Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 17: Thiên mệnh sở quy (Trung)




Nói xong, thân ngoại hóa thân của Chu Kiếm Minh định rời đi thì bị Võ Canh gọi lại. 

- Kiếm Thánh đại nhân, đợi đã. 

- Muốn gì nữa đây?

- Hai người chúng ta lịch lãm bên ngoài, ngài là sư phụ của Tàng Thiên Ca thì cũng nên đưa hắn một ít tiền tiêu vặt chứ? Thời gian nữa năm, tính toán của ta có lẽ cũng không dưới mười tỉ kim tệ đâu. Hê hê, Kiếm Thánh đại nhân, ngài tin tưởng ta, Tàng Thiên Ca cũng tin tưởng ta, mau đưa một tỉ kim tệ đây để ta giữ cho. 

Một lần nữa, thái độ quang minh lỗi lạc của Võ Canh lại nổi lên, trên người cơ hồ phát ra ánh bạch quang chói lóa, chỉ sợ ngay cả thần minh cũng không thể bằng hắn. Chỉ là, hai con mắt lại biến thành hình thỏi vàng, hai bàn tay chà xát vào nhau, giọng điệu thập phần nhẹ nhàng, thế nhưng tồn tại một loại sức mạnh chém bay đầu người khác. 

Nếu như chân thân Chu Kiếm Minh ở đây, chỉ sợ bị mấy câu nói của Võ Canh làm tức đến hộc máu. Nửa năm tiêu một tỉ kim tệ, cho dù giàu có như Vô Thượng Thiên cung cũng không thể chịu nổi. Chỉ nghe thanh âm của Chu Kiếm Minh đầy sát khí, thiếu điều muốn trực tiếp tru sát cái tên tham lam Võ Canh, quát lớn:

- Sao không đi ăn cướp luôn đi thằng mất dạy. 

Vừa nói, xung quanh lưu ly kiếm quang xuất hiện thêm chục thanh nữa, phá không đánh thẳng Võ Canh, cơ hồ thực sự tru sát hắn. 

Ngay cả Tàng Thiên Ca cũng mồ hôi mồ kê đầy đầu, công phu mồm sư tử của Võ Canh thực sự quá lợi hại. Trước giờ tuy rằng hắn không để ý đến chuyện tiền bạc, thế nhưng tổng chi tiêu cũng không vượt quá ba bốn trăm vạn kim tệ. Nửa năm một tỉ kim tệ, có lẽ chỉ có mỗi Võ Canh mới dám nói câu đó mà thôi. 

- Chậm đã, có thể bàn từ từ mà. Không được mười tỉ thì cũng được tám tỉ… không không, năm tỉ được rồi… ối, đừng đánh nữa đại nhân…

Một hồi phát tiết, Chu Kiếm Minh mới dừng lại. Sau đó đưa cho Tàng Thiên Ca một cái nhẫn trữ vật rồi phá không bỏ đi, ở lại có khi bị gã vô lại Võ Canh làm cho hộc máu tức chết không biết chừng. 

- Tàng Thiên Ca, ngươi sau này phải nói với sư phụ ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng như vậy, ông ấy dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất nhân mà lại ăn hiếp một người nghèo như ta… chết tiệt, bị thương nặng rồi. Ủa, đó là…

Võ Canh miệng mồm than khổ liên tục, đột nhiên nhìn thấy trên tay Tàng Thiên Ca cầm một cái nhẫn trữ vậy. Không cần đoán cũng biết chính là do Chu Kiếm Minh đưa cho, đôi mắt lập tức sáng lên, lập tức muốn đoạt lấy nó:

- Có câu sư phụ làm thì đệ tử chịu thay. Sư phụ ngươi đánh đại ca thành ra như thế này, vừa tổn thương thể xác vừa ảnh hưởng tinh thần. Chỗ quen biết, đòi cũng ngại mà không đòi cũng không được. Tàng Thiên Ca, ta thấy cái nhẫn trữ vật kia có lẽ là vừa đủ tiền thuốc men đấy, mau đưa cho đại ca đi chữa bệnh đi nào.

Vừa nói, hắn vừa xông tới, có chút nào gọi là bị thương, thiếu điều còn muốn mạnh hơn bình thường nữa là. 

- Đại ca, ngươi lại giở trò ăn cướp nữa à? 

- Cái gì ăn cướp chứ, tiền thuốc men thôi, Tàng Thiên Ca, ngươi giàu có như vậy, không nên tính toán với nghèo như đại ca đây chứ. Đưa đây, lẹ lên coi. 

