Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 108: Nghịch thiên tất tử (Hạ)




Quyền cương cực kỳ chói mắt, phát ra khí cuồng bạo lãng vô số, sóng nhiệt nóng đến nỗi khiến cho không gian bốn phía như muốn tan chảy. Thế nhưng nó lại không hề làm cho Tinh Hồn dao động dù chỉ trong một tức. Hai quả phong loa toàn hoàn lực xoáy cực mạnh, đừng nhìn bề ngoài phong cầu chỉ nhỏ bằng một cái nắm tay, thực chất lực lực cuồng bạo của nó đủ để đánh vỡ cả một tòa núi khổng lồ. 

Dù sóng nhiệt vô cùng nóng bỏng, thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lực lượng sóng nhiệt đều bị phong cầu đánh tan. Tốc độ của Tinh Hồn lại càng nhanh, từ lúc Mặc Tử Hiên mấy chục đạo quyền cương sóng nhiệt cho đến lúc Tinh Hồn sử dụng Phong loa toàn hoàn chỉ vỏn vẹn chưa đến năm tức, đám võ giả trẻ tuổi đứng bên bên trong đế đô Thiên Phong còn chưa kịp nhìn thấy gì thì giữa thiên không vang lên tiếng bạo tạc rung chuyển đất trời. 

Chỉ thấy Mặc Tử Hiên bộ dạng chật vật bị đánh lui, trong đôi mắt cuồng ngạo của hắn không giấu được sự kinh hoảng. Lại thấy hai ống tay áo bị xé rách nát, lộ ra hai cánh tay trắng hồng giống như nữ tử. Lúc Tinh Hồn tiếp cận, nếu không nhờ có kinh nghiệm chinh chiến trăm năm, có lẽ trên ngực của Mặc Tử Hiên đã bị đục thủng hai lỗ rồi. Một kẻ cuồng ngạo như hắn không thể chấp nhận sự thật này, càng trở nên điên cuồng hơn nữa. Hắn bạo phát khí thế, điên cuồng xông tới chỗ Tinh Hồn, liên tục đánh ra sát chiêu. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Đứng cách xa đế đô Thiên Phong, Sở Hóa Long ẩn giấu đi khí tức, giấu mình trên bầu trời quan sát thế cục. Từ lúc Tinh Hồn xuất hiện cho đến lúc hắn đánh nhau thừa sống thiếu chết với Mặc Tử Hiên, tất cả đều lọt vào mắt của hắn. Lại nói Sở Hóa Long thiên tư kinh người, không thua kém gì thiên kiêu thập kiệt đỉnh đỉnh đại danh. Những thiên tài khác, thậm chí là những lão gia tử từng chứng kiến vô số cuộc chiến kinh thiên động địa, thế nhưng có không ít người không thể theo kịp tốc độ của Tinh Hồn và Mặc Tử Hiên. Nhưng Sở Hóa Long lại có thể, quan sát cuộc chiến đỉnh tiêm này, với ngộ tính kinh người, Sở Hóa Long chắc chắn thu hoạch được không nhỏ. 

Chỉ là hắn không quan tâm đến việc này. Lúc biết được tin tức Trịnh Thần Không tiến hành hôn lễ, hơn nữa người mà hắn muốn kết hôn còn là nữ nhân của Tinh Hồn. Sở Hóa Long liền biết chắc chắn đây là cái bẫy mà Trịnh Thần Không bày ra để dồn Tinh Hồn vào chỗ chết. Thế nhưng muốn ép chết một kẻ nghịch thiên như Tinh Hồn thì phải trả một cái giá không nhỏ. Thậm chí Trịnh Thần Không bị thương nặng cũng không ngoa chút nào. Vì vậy nên Sở Hóa Long đã để cho sát thủ Sở gia tiềm ẩn bên trong lẫn bên ngoài đế đô Thiên Phong, chính là muốn ngư ông đắc lợi. Chỉ là, kết hoạch của hắn chỉ sợ không thể thực hiện rồi. 

Không nói đến bên cạnh Trịnh Thần Không có vô số cao thủ bảo vệ, đứng bên cạnh hắn còn là Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu. Sát thủ muốn hành thích Trịnh Thần Không, cho dù là lúc Trịnh Thần Không suy yếu nhất chỉ sợ tỉ lệ thành công không đến một thành. Dù sao thì đó cũng là kế hoạch dự trù mà thôi, thế nên Sở Hóa Long cũng chẳng quan tâm lắm. Điều mà Sở Hóa Long nghi hoặc nhất chính là kẻ bày ra cục diện này – Trịnh Thần Không, hắn tới giờ vẫn chưa có bất kỳ hành động gì, ngoài việc đứng một bên quan sát, đồng thời khống chế phi tử mới cưới của hắn là Yến Ngọc Lan mà thôi. Sở Hóa Long lông mày nhíu lại, tự nói:

- Trịnh Thần Không, rốt cuộc ngươi đang mưu tính chuyện gì đây?

