Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 31: Thôn phệ thần thông




- Cũng được. Khi nào khởi hành?

- Sáng sớm ngày mai sẽ lên đường. Tuyên thúc đã chuẩn bị sẵn mấy con ngự thú phi hành nên chỉ mất mấy ngày là có thể đến được Thái dương thành. – Sở Tiểu Điệp trả lời.

- Ừm, vậy ngày mai gặp. Hân Nhi nhờ các ngươi chăm sóc, còn ta kiếm một chỗ khác nghỉ ngơi.

Dứt lời liền lạnh lùng quay người lại. Tinh Hồn chuẩn bị rời đi thì Tiểu Điệp ở đằng sau, cất giọng u buồn hỏi:

- Có thể cho muội biết, vì sao… vì sao huynh lại tỏ ra ghét muội đến như vậy?

Tinh Hồn bỗng dừng bước. Nghe câu hỏi ấy của nàng ta, Tinh Hồn trong lòng chợt trở nên hỗn loạn, xen lẫn một chút đau lòng. Người gây ra nỗi đau mất đi người thân của Tinh Hồn, chính là tên hỗn tướng Trần Lượng, Sở gia gia chủ Sở Hải, ba tên công tử Sở Hóa Long, Sở Minh, Sở Bảo và còn một số kẻ hỗn đản khác nữa. Mỗi lần nghĩ đến, nộ khí trong thâm tâm lại dâng lên, hận không thể ngay lập tức bay về Hắc mộc thành, trực tiếp tru sát toàn bộ Sở gia gia tộc.

Nhưng còn Tiểu Điệp, nàng ta chưa bao giờ ức hiếp Tinh Hồn, còn có mấy lần chăm sóc cho mẫu thân hắn. Nói thật ra, tuy Tinh Hồn không thích nàng, nhưng cũng chưa từng có sát tâm với nàng. Trong Sở gia cũng có một ít người như vậy, không hẳn mọi người đều đáng chết. Có lẽ do nàng mang họ Sở, nên mới bị hắn đối xử một cách lãnh đạm như vậy.

Trần Lượng, phu thê Sở Hải, ba đứa con trai của hắn, trưởng lão Sở gia, những kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho mẫu thân Vân Tuyết, kết quả dành cho chúng chỉ có cái chết. Còn những người không liên quan, Tinh Hồn tất nhiên sẽ không ra tay. Có thể nói, đây là sự lương thiện của một người từ nhỏ đọc sách thánh hiền.

Đứng một hồi lâu, Tinh Hồn cũng không có quay người lại. Hắn đứng thẳng người, sau đó nói lãnh đạm nói với nàng:

- Ghét một người, hay hận một người đều có cái lý của nó. Nhưng có những điều có thể sảng khoái nói ra, còn có những điều vĩnh viễn không thể nói ra. Dù có nói ra, chưa chắc người khác có thể hiểu được. Lý do ta không thích ngươi, ta không thể nói ra được. Mà cho dù có nói, ngươi cũng không phải là đối tượng tốt để nói.

Nói xong liền cất bước bỏ đi. Lúc này, chỉ còn lại Sở Tiểu Điệp cô độc đứng một mình. Ánh nguyệt quan huyền ảo chiếu xuống thân thể nàng, những cơn gió nhẹ mang hương thơm của hoa cỏ khẽ thổi qua, khiến cho mái tóc đen bóng tuyệt đẹp lay động. Nàng giống như một Lăng ba tiên tử hạ phàm dạo chơi chốn nhân gian vậy.

Thế nhưng, trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, hai dòng lệ từ lúc nào đã chảy xuống.

- Lý do không thể nói ra? Mình không phải đối tượng tốt để nói?

Nàng không ngừng lẩm bẩm những câu nói của Tinh Hồn. Mỗi câu nói, đều như vết dao cắt. Thật bi ai biết bao…

…….

Tinh Hồn hiện giờ đang ở bên trong không gian Quần tiên các.

Quần tiên các phẩm cấp hiện giờ đang là pháp bảo thiên cấp tam phẩm. Linh khí trong tiên các lúc này rất đậm đặc, so với linh khí ngoài kia thì tinh thuần hơn gấp mấy lần. Cũng đã lâu không tu luyện ở trong đây, nên thầm quyết định sau khi đến Vạn bảo tông, phải bỏ ra mấy ngày tu luyện ở trong tiên các.

