Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 9: Hoa tặc




Ánh mắt của nàng nhìn hắn dịu dàng vô cùng. Trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp. Đây chính là lần đầu tiên, từ khi rời khỏi Hắc Mộc thành, có cảm giác như vậy.

Tinh Hồn mỉm cười, cũng đưa mắt nhìn ánh trăng kia nói:

- Đêm nay ta thấy nhớ… à không!

Hắn định nói ra nhớ nhà, nhớ mẫu thân. Nhưng định nói ra thì liền đè nén xuống. Nơi đó đâu còn là nhà mình, mà mẫu thân mình cũng đã mất rồi. Mà nàng cũng không phải người thân mình, thôi thì không nói thì tốt hơn.

Tô Hân Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Nhớ nhà à. Ta cũng vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta đi xa nhà đến vậy.

Sau đó nàng lại đưa mắt nhìn quanh.

- Trăng đêm nay thật đẹp. Làm ta nhớ lại lúc nhỏ được phụ mẫu ngắm hoa thưởng nguyệt.

Tinh Hồn lãnh đạm nói:

- Cảm giác gia đình, thật hạnh phúc nhỉ?

Nàng ưm một tiếng. Thế nhưng lúc nhìn qua, lại thấy hắn nở một nụ cười. Tuy cười nhưng lại hiện ra vẻ buồn man mác, lại có xen lẫn nỗi đau khổ nữa. Trong lòng nàng tự trách không biết mình nói sai chỗ nào.

Tinh Hồn dường như cũng cảm nhận được sự ân hận của nàng. Hắn lắc đầu cười khổ. Hắn tự cười khổ mình, có trách thì trách số mình quá bất hạnh. Từ nhỏ mồ côi cha mẹ, khi nghe người khác nói đến hạnh phúc gia đình, sao lại không buồn được. Hắn liền đứng dậy, ôn nhu nói với nàng:

- Trời cũng khuya rồi, mau ngủ sớm để mai lên đường. Cố gắng đừng dậy trễ nữa nhé!

Câu nói cuối không quên trêu chọc nàng. Nghe hắn châm chọc, cảm giác ân hận lúc nãy đã biến đâu mất, thay vào đó là cảm giác vừa ngượng nghiệu vừa tức giận. Nàng hứ một tiếng:

- Để coi ngày mai ai dậy trễ!

Tinh Hồn cười ha ha, định quay lưng trở về phòng của mình thì bỗng có một tiếng kêu thất thanh.

- Đứng lại, tên hoa tặc.(Câu nói huyền thoại @@)

Nghe tiếng la thất thanh, Tinh Hồn vốn đang thả lỏng thân thể liền nhanh chóng vận chuyển nguyên lực, đem thần thức tỏa ra xung quanh. Cách khách điểm không xa, có một bóng người đang di chuyển như quỷ mỵ. Tinh Hồn chợt ngạc nhiên, không ngờ ở đây lại gặp một cao thủ như vậy. Liền quay qua nói với Tô Hân Nhi:

- Nàng mau về phòng, ta đi xem tình hình.

Tô Hân Nhi vừa ưm một tiếng đã không thấy hắn đâu. Nàng chợt nuốt một ngụm hơi lạnh. Thực lực của Tinh Hồn thật ghê gớm. Trước đây khi đấu với Hồng Vu Đan, công lực của hắn nàng thầm đoán chỉ hơn mình một chút, thật không ngờ chỉ trải qua mấy tháng mà đã tiến bộ thần tốc đến thế. Dường như đã tiếp cận Đế cấp rồi. Thế mà bản thân nàng còn chưa vượt qua Vương cấp, trong lòng chợt trở nên khó chịu.

Bóng người kia tựa như u linh, di chuyển nhanh gọn. Đám binh linh dưới kia tất nhiên bị hắn bỏ xa. Thế nhưng Tinh Hồn lúc này lại dùng khinh công chặn trước mắt hắn.

Lúc trước dùng thần thức thì thấy tên kia đang mang một vật nặng trên người, thế nên tốc độ cũng chậm hơn một chút. Thế nhưng, với người đồng cấp như Tinh Hồn mà nói thì, chỉ chậm một thời thì cũng đủ để bắt được hắn rồi.

Tinh Hồn chặn phía trước hét lớn:

- Mau thả người xuống, nếu không đừng trách ta.

