Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 140: Nữ cường (Trung)




- Ngươi bảo nhường ta ba chiêu mà, mới hai chiêu mà đã động thủ, không đáng mặt đàn ông!

Long Phi Tuyết chua ngoa nói, nhưng song thủ thì không có dấu hiệu dừng lại, thế như thiên quân vạn mã liên tục công kích. 

Trái ngược với những đòn tấn công liên hoàn của nàng, phía bên kia, Phùng Huy hai tay cầm chặt kiếm, vừa tránh né, vừa đỡ những đòn tấn công vũ bão đầy sức mạnh. Bị Long Phi Tuyết đá xéo, Phùng Huy chỉ có thể đỏ mặt, cắn răng chịu đựng mà thôi. 

- Thông Huyền Linh Thể - Tung Hoành Kiếm Khí.

Suốt từ đầu trận, Phùng Huy bị Long Phi Tuyết áp đảo hoàn toàn. Ngay cả một chiêu cũng không đánh ra nổi, chỉ có thể bị động phòng thủ. Trong vô thức, Phùng Huy bị Long Phi Tuyết chèn ép đến mức lùi lại gần sát kết giới. Rơi khỏi kết giới này chính là bại trận. Mà Phùng Huy há có thể cam tâm bại trận, lại còn bại dưới tay một nữ nhân. 

Cuối cùng, hắn quyết định xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình. Thông Huyền Linh Thể được kích hoạt, ầm một tiếng chấn động hư không, khiến cho tầng tầng phong nhận do Long Phi Tuyết tạo ra toàn bộ đều bị đánh tan. 

Rồi sau đó Phùng Huy trảm ra hai kiếm ngang dọc, sắc bén cắt đứt hư không, đường kiếm cực nhanh và dứt khoát. Tuyệt chiêu này trong cùng cảnh giới đã khó có người đỡ được, mà bây giờ lại có thêm Thông Huyền Linh Thể phụ trợ, uy lực mạnh hơn gấp hai lần bình thường. 

Nhưng cùng lúc đó, Long Phi Tuyết cũng vận dụng Phượng Hoàng đấu khí. Bàn tay hóa thành trảo ấn, nhìn ngọc thủ mềm mại nhỏ bé như vậy, nhưng ẩn bên trong đó là một lực lượng dời non lấp bể. 

- Phượng Hoàng đấu khí – Vạn Thú Nhất Kích. 

Một trảo phá không đánh tới, theo sau lưng Long Phi Tuyết là vô số bách điểu, trong số đó nổi bật nhất là ảo ảnh Phượng Hoàng. Một nửa đại đấu trường hóa thành màu đỏ, dĩ nhiên là do nhiệt độ đột ngột xuất hiện, ngay cả tài liệu tạo nên đại đấu trường cũng bị làm cho tan chảy. 

Trảo ấn và kiếm khí chạm nhau tạo nên một vụ chấn động rất mạnh, mặt đất bên dưới nổ tung tóe, đất đá bay đầy trời. 

Phùng Huy bị lực lượng dư chấn phản phệ lui ngược về phía sau, chưa kịp ổn định thân thể thì phía trước đã xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp. Người này chính là Long Phi Tuyết. 

Vạn Thú Nhất Kích phá tan kiếm khí do Phùng Huy xuất ra, tuy uy lực đã giảm đi phân nửa, nhưng chừng này cũng đủ đánh bật Phùng Huy ra khỏi đại đấu trường rồi. Không chút khoan nhượng, Long Phi Tuyết chưởng thẳng vào giữa ngực Phùng Huy. 

Một tiếng hét thảm vang lên, Phùng Huy phun ra một ngụm máu tươi, thân thể thì bị đánh bay ra khỏi đại đấu trường. May là có người nhanh nhẹn đỡ lấy, nếu không chẳng biết Phùng Huy sẽ còn bị đẩy đi xa đến đâu. 

Đứng hiên ngang trên đại đấu trường sau khi đánh bại Phùng Huy, Long Phi Tuyết phủi phủi hai tay, đôi mắt tỏ vẻ khinh thường Phùng Huy, cái miệng nhỏ mấp mé nói:

- Nói mà giữ lời, đánh ngươi vậy là nhẹ tay lắm rồi đấy. 

Long Phi Tuyết đại thắng, đứng phía trên, cũng chẳng rõ đám Long Vô Mệnh lôi đâu ra một tấm bảng có vẽ hình Long Phi Tuyết thật lớn, giữa đám đông nhìn vào vô cùng bắt mắt. Dẫn đầu đám này dĩ nhiên chính là lão lục Long Thiếu Hoàng, trên tay cầm một chiếc loa do Long Chiến rèn ra, giọng hắn vốn đã to, có thêm cái loa này càng to khủng khiếp hơn. 

- Tiểu Tuyết vô địch. Tiểu Tuyết đệ nhất. 

- Tiểu Tuyết vô địch. Tiểu Tuyết đệ nhất. 

- ………

Không chỉ có riêng mình hắn, ngoại trừ ba người Long Uyên, Long Ngọc Huyền và Long Hạo Kỳ ra, tất cả mấy tên còn lại đều cùng nhau hùa theo âm thanh gào thét của Long Thiếu Hoàng. Nhìn cả đám chẳng khác gì một lũ thần kinh cả. 

- Lão tứ, ngươi có biện pháp nào không? Ta thì bó phép rồi.

Long Uyên có lẽ cũng bị bắt ép phải cỗ vũ chiến thắng cho Long Phi Tuyết, mỗi tay cầm một chiếc cờ vẫy qua vẫy lại, cơ mà khuôn mặt thì buồn thảm hại, ảo não than thở với Long Ngọc Huyền. 

