Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 137: Kích lưu ám dũng (Thượng)




Kiều An ngẩn ra một lúc, hiện giờ lão đang có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Tinh Hồn. Ngập ngừng một lúc, lão mới nói:

- Đưa ngươi đến chỗ Truyền tống trận, lão phu nhất định sẽ làm. Nhưng trước đó lão muốn hỏi, ở Hắc thủy trạch, ngươi đã nhìn thấy thứ gì? Và cả vụ chấn động đó nữa? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Nghe Kiều An hỏi, cả hai người Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu bấy giờ mới sức nhớ ra. Trong lòng cả hai cũng tương tự giống như lão giả Kiều An, rất muốn biết Tinh Hồn đã gặp thứ gì tại Hắc thủy trạch. Chỉ thấy Tinh Hồn sắc mặt không đổi, ý tứ lãnh đạm nói:

- Nói ra chưa chắc các ngươi biết đó là gì?

- Nghĩa là sao? – Kiều An hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi đã từng nghe qua cái gọi là Ngũ hành bổn nguyên chưa?

Tinh Hồn từ từ xoay người lại, nhìn thẳng vào Kiều An nói. Chỉ thấy Thiên tuyết miêu và Tàng Tử Đan đồng thời nhìn Kiều An. Bởi vì Kiều An là yêu tu cấp Đại yêu chủ, tuổi thọ bao nhiêu dường như chẳng thể biết được, nói chính xác thì đích thị là một lão yêu nghiệt, kiến thức đương nhiên là hơn hẳn những người ở đây.

Chỉ là, Kiều An đối với cái gì mà Ngũ hành bổn nguyên xác thực chưa từng nghe qua một lần nào cả. Thấy Thiên tuyết miêu và Tàng Tử Đan nhìn mình, không nhịn được, cau mày khó chịu nói:

- Nhìn lão già đây làm gì, các ngươi sao không tự hỏi hắn đi.

Thiên tuyết miêu và Tàng Tử Đan ngạc nhiên. Không ngờ một đại yêu chủ sống đã hàng vạn năm cũng không biết được Ngũ hành bổn nguyên là gì, mà một thiếu niên trẻ tuổi lại nhận thức được. Tàng Tử Đan trong lòng lúc này rất hiếu kỳ, không chỉ với Ngũ hành bổn nguyên, mà cả với Tinh Hồn nữa. Chỉ thấy đôi mắt nàng rực sáng lên, giống như một đứa trẻ ham học hỏi vậy:

- Dạ Quân ca ca, ngươi mau giải thích đi!

Nhìn nàng như vậy, Tinh Hồn trên gương mặt nở nụ cười nhẹ, sau đó từ từ nói:

- Ngũ hành bổn nguyên là lực lượng thần bí không thuộc về thế giới này, bao gồm: Kim chi bổn nguyên, Mộc chi bổn nguyên, Thủy chi bổn nguyên, Hỏa chi bổn nguyên và Thổ chi bổn nguyên, năm đại nguyên tố cấu thành nên thế giới từ thuở khai thiên lập địa. Mỗi một đại bổn nguyên đại diện cho lực lượng nguyên tố mạnh nhất trong ngũ hành, trừ phi là gặp phải đại bổn nguyên tương khắc ra thì hoàn toàn bất bại. Khi luyện hóa một đại bổn nguyên, võ giả sẽ có khả năng tìm hiểu được đại đạo ẩn chứa trong đại bổn nguyên đó, không chỉ giúp cho tu vi tăng trưởng cực nhanh, mà còn cải tạo thiên phú, thể chất, thậm chí là vô địch thiên hạ.

- Lợi hại vậy sao?

Cả ba người Kiều An, Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu đồng thời kinh ngạc thốt lên. Những gì mà Tinh Hồn nói, chính là nếu sở hữu một trong Ngũ hành bổn nguyên thì chính là trở thành thiên hạ vô địch thủ, chí tôn thiên hạ.

Đứng trên đỉnh cao thiên hạ, đây chính là điều mà bao nhiêu võ giả mơ ước. Không biết bao nhiêu người đã bỏ ra thời gian, công sức, vứt bỏ gia đình, người thân, thậm chí không màn đến tính mạng, chính là mong muốn có được thực lực cường hãn. Có thể nói, sức mạnh chính là chân lí sống của giới tu chân.

Lão giả Kiều An cố trấn tĩnh lại tinh thần, lại hỏi tiếp:

- Vậy tại Hắc thủy trạch, không lẽ ngươi đã thu được Thủy chi bổn nguyên sao?

