Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 112: Âm hàn cửu tuyệt (Thượng)




Câu trả lời là không. Mặc dù Tinh Hồn đã suy yếu, thế nhưng vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Ngọn hỏa thương phá không đâm tới, tốc độ rất nhanh, thiếu chút nữa đã có thể giết chết Tinh Hồn. Phong Lôi Tam Hợp phủ nâng lên, phong lôi chi lực dưới sự thúc động của Tinh Hồn biến thành một cái phong lôi chi thuẫn, chống đỡ lực lượng xuyên phá của hỏa thương. Nhưng cũng bởi vì vậy mà thương thế của Tinh Hồn thêm trầm trọng, miễn cưỡng trụ được cũng là nhờ có tứ đại bản nguyên trong đan điền, nếu không chỉ sợ đã hắn đã gục ngã rồi. 

- Chết tiệt, như vậy mà vẫn có thể phản kháng được. 

Mặc Tử Hiên giận dữ, không nhịn được mà chửi thề một tiếng. 

Tranh thủ thời gian, Tinh Hồn điều tức thân thể khôi phục lại sức lực. Thế nhưng Lôi Thần đế quân, Thiên Lam điện chủ và Mặc Tử Hiên nào có thể để hắn làm điều này. Cả ba người đều cùng ý tưởng, cùng một giây lao lên tấn công Tinh Hồn. Trong sát na khí thế bạo phát, dẫn động thiên địa dị biến, cuồng phong tán loạn, mỗi người đánh ra một chưởng cực mạnh hướng Tinh Hồn mà đánh. 

Không thể lùi lại, chỉ có thể tiến về phía trước. Chẳng màn thương thế trầm trọng, chẳng quan tâm hậu quả sẽ phải nhận là gì, hắn như một vị chiến thần đứng giữa thiên quân vạn mã, kiên định và kiêu hùng, tay nắm thần binh quả quyết sát phạt. Hắn gầm lên một tiếng, hai tay đồng thời nắm chặt Phong Lôi Tam Hợp phủ, dồn hết toàn bộ sức mạnh của bản thân, toàn lực đánh ra một kích. Có thể nói, một chiêu này chính là mạnh nhất của hắn từ trước tới giờ. 

Điện long, đại kình và hỏa điểu, bất luận có bá đạo như thế nào, tất cả đều không chịu nổi sự đòn công kích toàn lực của Tinh Hồn, cả ba đều có chung một kết cục, đó là bị phá tan. Đồng thời Lôi Thần đế quân, Thiên Lam điện chủ và Mặc Tử Hiên, tuy có thần khí bảo hộ, thế nhưng rốt cuộc vẫn bị thương cực nặng, giữa hư không phun ra mấy ngụm tiên huyết. Đặc biệt là Mặc Tử Hiên, chỉ có duy nhất hắn là người không có thần khí hộ thân, rốt cuộc là két bị thương nặng nhất, xương cốt rả rời, chỉ sợ phải mất một thời gian dài mới mong hồi phục. 

Cảnh tượng kinh khủng như vậy, một búa đánh ra, phảng phất như thương khung muốn sụp đổ, đại địa bị đục thủng một cái hố khổng lồ, ba đại cao thủ Thượng Thần cảnh bị thương cực nặng, tất cả đều bởi vì một nam tử mười tám tuổi. Thật khó có thể chấp nhận được. 

Những ai quan sát cuộc chiến, dù là Sở Hóa Long cũng khó chấp nhận cục diện này. Tinh Hồn, hắn quá mức yêu nghiệt, không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết được gã nam tử này. Nếu như ngày hôm nay hắn có chết đi nữa, tên tuổi của hắn chắc chắn vẫn sẽ vang danh sử sách, thiên hạ đệ nhất kỳ tài, tuyên cổ thiên tài… bao nhiêu từ ngữ hoa mỹ dùng để miêu tả một thiên kiêu chi tử, giờ phút này đều có thể dành tặng cho Tinh Hồn. 

Còn Tinh Hồn, hắn không còn khả năng đạp lập hư không nữa, thân thể rơi xuống mặt đất, Phong Lôi Tam Hợp phủ chống dưới mặt đất, Tinh Hồn thân thể ướt đẫm máu tươi run cầm cập, hơi thở gấp gáp, khí huyết không đều, cơ hồ đang phải chịu một nỗi đau tựa hồ thiên đao vạn quả. Cứ chốc chốc lại phun ra một ngụm tiên huyết, càng lúc càng trầm trọng. Hắn đã kiệt lực? Có lẽ là vậy rồi. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Thiên Hồng đại lục, Lạc Du sơn mạch, chính là nơi hạ lạc của thế lực mạnh nhất Huyền Thiên giới – Vô Thượng Thiên cung. 