Ngồi trong Trữ tàng thât, trước mặt là ba pháp bảo: Thiên long ngọc hoành, Hắc đề tràng và Càn khôn ngọc bích được đặt ở trên bàn. Mỗi bảo vật đều phát ra một quang man nhè nhẹ.

Tinh Hồn cau mày suy nghĩ. Lúc ở bên ngoài quan sát, không biết là cố tình hay vô tình mà bị rơi vào trong ảo cảnh. Mà ảo cảnh đó, lại cực kỳ chân thật. Nơi đó rốt cuộc là nơi nào, tại sao mình lại có mặt ở đó. Còn u linh hoàng bào kia là ai, thiếu niên anh tuấn giống mình như đúc kia là ai? Những câu hỏi ấy đang ngập tràn trong đầu hắn.

Còn câu nói cuối cùng của u linh hoàng bào kia nữa: “Yêu quân Huyền Hoàng”? Huyền Hoàng là ai? Tinh Hồn thoát cái đã biến qua Tàng kinh các, lấy ra những quyển sách nói về các nhân vật truyền kỳ. Từ Ma giới, Nhân giới đến Tiên giới, bỏ ra mấy giờ đồng hồ, cũng không tìm ra được nhân vật gọi là Huyền Hoàng kia là ai.

Tinh Hồn ngồi trên ghế, chìm sâu vào suy tư. Thật là đau đầu, nghĩ mãi cũng chẳng ra điều gì. Thế rồi, Tinh Hồn liền vứt ngay cái suy nghĩ kia, mặc cho điều gì đến sẽ đến. Bây giờ quan tâm chỉ tổ hư hại đầu óc.

Tinh Hồn đi qua bên phòng Tu luyện, khởi động Hỗn độn đại la thiên quyết hấp thu linh khí. Kinh mạch hiện giờ của hắn vô cùng rộng vào dẻo dai, linh khí từ trong tiên các chảy ào ào vào trong kinh mạch, rồi hướng về phía đan điền.

Cảm nhận được dấu hiệu đột phá, nhưng mãi vẫn không thể phá bỏ bình cảnh được. Không phải do trở ngại, mà là do linh khí không đủ đáp ứng cái đan điền tựa như một cái hồ rộng lớn của Tinh Hồn. Tuy là linh khí được hắn thu thập bấy lâu nay không ít, nhưng so với thực lực hiện giờ thì vẫn chưa thấm vào đâu.

Sau khi tới Vạn bảo tông, nhất định phải đoạt vị trí quán quân, lấy kim tệ mua thêm dược liệu và nguyên liệu mới được. Nguyên dương đan hiện giờ rất nhiều, nhưng chẳng thể dùng được ở ngoài kinh đô Thiên Phong được.

Hiện giờ cũng đang thiếu linh khí, thôi thì cứ lấy ra dùng tạm. Nghĩ là làm, Tinh Hồn liền phất tay một cái, toàn bộ số Nguyên dương đan ở trong Đan linh thất liền chất thành một đống ngay trước mặt Tinh Hồn.

Tinh Hồn giơ tả thủ ra, miệng quát một tiếng:

- Thôn phệ thần thông! Khởi!

Theo tiếng quát của Tinh Hồn, từ trên không trung hiện ra một cái lốc xoáy đường kính khoảng một xích hút lấy số Nguyên dương đan kia. Toàn bộ số Nguyên dương đan rơi vào trong lốc xoáy, rồi biến mất không một dấu vết.

Đây chính là một trong các vô địch thần thông Thôn phệ mà Tinh Hồn lĩnh ngộ được, phẩm chất không thua kém gì vô địch thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, thậm chí còn có phần hơn. Khi nào đột phá đến Độ kiếp kỳ, lĩnh ngộ đại đạo thì có thể tự do sử dụng, còn bây giờ thì không thể tùy ý sử dụng được.

Cho dù đối phương cao hơn bản thân một giai, chỉ cần không để ý thì cũng có thể rơi vào vạn kiếp bất phục. Thần thông này chính là một trong những con bài tẩy lớn nhất mà Tinh Hồn vẫn chưa sử dụng.

Trải qua một đêm tu luyện , Tinh Hồn từ trong đan điền dọc theo yết hầu thả ra một ngụm trọc khí thật dài rồi mới ngừng tu luyện. Tuy vẫn chưa đột phá, nhưng so với lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều.

Khẽ động thần thức liền ra khỏi Quần tiên các. Hiện giờ trời cũng còn khá sớm. Mặt trời cũng chưa ló dạng. Đứng nhìn mặt hồ trong như ngọc bích kia, trong lòng dần trở nên thanh tịnh. Sau một hồi, Tinh Hồn mở thần thức, rồi đi đến chỗ đám người Tô Hân Nhi và Sở gia.

