãi. 

Còn phía bên tay trái, Tàng Thiên Ca thấy một gã đàn ông dáng người nhỏ bé, ấy vậy mà trên người tràn ngập sự uy nghiêm, gã ta vận một bộ long bào sáng chói, đầu đội long quan, lưng quấn long bội, chân xuyên long ngoa, cả thiên địa như hòa cùng với khí tức uy nhiêm của y. Gương mặt tuấn tú, mắt sáng mũi cao, đôi môi hồng hào, hai hàng chân mày như hai ngọn núi, không giận tự uy. Bất cứ ai nhìn thấy người này đều sản sinh cảm giác quỳ bái, không phải do sợ hãi mà là do lòng tôn kính. 

- Hiên Viên, ngươi không phải đối thủ của Xi Vưu ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.