Lạc Vân phong là ngọn núi cao nhất trong Lạc Du sơn mạch, chính là thánh địa tu luyện dành cho võ giả, bất kỳ thánh địa tu luyện nào cũng không thể vượt qua được nơi này cả. Dù là một võ giả tầm thường nhất, đến đây tu luyện thì cũng chẳng khác gì một thế gia thiên tài cả. Đương nhiên, Vô Thượng Thiên cung chẳng rỗi hơi mà để mấy kẻ như thế này tu luyện, chỉ có những thiên tài trẻ tuổi được Vô Thượng Thiên cung tuyển chọn kỹ lưỡng mới được phép tu luyện ở Lạc Vân phong. Mặc Tử Hiên cũng là một trong số ít thiên tài được tu luyện ở Lạc Vân phong, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn kiêu ngạo với kẻ khác rồi. 

Trong thánh địa Lạc Vân phong được chia làm mười lăm chỗ, phân biệt xây dựng thành mười lăm cái điện phủ dành cho mười lăm thiên tài. Tòa cung điện chính giữa Lạc Vân phong chính là nơi tu luyện tốt nhất trong số mười lăm điện phủ. 

Tòa điện phủ này tên gọi là Mộng Long cung. Sở dĩ gọi như vậy là bởi vì cung chủ đời đầu tiên Vô Thượng Thiên cung, Triệu Mộng Long đã tu luyện ở nơi này, sau khi đột phá cảnh giới Chí Tôn đại thần trong truyền thuyết, thời điểm đó không có người nào xứng đáng làm đối thủ của y cả. Ma Tộc chi chiến diễn ra, Triệu Mộng Long lãnh suất cao thủ đương thời, vì nhân loại mà xuất chinh đến Thiên Hồng đại lục quyết chiến với Ma tộc. Cuối cùng phía bên nhân tộc cũng dành thắng lợi, Ma tộc bị đẩy lui trở về Man Hoang chi địa, còn Vô Thượng Thiên cung thì xây dựng thế lực ở Lạc Du sơn mạch, đợi đến khi Ma Tộc chi chiến diễn ra thì kịp thời ngăn cản. 

Trở lại chuyện chính, người được phép tu luyện ở Mộng Long cung chỉ có cung chủ Vô Thượng Thiên cung mà thôi. Mộng Long cung không quá rộng lớn, phương viên chỉ khoảng vài chục mét vuông, ngoài bốn bức tường được xây dựng khang trang ra, bên trong lại rất mực đơn sơ. Một căn nhà tranh nhỏ, một hồ nước và những gốc cây phù tang. Đơn sơ, mộc mạc và thanh tịnh, thật khó mà nhìn ra được đây là thánh cảnh tu luyện đệ nhất thiên hạ. 

Lại nói, điều kỳ lạ ở đây không phải là việc này, vốn dĩ chỉ có cung chủ Vô Thượng Thiên cung mới được phép ở đây, thế nhưng hôm nay lại có một gã nam tử trẻ tuổi ngồi xếp bằng giữa sân, mắt nhắm lại, song thủ kết ấn, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh. 

Chỉ thấy người này tuổi chỉ khoảng mười tám mười chín, mục diện tuấn tú phi phàm, khoác trên người bạch y sạch sẽ thanh lịch, mái tóc đen bóng mượt được cột bằng một sợi vải trắng tinh tế, làn da sáng bóng như bạch ngọc, chân diện lại hoàn mỹ vô khuyết, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn. Nếu hắn tự xưng đệ nhị mỹ nam, tuyệt đối không có người náo dám xưng đệ nhất. 

Gã nam tử hoàn mỹ kết thành pháp ấn trước ngực, thân thể trùm trong kim quang lấp lánh, xung quanh có chín đầu kim long bay lượn, tản ra long uy nhàn nhạt, quả thật rất bất phàm. Đột nhiên thân thể hắn bỗng run lên, đình chỉ việc tu luyện lại, tựa hồ như trong lòng xảy ra một cảm giác bất an nào đó, đôi mắt mở ra, không ngờ đôi mắt hắn giống như vầng tinh tú trên bầu trời, đẹp đến mức người ta không thể nào dời được ánh nhìn. Gã nam tử quay đầu nhìn về hướng đông, lông mày nhíu lại, một cảm giác chột dạ khó miêu tả thành lời. 