Sau khi bị Chu Kiếm Minh tố cáo tội trạng thì Tàng Thiên Ca đã mất đi sự tin tưởng với Võ Canh, ít nhất là trong khoản tiền bạc. Vừa nãy khi Chu Kiếm Minh đánh Võ Canh, mấy vết thương kia chỉ là ngoài da, dùng thuốc bôi lên hoặc phục dụng đan dược là liền khép miệng lại ngay. Không ngờ lại bị hắn lấy làm lí do để moi tiền, mặt dày đến độ không thể dày hơn được nữa. 

Cũng may thân thủ của Tàng Thiên Ca rất nhạy bén, dù Võ Canh cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể bắt được hắn. Ngay lúc đó, thanh âm của Chu Kiếm Minh từ hư không truyền đến:

- Thằng mắc dịch kia, còn giở trò với đồ nhi của ta thì hôm nay ngươi không có cơ hội bước ra khỏi Vô Thượng Thiên cung dù chỉ nửa bước đâu. 

Một câu nói đơn giản thôi cũng đủ khiến cho Võ Canh chùn xuống rồi. Chỉ là làm khuôn mặt tội nghiệp vậy thôi, còn trong lòng thì đang thầm mắng: “Lão già, ngài quản được lão tử sao? Ở đây đòi không được, ra bên ngoài ta đòi gấp ba, gấp bốn lần, hắc hắc…”. Suy nghĩ cái gì toàn bộ đều viết lên khuôn mặt đầy râu ria của hắn cả, trông rất khoái chí. 

- Đại ca, ngươi suy nghĩ gì mà vui vậy?

- Hắc hắc, lâu lâu mới ra ngoài nên hưng phấn ấy mà, không cần để ý đâu. À đúng rồi, giờ ngươi muốn đi đâu trước để đại ca biết đường tính toán. 

- Đệ muốn trở về Thiên Long thần điện một chuyến rồi mới bắt đầu lịch lãm. 

- Sao cũng được cả, về đó nhớ chuẩn bị tiền nhiều nhiều chút là được. Hắc hắc, nào, đi thôi.

Không muốn đánh mất thời gian kiếm tiền vàng bạc của mình, Võ Canh trực tiếp nắm tay kéo Tàng Thiên Ca đi. Trong lòng đang tính toán tìm cách moi tiền từ cái kho bạc bên cạnh, khuôn mặt hưng phấn vô cùng, thoát ẩn thoát hiện vài nét đê tiện nữa. Tàng Thiên Ca thông minh như vậy, làm sao không biết Võ Canh đang tính toán cái gì, thế nhưng cũng mặc kệ, chỉ mong trở về Thiên Long thần điện thật sớm để gặp lại người mà hắn nhớ nhung. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Một ngày sau tại Ma Thú sơn mạch. Buổi sáng đẹp trời, trời quang mây tạnh, không khí trong lành, gió nhẹ thổi qua khiến cho lòng người phơi phới. Thế nhưng nhìn chín gã thiếu niên đang đứng xếp lớp kia thì liền mất đi cái tâm trạng này. Tinh Hồn ánh mắt quét qua từng tên một, chỉ thấy tên nào tên nấy sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống, đôi mắt thâm quần, cả người ủ rũ mệt mỏi, có lẽ cả đêm qua bị mất ngủ rồi. Hắn lắc đầu, tặc lưỡi than thở:

- Chậc chậc, mới sáng sớm nhìn thấy cái bản mặt như nhà có tang của các ngươi rõ thật mất hứng. Có ai nói cho vi sư biết hôm qua xảy ra chuyện gì không? 

Trong lòng bọn Mặc Uyên không khỏi chửi mắng: “Sư tôn chết tiệt, biết rõ chúng ta thống khổ như thế nào mà còn hỏi câu này? Bộ làm sư phụ rồi muốn làm gì thì làm hả?” Nhưng dù tức giận là vậy, làm có tên nào dám lên tiếng than khổ. Có trách thì trách số mình quá nhọ mà thôi. 

- Chết thật, định để các ngươi rèn luyện thân thể mà tên nào tên nấy ủ rủ như thế này, vi sư làm sao để cho các ngươi tập luyện đây hả. Được rồi, hôm nay để các ngươi nghỉ ngơi một ngày, mai tập cũng được. 

- Sư tôn anh minh. 

