Đại La Thiên Tôn

Chương 52: Giấc mơ kỳ quái




Đêm đến

Nguyệt quan chiếu sáng khắp Tề Thiên sơn mạch.

Tinh Hồn ngồi trên giường của mình, vận chuyển Hỗn độn đại la thiên quyết thu nạp linh khí trong thiên địa. Nguyên anh của Tinh Hồn cũng vận chuyển Hỗn độn đại la thiên quyết.

Nhưng không biết bị làm sao, từ lúc trở về, Tinh Hồn không thể tập trung vào việc gì. Đầu óc cứ mụ mị.

Tinh Hồn ngồi tu luyện một hồi, dường như cơ thể có sự mệt mỏi, từ từ chìm vào giâc ngủ. Hắn nằm mơ. Trong cơn mơ, hắn thấy xung quanh mình một màu tối tăm, không một chút ánh sáng.

Một thế giới hư không.

Rất hỗn độn.

Rất vô biên.

Tinh Hồn đang nằm ngủ trên thế giới này .Bỗng nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một người. Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen huyền, mặc trường bào màu đen nhưng lại không nhìn rõ được khuôn mặt của người này.

Người thanh niên này từ xa quan sát hắn, rồi từ từ tiến lại gần.

Tinh Hồn cảm nhận được rằng người thanh niên này đang cố tìm hiểu hắn, và biểu cảm của người thanh niên này vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.

Người thanh niên cố gắng đến gần hắn hơn. Ngay tại thời điểm lực cảm ứng của người thanh niên đảo qua, Tinh Hồn cảm thấy khó chịu, hai mắt mở trừng ra, hư không dường như là một phần cơ thể của hắn, lập tức tứ phía bạo động, sản sinh những cơn lốc hỗn độn vô cùng vô tận oanh kích người thanh niên.

Người thanh niên đối với sự tấn công của Tinh Hồn không hề cảm thấy hoảng sợ gì. Người thanh niên vung hai tay lên, hóa thành hai đạo cự chưởng vô cùng khổng lồ, cự chưởng đảo qua, tất cả các cơn lốc đều bị đánh tan nát.

Tinh Hồn giận lên, rống lên một tiếng. Không gian hỗn độn xung quanh dường như bị tiếng rống của Tinh Hồn xé nát.

Người thanh niên giật mình, sau đó cũng rống lên một tiếng. Hai đạo sóng âm va chạm vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

Nhưng dường như tiếng rống của người thanh niên này mạnh hơn hắn một chút. Thân thể của hắn như bị âm thanh công kích, mạnh mẽ run lên.

Sau đó, người thanh niên không tiếp tục tấn công hắn mà phát ra phù văn tiên thiên hỗn độn:

- Dừng lại, ta và ngươi không thù không oán! Đánh nhau chỉ sợ lưỡng bại câu thương.

Tinh Hồn nghe người thanh niên nói bằng phù văn thiên tiên, hắn cũng đáp lại bằng phù văn tiên thiên:

- Ngươi là ai?

Người thanh niên nói:

- Ta là người đến từ thế giới bên ngoài. Còn ngươi là ai?

Người thanh niên hỏi Tinh Hồn, hắn chuẩn bị nói ra tên của mình thì một âm thanh *xoảng* vang lên. Một cái ly rơi xuống sàn, vