Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 40: Đau thương​




Khi tiếng đàn dừng lại, cảnh vật lại chìm vào tĩnh lặng. Những cơn gió se lạnh khẽ thồi trên mặt nước. Ánh trăng như nước, chiếu xuống thân mình thiếu niên cô độc. Tinh Hồn đã dừng khúc nhạc, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy vầng trăng tròn đang treo trên bầu trời. Có lẽ, đối với người khác, thì đúng là một cảnh đắt trời cho. Thế nhưng đối với người sống trong cô độc như hắn, thì ánh trăng kia có chút dịu dàng, lại có chút thê lương. Ngày Thất tịch hôm nay, quả là một ngày thê lương đối với hắn. Ngay lúc này, chỉ có hắn cô độc đối diện với chính mình. 

Những tưởng khung cảnh tịch mịch sẽ được kéo dài. Thì bỗng từ trên một cây đại thụ lớn, có một bóng người cao lớn từ trên nhảy xuống. Rồi nhanh như chớp, dùng khinh công bay về phía căn chòi. 

- Tiếng đàn nghe hay thật. Nó giúp người ta thanh thản tâm hồn, cởi bỏ mệt mỏi, thanh tịnh trong lòng. Còn tràn đầy sự tịch mịch, thê lương nữa. Quả là một khúc nhạc thật tuyệt.

Tinh Hồn nhẹ mỉm cười, nhưng không có quay người lại. Ánh mắt tựa nhìn về phía hư không, khẽ nói:

- Quá khen rồi. Các hạ thật biết thưởng thức.

Người kia cười lớn một tiếng. Sau đó nói:

- Ta trước gì không thích âm nhạc. Nhưng giờ vô tình nghe được, mới biết mình quả là coi thường nó rồi.

- Âm nhạc có thể giúp con người thanh tịnh tâm hồn, đưa chúng ta đến một cảnh giới cao siêu. – Tinh Hồn khóe miệng khẽ cười nhẹ.

Người kia đứng lặng suy ngẫm, dường như đang lĩnh ngộ một điều gì đó từ trong câu nói của Tinh Hồn. 

Sau một lúc, người kia ngồi xuống, dựa vào cây cột. Hắn lấy ra một bình rượu ngon, hương thơm của rượu xen lẫn vào trong không khí. Hắn uống ực một hơi, chép miệng. 

- Ta tên là Dương Kế Nam. Không biết các hạ tên họ là gì.

Thiếu niên kia chính là Dương Kế Nam của Thanh dương môn, cũng là một trong số những người tham gia Đại hội luyện dược lần này. Tinh Hồn tuy từ lúc hắn xuất hiện không có quay đầu nhìn lại, nhưng vốn đã nhận ra. Bởi lúc trước Tinh Hồn đã gặp qua hắn ở cổng thành. Tinh Hồn trả lời:

- Ta tên Tinh Hồn. 

- Nhìn ngươi có vẻ nhỏ tuổi, ta gọi ngươi một tiếng lão đệ được chứ?

Tinh Hồn mỉm cười, không có nói lại. 

- Không nói coi như đồng ý. Lão đệ, uống được rượu chứ? – Dương Kế Nam chìa bình rượu thơm về phía Tinh Hồn.

- Được.

Tinh Hồn nhận lấy bình rượu, uống ừng ực. 

- Quả là rượu ngon.

- Ha ha, rượu này là cực phẩm ở xứ của đại ca. Hôm nay tâm trạng ta rất vui, nên mới lấy ra uống. Gặp được đệ ở đây quả là có duyện. Đệ có thể đàn một bài nữa, được chứ? – Dương Kế Nam có vẻ khá mong chờ.

- Mời thưởng thức! 

Tinh Hồn lại đặt tay xuống Cổ nguyệt cầm, một khúc nhạc nữa lại vang lên. Khúc nhạc bay bổng, đi vào lòng người. Dương Kế Nam vừa uống rượu, vừa thưởng thức khúc tuyệt cầm kia. 

Nháy mắt đã gần nửa đêm. Dương Kế Nam và Tinh Hồn ngồi trò chuyện rất lâu. Dường như hai người nói chuyện rất hợp nhau. Luận bàn về rượu, rồi lại luận bàn về anh hùng trong thiên hạ. 

Trời cũng đã khuya, Tinh Hồn mới đứng lên cáo biệt Dương Kế Nam. Tử lượng của Tinh Hồn vốn không mạnh, uống khá nhiều nên đã say. Ngồi một lúc, rồi liền đứng lên tạm biệt Dương Kế Nam

……

Trên đường chính, người cũng đã thưa thớt dần. Các quầy bán hàng cũng đang dần đóng cửa. Tinh Hồn đi trên con đường lớn. Khi đi qua một quầy trang sức, thì bỗng dừng lại. Hắn nhìn vào đống trang sức kia, ánh mắt dừng lại ở một cái trâm cài tóc hình hồ điệp, nhìn rất dễ thương. Tinh Hồn lấy ra mười kim tệ trả cho người bán hàng, rồi quay người rời đi. Tuy giá của cây trâm hồ điệp này giá không có cao, nhưng vì đã lâng lâng trong người, liền quay người bước đi. 

Trước cửa phòng hắn, một thiếu nữ áo trắng xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng. Dường như đang do dự một điều gì đó. Thế rồi nàng nuối tiếc, chuẩn bị quay người rời đi. Thì bỗng nhiên, có một bóng người đang đứng sau lưng nàng. Khắp người toàn mùi rượu. 

Hắn không phải Tinh Hồn thì là ai đây. Vì say quá, nên từ nãy đến giờ vẫn chưa tìm thấy được phòng của mình. Bỗng thấy có người đang lặng lẽ đứng, mới đi đến hỏi. Tuy là mắt nhắm mắt mở, nhưng từ mùi hương trên người nàng, mái tóc đen huyền, một thân bạch y, liền biết rằng chắc chắn là một đại mỹ nhân. Hắn liền mở lời nói:

- Mỹ nhân, đứng đây làm gì thế? Không đi tìm người yêu à? 

Thiếu nữ bạch y đó chính là Sở Tiểu Điệp. Khi thấy có bóng người, nàng giật mình lùi về phía sau một bước. Định thần lại mới nhận ra, bóng người kia chính là thiếu niên mình thầm thương bấy lâu nay. Nàng đưa ngọc thủ đỡ lấy người hắn, không ngần ngại mùi rượu đầy trên người hắn. Ánh mắt tràn đầy ôn nhu nói:

- Hồn huynh, sao người đầy mùi rượu thế này? Để ta đỡ huynh vào phòng.

Vắt tay Tinh Hồn sau lưng, dìu hắn vào trong phòng. Còn Tinh Hồn thì không ngừng buông lời hoa mỹ. Quả nhiên có rượu vào là khác. Thằng khờ cũng có thể tán gái. 

Cuối cùng đỡ được hắn nằm lên giường. Sở Tiểu Điệp mệt mỏi, dựa người vào cạnh giường. Đôi mắt đen láy nhìn qua thiếu niên say mèm kia, không khỏi khẽ cười trong lòng. Trước giờ luôn thấy hắn lạnh lùng nho nhã, nhưng không ngờ hôm nay lại bày hày đến như vậy. Rất là buồn cười. 

Nàng chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì bỗng nhiên Tinh Hồn nắm lấy ngọc thủ của nàng. Lôi nàng vào trong lòng của mình, dịu dàng nói:

- Ngọc Lan, đợi đến khi ta xử lí xong chuyện của ta, ta muốn chính thức cưới nàng làm thê tử của ta. Tìm một nơi nào đó bình yên, sống những ngày tháng vui vẻ. 

Sở Tiểu Điệp khẽ động trong lòng. Có lẽ, đối với người được nghe những lời này, thì rất là hạnh phúc. Nhưng với nàng, thì giống như một lưỡi dao xé nát linh hồn nàng. Tại sao chứ? Tại sao lại là Yến Ngọc Lan, hay Tô Hân Nhi mà không phải là nàng. Lẽ nào, ông trời không thể cho nàng một cơ hội sao? Cơ hội được cùng thiếu niên này nắm tay bước trên cùng một con đường. Tại sao lại bất công như vậy chứ?

Vốn đã say mèm, Tinh Hồn không nhận ra người mình đang ôm lấy không phải là Yến Ngọc Lan, mà là Sở Tiểu Điệp. Hắn lấy ra từ trong người một cây trâm hồ điệp, ôn thanh nói:

- Ngọc Lan, nàng xem cây trâm này có đẹp không? Là ta đặc biệt mua tặng cho nàng đấy. Để ta cài cho nàng nhé!

Hắn cẩn thận cài cây trâm lên mái tóc đen dài óng mượt của Sở Tiểu Điệp. Còn Tiểu Điệp thì vẫn ngồi im. Hắn càng dịu dàng với nàng, thì nàng càng cảm thấy đau lòng hơn. Với hắn, người ngồi ở đây lúc này không phải là nàng, mà là Yến Ngọc Lan. Nàng chỉ muốn òa khóc thật lớn, nhưng nàng không thể. 

Tinh Hồn sau khi cài xong cái trâm cho Tiểu Điệp. Hắn mỉm cười một cái, rồi khẽ hôn lên đôi má hồng của nàng. Dường như cơn buồn ngủ đã đến, hắn vô lực nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ. 

Chỉ con lại Sở Tiểu Điệp, với hai dòng lệ không biết từ lúc nào đã lăn xuống. Sợ khóc thành tiếng, nàng vội đứng dậy, đóng cửa lại rồi chạy thật nhanh. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ngày Thất tịch đối với nữ nhân khác, là một ngày ngập tràn hạnh phúc. Con nàng lại trái ngược với người khác. Chỉ có nỗi đau vây lấy nàng, một nỗi đau dường như vô cùng vô tận. Tất cả những gì trước mặt nàng lúc này, chỉ là một mảng hỗn độn. Trăng soi trên thân người nhỏ nhắn của nàng, vừa dịu dàng mà vừa thê lương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.