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Quả nhiên Sở Hóa Long đoán không sai, Trịnh Thần Không đứng một bên quan sát chỉ bởi vì hắn đang đợi tiên cơ. Một tháng trước, Trịnh Thần Không cho dùng vô số tài nguyên, cho đến mấy ngày trước mới thành công bố trí Âm hàn cửu tuyệt đại trận, mục đích chính là để dồn Tinh Hồn vào chỗ chết. Chỉ là, muốn khởi động Âm hàn cửu tuyệt đại trận mất rất nhiều thời gian, lại không biết Tinh Hồn đến Thiên Phong đế đô vào lúc nào nên Trịnh Thần Không không dám khởi động Âm hàn cửu tuyệt đại trận sớm. 

Lúc cảm nhận được khí tức của Tinh Hồn, Trịnh Thần Không liền truyền âm cho thuộc hạ đi thông tri cho mấy tên đang trấn giữ Âm hàn cửu tuyệt đại trận, lệnh cho bọn chúng bắt đầu khởi động đại trận. Trong thời gian chờ đợi thì cần phải có người câu giờ tránh để Tinh Hồn làm rối loạn đại cục, ảnh hưởng đến việc khởi động Âm hàn cửu tuyệt đại trận. Và người được giao cho nhiệm vụ câu giờ này không ai khác chính là Mặc Tử Hiên. 

Trịnh Thần Không biết được giữa Tinh Hồn và Mặc Tử Hiên có hiềm khích, mà Mặc Tử Hiên lại là một tên cuồng ngạo, hơn nữa Trịnh Thần Không còn nói chỉ cần Mặc Tử Hiên giết được Tinh Hồn thì sẽ tặng cho hắn vô số tài nguyên hậu hĩnh. Mặc Tử Hiên ngạo mạn, nghĩ rằng chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát Tinh Hồn như con sâu con kiến. Giết được một con sâu con kiến mà còn nhận được lễ vật nữa, đương nhiên hắn rất vui vẻ đồng ý rồi. Và có lẽ cho đến bây giờ hắn mới nhận ra rằng bản thân đã bị Trịnh Thần Không tính kế rồi. Chỉ là hắn không dám nói ra mà thôi, bị một tiểu bối tính kế, nói ra để cho người khác cười vào đầu à? Một kẻ như hắn làm sao chịu mang tiếng được, đành phải ghi hận vào lòng mà thôi. 

Trịnh Thần Không vừa quan sát vừa khống chế Yến Ngọc Lan, ánh mắt âm trầm, cười lạnh nói:

- Hắc hắc, thật cảm động. Phi tử của ta, hắn vì nàng mà tới đấy. 

Yến Ngọc Lan bị hắn phong bế thân thể, đứng yên bên cạnh hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn nam tử mà nàng yêu nhất đang chiến đấu với Mặc Tử Hiên trên bầu trời, trong lòng đau đớn tột cùng nhưng không thể nói thành lời, chỉ có thể cảm nhận bằng giọt nước mắt óng ánh như những hạt thủy tinh rơi xuống mặt đất lạnh tạnh. Nàng rất hận Trịnh Thần Không, hận không thể ngay lập tức giết chết kẻ tâm ngoan thủ lạc không từ thủ đoạn này. Nhưng nàng còn hận chính bản thân mình hận. Hận mình bất lực, hận bản thân quá ngu ngốc… đã đẩy người mà nàng yêu vào cảnh thập tử vô sinh, còn bản thân vô phương tương trợ, bất lực đứng nhìn. 

Có lẽ bây giờ nàng đã hiểu cảm giác của Tinh Hồn khi ấy, khi hắn trơ mắt nhìn Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi chết trước mặt mình. Đau thương, phẫn nộ, ân hận… vô số cảm giác truyền vào đại não, thật khó mà miêu tả thành lời. 

Bỗng ngay lúc đó, một gã trung niên chạy tới, quỳ xuống trước mặt Trịnh Thần Không, thái độ cung kính nói:

- Bẩm thái tử điện hạ, tất cả đã hoàn thành, chỉ đợi mệnh lệnh của điện hạ mà thôi. 