Dĩ nhiên Long Ngọc Huyền cũng không có ngoại lệ, cũng bị ép phải làm theo với bọn chúng. Ai bảo là huynh đệ của chúng chứ, có điên thì cũng phải điên theo. Long Ngọc Huyền cười trừ, đáp:

- Như thế này… vui mà, ha ha…

Long Phi Tuyết nghe thấy âm thanh cổ vũ, xoay người nhìn lên thì thấy đám Long Thiếu Hoàng đang khua chiên múa trống, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Đám nam nhân kia đúng là mặt dày, trò như vậy mà cũng làm ra được. Hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống. Cơ mà thực sự trong nội tâm nàng rất là thích thú. 

- Mấy cái tên này, chỉ bày trò là giỏi. Một lát nữa phải làm thứ gì đó để tẩm bổ hồi sức cho họ mới được. 

- ………

- Chậm… chậm đã. Cái biểu cảm kia của Tiểu Tuyết…

Long Kiếm đang hò hét rất nhiệt, bỗng nhiên nhận ra cái biểu cảm đầy quen thuộc này. Vạn nam nhân khác nhìn thấy cái e thẹn kia thì hận không thể cưng chiều che chở nàng, nhưng đối với đám Long Kiếm mà nói thì cái biểu cảm đó chính là một nỗi ác mộng mà cả đời không muốn gặp nó. 

- Thôi bỏ bu rồi. Tiểu Tuyết đang muốn nấu ăn. 

Long Tuyền cũng nhận ra được cái biểu cảm thần thánh đó, hai tay ôm đầu, sắc mặt bất chợt tái xanh đi. Trong đầu bỗng nhớ lại những ngày còn tu luyện ở Ma Thú Sơn Mạch và Kỳ Liên Sơn, mỗi ngày đến giờ ăn đều phải chạy đông chạy tây, khi đó dù trời có sập xuống thì cũng không thể để cho Long Phi Tuyết nhìn thấy. Nếu không thì chỉ có ba kết cuộc, thứ nhất là ôm nhà xí một tuần, thứ hai là ngoắc ngoải trên giường một tháng, còn đen nhất thì được một vé gặp ông bà luôn. 

- Ác mộng rồi. 

- Là thằng nào bày ra cái trò này, khơi dậy cái cơn “cực hình” đó của Tiểu Tuyết. 

- Ngoài con khỉ mốc kia thì còn ai vào đây nữa. Hắn đâu rồi… tìm hắn cho ta. 

- Lão lục ở đằng kia, mau đuổi theo. 

Long Vô Mệnh còn nhận ra sớm cái ý định của Long Phi Tuyết hơn cả Long Kiếm, biết thế nào cũng có chuyện nên nhân lúc họ còn chưa phát hiện tìm cách bỏ trốn. Nhưng chưa kịp chuồn đi thì ba giây sau đã bị phát hiện. 

- Đừng… đừng, đệ đâu có ngờ Tiểu Tuyết lại nổi lên hung tính chứ?

- Không nói nhiều. Ai bảo ngươi bày ra, giờ đưa ngươi đi chịu trận. 

- Chết… chết người đấy. Chúng ta là huynh đệ mà, tha cho đệ lần này đi, lần sau không dám nữa đâu. 

- Không có huynh đệ gì ở đây hết. Trói hắn lại, để cho hắn tận hưởng bữa ăn một cách ngon miệng đi. 

- Cho chừa cái tội táy máy tay chân, bày trò lung tung. 

- Đáng đời lắm.

- ………

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Ở một nơi nằm cách xa đại đấu trường, một bóng người thoát ẩn thoát hiện, hành tung như quỷ mị bay xung quanh lãnh địa Vô Thượng Thiên Cung. Thân thủ quỷ mị như vậy, ngoại trừ Tinh Hồn thì còn ai vào đây nữa. 

Hắn dừng lại trên một cành cây đại thụ lớn, đứng thẳng người phóng tầm mắt nhìn khắp xung quanh. Đã một thời gian rồi hắn cứ dò xét khắp các ngõ ngách Vô Thượng Thiên Cung, không phải là để tìm kẻ thù, mà hắn đang tìm lối vào Thần Địa. 

Vô Thượng Thiên Cung đã bị hắn lật tung lên, ngay cả nơi ở của Kiếm Thánh hay những thánh địa trong Vô Thượng Thiên Cung đều có dấu chân hắn để lại, chỉ là đều không có kết quả gì. 

- Rốt cuộc cổng vào Thần Địa nằm ở đâu? 

Tinh Hồn khuôn mặt trầm xuống suy tư. Hắn luôn có cảm giác, Thần Địa đang nằm rất gần, Thập Phương Linh Bảo nằm trong Hoành Thiên Bí Cảnh cũng liên tục rung động, như đang bị Thần Địa triệu hoán. Nhưng ngay cả khi dựa vào cảm giác của Thập Phương Linh Bảo, Tinh Hồn cũng không cách nào tra ra được Thần Địa nằm ở đâu. 

- Có lẽ phải chờ kết quả Phong Thần Chiến thôi. Không biết đám tiểu tử kia đánh đấm ra sao nhỉ? 

Truy tung không có kết quả, cuối cùng Tinh Hồn phải thừa nhận phải chờ đợi. Đã không còn chuyện gì để làm, Tinh Hồn liền muốn đi xem đám đệ tử mà mình đào tạo ra đạt kết quả tới đâu. Đồng thời cũng muốn nhìn xem, kẻ đó thực lực tiến bộ như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.