Bỗng từ bên trong căn nhà tranh nhỏ, một giọng nói uy nghiêm truyền ra:

- Ca nhi, vì sao lại phân tâm? Người tu hành kiêng kỵ nhất chính là tâm loạn, không để đạt đến không minh chi cảnh, thiên nhân hợp nhất, làm trễ nãi tu hành. 

Gã bạch y nam tử hoàn mỹ vô khuyết này, không ngờ lại chính là vị Thánh tử trẻ tuổi mà người ta đồn đại, Thiên Long thánh tử Tàng Thiên Ca. Nhưng điều ngạc nhiên nhất chính là, ngoại trừ mái tóc đen và đôi mắt như ẩn chứa những ngôi sao thì chân diện của hắn lại cực kỳ giống với Tinh Hồn, giống như hai giọt nước vậy, tựa hồ bọn họ chính là một cặp song sinh. Tinh Hồn được sinh ra ở Tiên Ma giới, nhi tử của thái tử long tộc và tiên nữ Thiên Cung, còn Tàng Thiên Ca lại là người của Huyền Thiên giới, tuyệt đối không hề có quan hệ ruột thịt gì với nhau. Việc này thật kỳ lạ. 

Tạm thời không nói đến việc này, Tàng Thiên Ca thở dài một tiếng, chuyển dời ánh mắt nhìn vào căn nhà tranh, phiền muộn đáp:

- Đệ tử đương nhiên biết việc này. Nhưng không hiểu sao, mấy ngày gần đây lại không thể tập trung tu luyện được. Cảm giác như có một chuyện chẳng lành ập đến vậy. 

Bên trong ngôi nhà truyền ra một tiếng thở dài, tiếng bước chân vang lên, một bóng người từ bên trong hiện ra. Người này tuổi chừng bốn mươi năm mươi, thân mặc một bộ y phục màu xám tro đơn giản, trên đầu mái tóc điểm bạc cột lại gọn gàn, thoạt nhìn giống như một trung niên bình thường, thế nhưng gương mặt chữ điền không giận tự uy, ánh mắt thâm thúy không gì sánh được. Đây chính là vị cung chủ đương nhiệm Vô Thượng Thiên cung – Chu Kiếm Minh. 

Chu Kiếm Minh nhìn Tàng Thiên Ca, lộ ra một vẻ ưu sầu, nói:

- Ca nhi, ngươi thiên tư hơn người, tu luyện khó gặp bình cảnh, chỉ cần tâm không loạn thì một đường thẳng tiến, ngay cả vi sư cũng rất ngưỡng mộ. Ma Tộc chi chiến sắp đến gần, ngươi chính là nòng cốt nhân tộc chúng ta, phải nhanh chóng đề thăng tu vi mới được. Vi sư hy vọng ngươi có thể loại bỏ được tạp niệm, một lòng cầu đạo, sớm đạt đến cảnh giới của vi sư. 

- Đệ tử hiểu rõ. 

Tàng Thiên Ca thể hiện sự cung kính đáp lời Chu Kiếm Minh. Điểm này của hắn khiến cho Chu Kiếm Minh cực kỳ hài lòng. Thiên kiêu chi tử, bình thường rất kiêu ngạo, cậy tài khinh người, không xem người khác ra gì. Nhưng Tàng Thiên Ca này lại khác, hắn tâm tính ôn hòa, không phân biệt đối xử, kính trên nhường dưới, khiến cho người khác rất thích thú. Cũng bởi vì như vậy, Chu Kiếm Minh mới nhận hắn làm đệ tử. 

- Ngươi hiểu được thì tốt. Ngày mai vi sư sẽ rời khỏi Vô Thượng Thiên cung đi thăm một người bằng hữu cũ, đợi đến khi vi sư trở về thì sẽ công bố chuyện thầy trò chúng ta. 

Chu Kiếm Minh nói xong định quay đi thì bỗng Tàng Thiên Ca lại nói tiếp:

- Sư tôn, mấy ngày nữa là tới ngày giỗ của mẫu thân đệ tử. Hy vọng sư tôn để cho đệ tử trở về Thiên Long thần điện một chuyến để làm tròn chữ hiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.