Đây chính là tiên cơ mà Trịnh Thần Không đang chờ đợi, cuối cùng Âm hàn cửu tuyệt đại trận cũng có thể khởi động rồi. Trịnh Thần Không cười âm hiểm độc ác, nhìn hắn lúc này rất đáng sợ, hoàn toàn đã mất đi phong phạm thái tử tuấn mỹ trong lòng hàng vạn nữ nhân. Chỉ là bọn họ đang quan sát trận đại chiến trên bầu trời, thế nên ngoại trừ Yến Ngọc Lan ra thì không ai nhìn thấy biểu cảm của Trịnh Thần Không lúc này cả. Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không ổn, bởi vì Trịnh Thần Không đã bắt đầu ra tay rồi. 

- Phụ hoàng, xem chừng Mặc Tử Hiên đại nhân sắp không chịu nổi nữa rồi, người dẫn theo một số cao thủ giúp Thần nhi trấn áp hắn, đợi Thần nhi khởi động Âm hàn cửu tuyệt đại trận. 

Lôi Thần đế quân ngồi trên long kỷ, thân thể bao bọc trong ánh hào quang hoàng kim, khí tức đế vương không phát mà cũng hiện hữu, tu vi cao thâm khó lường. Kế hoạch của Trịnh Thần Không, Lôi Thần đế quân đương nhiên biết. Thậm chí không tiếc hủy đi cả đế đô Thiên Phong để thực hiện kế hoạch này, đủ biết Lôi Thần đế quân xem trọng kết quả kế hoạch của Trịnh Thần Không như thế nào. 

Chỉ thấy Lôi Thần đế quân đứng dậy, khí tức đế vương bây giờ mới bộc lộ, khiến cho những người xung quanh không chịu được mà quỳ xuống bái lạy. Lôi Thần đế quân ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trời, hai tay đặt sau lưng, tản mát khí thế bất phàm, truyền âm cho Trịnh Thần Không:

- Không ngờ ngay cả Mặc Tử Hiên cũng không thể áp chế nổi tên tặc tử đó. Bây giờ bản đế quân xuất thủ, tuy rằng có chút mất mặt, thế nhưng cũng không sao, quan trọng là moi được toàn bộ bí mật của tên tặc tử đó. Không nhi, mọi việc giao lại cho ngươi đấy. 

- Phụ hoàng cứ yên tâm. 

Lôi Thần đế quân gật đầu, hoàn toàn tin tưởng Trịnh Thần Không. Sau đó hướng Thiên Lam điện chủ, thanh âm ẩn chứa sức mạnh cao cường, nói:

- Thiên Lam điện chủ, nếu chúng ta còn đứng đây nhìn, chỉ sợ Mặc Tử Hiên sẽ bại trận mất. Chuyện này nếu truyền về Thiên Cung, chỉ sợ cả bản đế quân và điện chủ cũng không thể gánh vác nổi đâu. 

- Bản tọa cũng đang có ý định xuất thủ đây, với tu vi của chúng ta, giết chết hắn sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu. 

Thiên Lam điện chủ Dương Thanh Sơn đáp, ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát bầu trời. Ý tứ có chút hơi khinh thường Mặc Tử Hiên, một đại cao thủ của Thiên Cung không ngờ lại thảm hại đến như vậy, ngược lại đánh giá rất cao Tinh Hồn. Nếu không phải bởi vì Tinh Hồn là địch nhân của Thiên Phong đế quốc, có lẽ lão sẽ suy tính đến chuyện để cho Tinh Hồn một lần nữa đầu quân Thiên Lam thần điện. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

- Tinh Hồn, bản thái tử không thể không nể phục ngươi. Thế nhưng dù ngươi có nghịch thiên đến đâu cũng không thể chống lại mệnh trời, Trịnh Thần Không ta đã được trời định sẽ thống trị thiên hạ, chính là thiên tử trời định, ngươi chống lại bản thái tử chính là chống lại mệnh trời, sẽ bị trời phạt, hắc hắc. 

Trịnh Thần Không vô thanh vô tức biến mất khỏi đại điện, trước khi đi hắn vẫn không quên căn dặn thuộc hạ canh giữ Yến Ngọc Lan. Nàng cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch tru diệt Tinh Hồn, tuyệt đối không thể để cho nàng làm loạn. Bản thân hắn thì đi vào mật thất, tiến tới trung tâm đại trận, chuẩn bị khởi động Âm hàn cửu tuyệt đại trận. Cuộc chiến đỉnh tiêm này, chỉ sợ bây giờ mới chính thức bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.