Quả thực bọn họ quá mệt mỏi sau món canh gà ngày hôm qua. Bởi vì bị Tinh Hồn hù dọa nên chẳng có tên nào dám bỏ trốn cả. Tính tình sư phụ bọn hắn quái dị, ngộ nhỡ bỏ trốn lần này, lần sau bị bắt một tuần ăn canh gà của Long Phi Tuyết thì có lẽ thực sự được gặp Diêm Vương đấy. Tất cả đành phải ôm cục tức mà chịu trận thôi. Và quả nhiên so với những lần trước đây không có gì khác biệt, có khác thì cũng chỉ là bài trí đẹp hơn một chút mà thôi, còn hương vị thì… vừa nghĩ đến lại buồn nôn ngay. 

Lết được ra tận chỗ này đã là tận sức lắm rồi, cũng may Tinh Hồn biết suy nghĩ cho đám đệ tử đáng thương, để cho bọn chúng một đêm phục hồi sức lực. Thiết nghĩ vị sư phụ này nhìn thấy bộ dạng thê thảm nên động lòng, chứ bình thường làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Đáng tiếc, hình ảnh đẹp đẽ mới xuất hiện trong tiềm thức ngay lập tức bị đổ nát thành tro bụi:

- Tiểu Tuyết, có lẽ bọn chúng sau khi ác chiến với đám thú vương còn mệt mỏi, ngươi giúp vi sư nấu một nồi canh gà cho mấy vị sư huynh ngươi tẩm bổ. Ngươi không phiền chứ?

Có vẻ như Long Phi Tuyết không hề nhận ra hậu quả việc làm của mình ngày hôm qua, vừa nghe Tinh Hồn khuyến khích nấu ăn thì liền sáng quắt lên, gật đầu lia lịa:

- Đệ tử đương nhiên không phiền. Vài giây là có liền ấy mà. 

- Đừng, Tuyết nhi, khỏi cần nấu canh gà đâu. Bọn huynh rất khỏe mạnh, có phải không lão nhị, lão tam…

“Đồ sư tôn khốn nạn, ta hận ngươi” Muốn gào thét lên nhưng không thể nói thành lời. Chỉ có thể ngăn cản Long Phi Tuyết đừng đi nấu ăn, nếu không thực sự bọn chúng sẽ đi tham quan Quỷ Môn quan. 

- Phải phải, ta khỏe mạnh thế này, mệt mỏi đâu mà mệt mỏi. 

- Sư tôn, bọn đệ tử rất tốt, luyện tập cái gì đều cân được hết. Phải không huynh đệ. 

- Chính xác, sư tôn, mau bắt đầu đi.

- ………

Nhốn nháo là như vậy, tất cả đều nhờ món đặc sản của Long Phi Tuyết cả. Không quá khó khăn để Tinh Hồn bắt thóp được bọn chúng, trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn trưng ra khuôn mặt lãnh đạm, có phần hơi ngạc nhiên nữa là. 

- Wao, tốt quá, không cần phải dời ngày rồi. Tiểu Tuyết, xem ra để lần sau rồi. 

- Không sao, không sao đâu.

Tuy rằng đang cười, nhưng có lẽ trong lòng nàng đang buồn lắm. Nhưng tuyệt không có một tên nào thông cảm cả, nếu buồn vì lí do này, buồn cả chục lần cũng được, không sao cả. Chỉ là hai chữ “lần sau” nghe vẫn có cái gì đó áp lực thật lớn. Mơ hồ có một luồng hơi lạnh thổi qua sống lưng, bất giác rùng mình mấy cái. 

- Không giỡn nữa, mau đi theo vi sư. 

Dứt lời, Tinh Hồn đánh ra một đạo nguyên lực vây xung quanh đám Long Uyên, bản thân phá không bay đi, mang theo đám Long Uyên ở phía sau. Một lúc sau, Tinh Hồn dừng lại ở trên một vách núi, sau đó thu lại đạo nguyên lực để cho đám Long Uyên đáp xuống. Lại nhìn xuống vách núi kia, sâu không thấy đáy, tiếng gió rít qua tạo nên âm thanh hun hút dị thường. 

- Sư tôn, chúng ta đến đây làm gì? 

Những bài luyện tập của Tinh Hồn đều không phải loại bình thường, có thể gọi là cửu tử nhất sinh, một chút sơ suất là mất mạng như chơi. Tỷ như rèn luyện tinh thần trong ảo cảnh, không cẩn thận là tổn thương tinh thần lực, sinh ra tâm ma; đánh nhau với yêu thú hơn tận một đại cảnh giới; hoặc là thoát ra từ một đám yêu thú hung ác mà không được làm tổn thương bọn chúng… mấy cái bài tập kinh khủng đó, có lẽ chỉ có mỗi Tinh Hồn mới nghĩ ra và áp dụng cho đám đệ tử của hắn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.