Bốn con ngự thú phi hành đã được chuẩn bị sẵn. Bốn con ngự thú kia là Xích mi kim điêu, một loại ma thú tam cấp, thường dùng cho việc chuyển chở người. Tinh Hồn thầm bĩu môi. So với tiểu bằng của hắn, bốn con Xích mi kim điêu này một góc cũng không bằng. Từ Thái ngọc hồ này đi đến Vạn bảo tông, dùng tiểu bằng để phi hành thì chậm nhất là một ngày là tới nơi. Nhưng thôi, dù sao cũng là do người ta chuẩn bị. Thuê bốn con Xích mi kim điêu này thì bỏ ra cũng không ít tiền của.

Sở Bảo bảo với Tô Hân Nhi:

- Hân Nhi muội, đi cùng với huynh nào!

Tô Hân Nhi liền lập tức từ chối:

- Không, muội sẽ đi cùng với Hồn ca.

Liền chạy tới kéo tay Tinh Hồn, ngồi lên một con Xích mi kim điêu. Sở Bảo nhìn Tinh Hồn, hai mắt như muốn tóe ra lửa. Hận không thể ngay lập tức lôi Tinh Hồn chà đạp một trận.

Sở Hóa Long liền bước lên nói:

- Được rồi, đi với ai cũng được. Nhị đệ và tam đệ một con, Tuyên thúc và Tiểu Điệp một con, còn ta với Tiểu Linh một con.

Sở Bảo hứ một cái, nhún người một cái đã đặt mông xuống người con Xích mi kim điêu. Hình như do hắn đang giận, khiến cho hành động của hắn hơi bạo lực một chút. Con kim điêu trừng mắt nhìn Sở Bảo một cái. Sở Bảo liền quát:

- Súc sinh ngươi dám trừng mắt nhìn lão tử. Có tin ta móc mắt rồi đem nướng ngươi không hả?

Xích mi kim điêu hình như hiểu được lời của Sở Bảo, con kim điêu xòe đôi cánh rộng, đập mạnh vài cái, miệng không ngừng kêu rít lên. Sở Bảo giật mình, ngã từ người con kim điêu xuống đất một cái bịch.

Sở Tiểu Linh cười khẩy một cái, thoát cái đã đến bên con kim điêu. Song thủ kết một thủ ấn, ấn vào người con kim điêu. Sau đó dịu dàng vút ve nó vài cái, kim điêu dần bình tĩnh trở lại.

Tinh Hồn liếc qua thủ pháp của nàng, liền nhận ra ngay:

- Thú hồn sư.

Thú hồn sư ở đại lục này địa vị cũng rất cao, chỉ kém hơn Luyện dược sư và Luyện khí sư một bậc. Xem ra nàng ta cũng không đơn giản à. Tinh Hồn âm thầm quan sát, nhận định Sở Tiểu Linh.

Sở Hóa Long đi đến bên cạnh Sở Tiểu Linh, nhìn Sở Bảo đang phủi bụi trên người, nghiêm khắc nói:

- Tam đệ, nên chú ý hình tượng một chút. Tam công tử của Sở gia mà như thế này, thật làm mất mặt gia tộc. Chừng nào về thì tự kiểm điểm mình đi.

Sở Bảo không dám trái lời, cung kính dạ một tiếng. Sau đó liền đưa mắt nhìn qua Tinh Hồn, thấy Tinh Hồn đang ngồi cạnh mỹ nhân, lửa giận trong lòng lại dâng lên. Nhưng hắn biết, lúc này không thể phát động được. Hắn thầm nghĩ, đợi đến khi đến Vạn bảo tông, xem lão tử xử lý tiểu tử ngươi thế nào.

Sở Hóa Long làm sao không nhìn được lửa giận của tam đệ mình. Chỉ biết lắc đầu. Vị sư đệ tên Tinh Hồn kia chắc chắn không đơn giản, tam đệ mình muốn đối phó, chỉ sợ gánh lấy thiệt thòi. Nhất định khi đến Vạn bảo tông, phải nhắc nhở tam đệ không nên dây dưa với hắn. Sở Hóa Long liền nói mọi người ngồi lên phi điểu, phát lệnh khởi hành.

Bốn con Xích mi kim điêu giang rộng đôi cánh, đập mạnh một cái đã bay thẳng lên bầu trời, hướng về phía Vạn bảo tông mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.