Tinh Hồn gật đầu, bỗng ánh mắt bao phủ một tầng sương lạnh, khiến cho Kiều An không nhịn được mà lui lại một bước. Chỉ nghe Tinh Hồn hỏi ngược lại:

- Không lẽ ngươi muốn giết ta để đoạt Thủy chi bổn nguyên sao? Nên nhớ, Ngũ hành bổn nguyên đều đã thức tỉnh linh trí, so với nhân loại còn lợi hại hơn gấp ngàn lận. Giống như ngươi cùng với bằng hữu ngươi đã chết tại Hắc thủy trạch, chính là muốn nói, Thủy chi bổn nguyên không chọn ngươi. Ngươi giết ta cũng được, nhưng mà nếu làm cho Thủy chi bổn nguyên nổi giận thì không biết hậu quả như thế nào đâu!

Mỗi câu nói của Tinh Hồn giống như một mũi kiếm vô hình xuyên thấu vào người lão. Quả thực nội tâm Kiều An muốn chiếm đoạt Thủy chi bổn nguyên làm của riêng. Cũng không thể trách lão được, cho dù là ai nghe qua sự thần kỳ của Ngũ hành bổn nguyên cũng đều phải động lòng cả.

Nhưng khi nghe Tinh Hồn nhắc nhở thì lão như bị tạt vào mặt một gáo nước lạnh vậy. Nhìn ánh mắt kia của Tinh Hồn, giống như đã nhìn thấu tâm can lão vậy. Chẳng cần biết điều Tinh Hồn nói thật hay là giả, nhưng mà, lão ta tình nguyện tin là thật. Bởi vì lão không có bất kỳ một hiểu biết nào về Ngũ hành bổn nguyên cả, nhưng còn người thiếu niên đứng trước mặt lão thì lại khác, hiểu rất rõ về Ngũ hành bổn nguyên gì gì đó.

Có điều, những lời mà Tinh Hồn nói thực ra là nửa thật nửa giả. Ngũ hành bổn nguyên, đúng là Tinh Hồn đã xem qua một số tàng thư cổ, có điều, Ngũ hành bổn nguyên có linh trí thực hay không thì hắn không biết. Trong hai lần bắt gặp hai đại bổn nguyên là Hỏa chi bổn nguyên và Thủy chi bổn nguyên, chỉ có Hỏa chi bổn nguyên là linh trí hoàn toàn thức tỉnh, hóa thân thành Hỏa thần sống ẩn mình tại Di vong chi địa.

Điều đó là nhờ Hỏa chi bổn nguyên bị ảnh hưởng bởi thần lực của Phượng hoàng cổ cầm nên mới được thức tỉnh linh trí. Còn Thủy chi bổn nguyên thì không có được như vậy. Sở dĩ tự động tiến vào thân thể Tinh Hồn là bởi vì gặp đại địch Hỏa chi bổn nguyên. Chứ nếu không thì Thủy chi bổn nguyên đã bỏ đi nơi khác để hấp thu linh thủy, sớm ngày lột xác rồi.

Tinh Hồn cũng cảm nhận được, trong đan điền của mình bây giờ đang tồn tại hai đại bổn nguyên, một trái một phải. Dường như có một lực lượng thần bí nào đó đã ngăn cản không cho hai đại bổn nguyên này đấu đá lẫn nhau, Tinh Hồn cảm nhận rất rõ điều này. Nhưng lực lượng thần bí kia là gì thì Tinh Hồn hoàn toàn không biết.

Khi đi cùng với Kiều An ra ngoài này, Tinh Hồn đã âm thầm vận chuyển nguyên lực một lần. Và điều này khiến cho hắn cực kỳ bất ngờ. Thực lực chân chính lúc này được nâng cao lên một bậc, với tu vi hiện tại, tuyệt đối có thể chiến một trận với đại võ giả tồn tại mạnh mẽ nhất dưới Đấu thần kỳ, chính là đại võ giả Thần hoàng cảnh.

Cảm ngộ đối với Thủy hỏa chân long quyết lại tiếp tục được nâng cao, uy lực so với với trước đây không chỉ mạnh hơn hai lần. Nhờ có Hỏa chi bổn nguyên mà đầu hỏa long biến hóa thành Thuần dương hỏa long. Bây giờ lại có thêm Thủy chi bổn nguyên, nhất định đầu thủy long sẽ biến hóa thành Hắc thủy long. Có điều, hiện tại Tinh Hồn không có thời gian để tìm hiểu Thủy chi bổn nguyên. Việc ưu tiên cấp thiết nhất bây giờ chính là phải đuổi kịp Trịnh Thần Không.

