Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 3: Nam tử áo trắng




“Thiên tử” xuất hiện gây ảnh hưởng rất nhiều đến cục diện trên khắp đại lục. Có thế lực ủng hộ và đi theo, cũng có thế lực chống đối, không muốn bị điều khiển bởi bất kỳ ai. 

Thế lực ủng hộ lớn nhất hiện nay Thiên Nguyên hoàng đế. Nhưng bây giờ thì nội bộ bên trong lục đục không ổn định, Thiên Nguyên lại lâm bạo bệnh. Nam Cung thế gia có thế lực rất lớn ở triều đình. Mà Nam Cung thế gia lại đang câu kết với bên Thiên Phong, tình thế bây giờ là vô cùng cấp bách. 

Bên Tây Hàn thì luôn giữ thế trung lập. Các quốc gia cho dù giao chiến thế nào, cũng không dám đả động đến Tây Hàn. Một là do đế quốc này luôn nhận được sự bảo hộ từ môn pháp mạnh nhất hiện nay là Vô Thượng Thiên, hai là Tây Hàn luôn ẩn dấu chiến lực thực sự, và lý do lớn nhất là Tây Hàn từ vạn năm qua luôn phải bảo vệ kết giới. Mỗi lần Ma tộc chi chiến diễn ra, Tây Hàn luôn là nơi bị thiệt hại nặng nề nhất. Thế nên chẳng ai dại mà động vào.

Ngoài ra còn có một tin đồn khác đang loan truyền khắp đại lục nữa. Đó là người đang được chờ đợi xuất thế ở đại lục phía bắc. Người này thiên phú hơn người, vạn năm có một. Sau khi được hỗ trợ vượt qua thiên kiếp thành công, đã gia nhập Thiên Long thần điện, được tôn lên làm thánh tử. Nghe nói chính là nam tử của điện chủ Thiên Long.

Hai tin đồn trái ngược với nhau, gây nên một trận tranh cãi khắp nơi. Còn thực hư thế nào thì còn chưa thể khẳng định được. 

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Về cuộc chiến giữa thái tử Trịnh Thần Không và Tinh Hồn, thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng. Trịnh Thần Không thì hiện tại đang trị thương trong Thánh Cảnh của Thiên Lam thần điện. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân cũng bị thương không nhỏ, nên cũng được vào đó cùng với Trịnh Thần Không.

Đám cưới của Lý gia và Yến gia buộc phải đẩy lùi một tháng. Cái chết của Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi, Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không thay mặt thái tử đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm. Sở gia cũng xem nhẹ việc này, nên chẳng có ý kiến gì thêm. Còn Tô gia thì rất phẫn nộ. Đại tộc trưởng Tô gia vì việc này mà sinh ý bất mãn với hoàng tộc, từ chối tất cả thành ý đền bù, dẫn theo toàn bộ tộc nhân chuyển đi nơi khác.

Trịnh Ngọc Không với năng lực của mình đã xử lí rất tốt mọi việc trong triều, đợi đến khi thái tử trở lại chấp chính mọi việc.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Sau ba ngày miên man bất động, hắn cũng từ từ hồi tỉnh lại. Tiểu Ngư Nhi phát hiện đầu tiên, liền réo lên chạy ra gọi lão ngư và Bích Nguyệt vào:

- Ông nội, tỷ tỷ, hắn ta tỉnh lại rồi.

Lão ngư và Bích Nguyệt lập tức chạy vào. Bích Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy sắc mặt của hắn tốt hơn trước rất nhiều, hơi thở đều hơn. Có điều hắn vẫn chưa tỉnh lại, chỉ phát ra tiếng rên rỉ thôi. 

Bích Nguyệt ôn nhu nói:

- Chỉ là mê sảng thôi. Sức khỏe bây giờ tốt hơn nhiều, sẽ sớm tỉnh. 

Lão ngư gật đầu:

- Ừ, mong là vậy. Bích Nguyệt, đi sắc thuốc cho hắn đi. Ta với Tiểu Ngư Nhi ra chợ kiếm mấy món về. 