Bóng người quỷ dị kia hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ bằng ngươi.

Nói rồi liền một tay ôm một tiểu cô nương, còn tay kia vận công chưởng ra một chưởng. Tinh Hồn cũng không hề có ý tránh né, tả thủ cũng nhanh chóng vung ra một quyền đáp lại chưởng phong kia.

Thế nhưng không muốn tổn thương tiểu cô nương đang bất tỉnh kia, Tinh Hồn dồn nén sức mạnh về phía bên trái, cố gắng áp đảo hoa tặc.

Một chưởng một quyền chạm nhau gây ra tiếng nổ lớn. Khói bụi bay mù mịt.

Lúc khói bụi tan mất thì đám quan binh kia cũng đuổi tới nơi, dẫn đầu là một bổ đầu thực lực cũng khá cao nhanh chóng chạy tới. Khi nãy nghe tiếng nổ lớn, trong lòng vị bổ đầu này cũng thầm mừng, nghĩ chắc chắn có cao nhân chặn đường hoa tặc.

Vừa đến nơi thì không thấy bóng dáng của hoa tặc đâu, thay vào đó là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang bế tiểu cô nương bị hoa tặc bắt đi kia. Thật đáng tiếc là để hoa tặc trốn thoát, nhưng dù sao thì tiểu cô nương kia cũng an toàn rồi.

Thế nên hắn ra lệnh cho đám binh lính của mình trấn an dân cư. Tiếng nổ lớn đến thế thì đương nhiên gây ảnh hưởng đến thường dân rồi. Bây giờ tốt nhất là nên trấn an họ, dù gì thì sự việc này cũng xảy ra mấy lần rồi.

Vị bổ đầu này liền phóng người bay đến chỗ Tinh Hồn, chân thành nói:

- Đa tạ thiếu hiệp ra tay tương trợ, ta thay mặt Vương đại nhân…

Chưa kịp nói hết câu thì Tinh Hồn đã đẩy tiểu cô nương vào người hắn, gấp gáp nói:

- Ta đuổi theo hắn.

Nói rồi liền như quỷ mị biến mất khỏi chỗ này. Tinh Hồn đang dùng Phong ảnh độn nhanh chóng đuổi theo hướng mà hoa tặc chạy đi. Thần thức tản ra, thế nhưng sau một hồi lại không cảm nhận được khí tức của hoa tặc. Thật không ngờ người này có thể ẩn dấu khí tốt đến như thế.

Tìm kiếm một hồi không thấy dấu vết thì Tinh Hồn quay trở lại chỗ cũ. Nơi này sau cuộc giao chiến vừa rồi đã trở thành một đám hỗn độn, cũng may không có ai bị thương. Trong đám người, Tô Hân Nhân cũng đang đứng xem.

Tinh Hồn bước tới chỗ nàng nói:

- Ta bảo về phòng cho an toàn, sao lại ra đây.

Tô Hân Nhi hứ một cái:

- Người ta lo lắng cho ngươi, còn trách người ta.

- Lo ta bị thương hả?

Tinh Hồn cười quái dị. Bất kể lúc nào, trêu chọc nàng chính là niềm vui mấy tháng nay của hắn. Mà bản thân hắn cũng thấy lạ, mỗi lần thấy nàng cười thì trong lòng cũng vui vẻ theo.

Đang nói chuyện thì vị bổ đầu kia đi tới, chấp tay nói:

- Vị thiếu hiệp đây, xin hỏi tên họ là gì. Ta là Đặng Khoái Nhãn, bổ đầu ở Mạc thành, xin đa tạ thiếu hiệp tương trợ.

Tinh Hồn quay qua, nói với vị bổ đầu Đặng Khoái Nhãn kia:

- Không có gì, chỉ là thuận tay thôi, không đáng kể công.

Đặng Khoái Nhãn định nói nói tiếp thì Tinh Hồn chặn lời:

- Trời cũng đã khuya, ta còn có việc bận. Xin cáo từ.

Nói rồi liền nắm tay Tô Hân Nhi rời đi. Đặng Khoái Nhãn nhìn theo bóng lưng hai người, đặc biệt là Tinh Hồn. Trong đầu nghĩ phải đem việc này nói với tuần phủ đại nhân, nhờ thiếu niên này giúp sức bắt hoa tặc, trả lại sự yên bình cho người dân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.