Nếu như để Trịnh Thần Không chiếm được bảo vật ở tầng thứ chín Hoặc tâm ngục, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại kế sau này của Tinh Hồn. Chuyện này, Tinh Hồn tuyệt đối sẽ không để xảy ra. Thế nên, Tinh Hồn lại nói với Kiều An:

- Ta đã giải thích xong. Bây giờ ngươi có thể đưa ta tới chỗ Truyền tống trận được rồi chứ?

Kiều An gật gật đầu, sau đó đi lên phía trước để dẫn đường. Một lúc sau, Tinh Hồn đã nhìn thấy được Truyền tống trận cổ xưa ở phía trước. Chỉ còn khoảng ba mươi thước nữa là đến, thì ngay lúc đó, một đạo hắc ảnh xuất hiện. Nụ cười khàn khàn lạnh lẽo, đôi mắt bén như lưỡi kiếm, tuy rằng không phát ra khí thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hắc y nhân này không phải quỷ mị Tà Phong thì còn ai vào đây. Giống như trước đây, khi tiếp cận Truyền tống trận, quỷ mị Tà Phong tự nhiên sẽ xuất hiện. Trông thấy quỷ mị Tà Phong, Tàng Tử Đan mở miệng cúi chào:

- Tà Phong tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Quỷ mị Tà Phong giọng cười khàn đặc, gật đầu với nàng. Sau đó nhìn sang Tinh Hồn, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc:

- Tiểu tử, tu vi ngươi lại thăng tiến một bậc nha. Hắc hắc…

Tinh Hồn đối với quỷ mị Tà Phong hoàn toàn không có chút hảo cảm nào, chỉ lãnh đạm nói:

- Ngươi xuất hiện ở đây làm gì?

- Hắc hắc, tiểu tử thối, dù sao bối phận của ta cũng trên ngươi, gọi ta một tiếng tiền bối khó khăn lắm sao?

- Hừ, nếu không có chuyện gì khác thì đừng làm phiền ta. Tử Đan, mèo ngốc, chúng ta đi thôi.

Tinh Hồn chẳng thèm để ý nữa, liền muốn bỏ đi. Quỷ mị Tà Phong thở dài một tiếng, bất mãn nói:

- Ngươi đúng là khó tính mà. Thế mà nha đầu này lại chấm ngươi mới kỳ lạ chứ?

- Tiền bối, người chớ nói bậy.

Tàng Tử Đan da mặt vốn mỏng, nghe quỷ mị Tà Phong trêu chọc thì liền đỏ lên. Đối với biểu cảm của nàng, quỷ mị Tà Phong cực kỳ sảng khoái. Dường như, thú vui của hắn mỗi khi xuất hiện chính là trêu chọc Tàng Tử Đan. Và đương nhiên, vừa ghẹo nàng vài câu thì quỷ mị Tà Phong lại cảm nhận được có một luồng sát khí đang hướng đến mình. Nếu không phải Tinh Hồn thì còn ai vào đây. Quỷ mị Tà Phong cười một cái, sau đó lấy lại cái bộ dạng nghiêm túc, nói:

- Được rồi, không đùa nữa. Ta đến đây là để nói với ngươi một chuyện.

- Chuyện gì?

Tuy rằng không ưa thích gì quỷ mị Tà Phong, nhưng mà hắn ta đã nói có chuyện cần nói, nhất định là một chuyện quan trọng.

- Về đối thủ của ngươi. – Quỷ mị Tà Phong lạnh giọng nói.

- Trịnh Thần Không?

- Đúng vậy. Hắn ta đã vượt qua được tầng thứ năm Vô lôi ngục, hiện tại đã tiến vào tầng thứ sau Phệ hồn ngục.

- Nhanh như vậy sao?

Tinh Hồn không giấu được kinh ngạc, đồng thời nộ hỏa trong lòng cũng dân lên. Bản thân sắp đi vào tầng thứ tư Luyện kim ngục, còn đang hy vọng Trịnh Thần Không mắc kẹt ở tầng thứ năm Vô lôi ngục một thời gian dài để còn có thể bắt kịp tốc độ. Nhưng chẳng ngờ được… chẳng lẽ vận khí của Trịnh Thần Không tốt đến như vậy sao?

Trong lúc Tinh Hồn nộ hỏa bùng phát, thì quỷ mị Tà Phong lại như đổ thêm dầu vào lửa, nói tiếp:

- Không chỉ thành công tiến vào tầng thứ sáu Phệ hồn ngục, hắn ta còn đột đột phá lên Thần đế cảnh trung kỳ. Trên người hắn còn mang theo một kiện bán thần khí trong truyền thuyết, tên gọi là Đế hồn đỉnh. Thực lực của ngươi cũng đã tăng lên rất nhiều, nhưng ta thấy thì… hắn mạnh hơn ngươi một bậc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.