Bích Nguyệt gật đầu. Sau đó lão ngư cùng với Tiểu Ngư Nhi rời khỏi nhà. 

Chén thuốc nóng hổi vừa sắc xong, Bích Nguyệt liền đi vào trong phòng. Hắn vẫn chưa tỉnh, nên nàng phải từ từ cẩn thận cho hắn uống thuốc. Hơi nóng từ chén thuốc bốc lên, nàng nhẹ nhàng thổi nguội từng muỗng nhỏ cho vào miệng hắn. 

Phải mất một lúc, hắn mới uống xong hết chén thuốc. Bích Nguyệt sắp xếp lại chỗ của hắn, chuẩn bị đi ra thì bỗng hắn nắm lấy tay nàng, mê sảng nói:

- Tiểu Điệp… đừng đi…

Không hiểu sao hắn nhỏ con như vậy, lại còn đang bị thương nữa, nhưng hắn nắm tay của nàng rất mạnh. Có lẽ hắn đang nằm mơ thấy cơn ác mộng khủng khiếp lắm. Miệng không ngừng gọi người tên Tiểu Điệp gì đó. Chắc là người rất quan trọng đối với hắn. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với thiếu niên này. 

Bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, giọng nhu hòa nói:

- Không sao cả, bình tĩnh… bình tĩnh…

Giọng nói như tác động đến hắn. Từ từ buông lỏng bàn tay ra, rồi từ từ chiềm vào giấc ngủ. Thấy hắn ra mồ hôi rất nhiều, Bích Nguyệt đi lấy cái khăn để lau cho hắn. Khi nàng đi ra ngoài, thì có một nam tử bạch y đang đứng ở bên ngoài cổng. Người này khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, trông rất phong độ.

Khi thấy nàng, hắn nở một nụ cười, vẫy tay gọi nàng:

- Bích Nguyệt, Bích Nguyệt.

- Lâm Quang. 

Lúc đầu nàng ngạc nhiên, sau đó thì mừng rỡ chạy ra, mở cửa cho hắn vào. Cửa vừa mở, Lâm Quang thoát cái đã ôm chầm lấy Bích Nguyệt. Hắn cười một nụ cười ấm áp, thanh âm dịu dàng:

- Bích Nguyệt, mấy tháng rồi ta mới được gặp lại nàng. Ta rất nhớ nàng.

- Muội cũng vậy, rất nhớ huynh.

Hoa đào khẽ lay động trong gió. Hương thơm cỏ cây cùng hòa quyện với cơn gió kia. Một khung cảnh thật lãng mạn. 

Một lúc sau, Lâm Quang mới từ từ buông Bích Nguyệt ra. Hắn triều mến nhìn nàng, rồi mới bắt đầu quan tâm nói:

- Nàng gầy hơn trước kia rồi đó. Phải chăm sóc tốt cho bản thân vào, để còn phải sinh ta cho vài đứa chứ.

- Chỉ giỏi trêu ngươi muội thôi. À mà huynh ra đây lúc nào thế, sao không báo muội trước một tiếng.

- Ta mới vừa đến thôi. Muốn tạo cho muội bất ngờ mà. Ủa, ông và Tiểu Ngư Nhi đâu, sao chỉ có một mình muội ở nhà thế?

- Bọn họ đi ra chợ cả rồi. Huynh ngồi xuống đi, để muội đi lấy nước.

Bích Nguyệt đi vào bếp pha trà. Nhân tiện chuẩn bị số thuốc để cho lần sắc thuốc tiếp theo. 

Lâm Quang hít thở không khí ở bên ngoài. Đã bao lần đến, nhưng hắn vẫn rất thích hít thở không khí ở đây. Nó tạo cho hắn một cảm giác rất thanh tịnh, thoải mái. Đôi khi cuộc sống bình an ở đây tốt hơn ở bên nội lục nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.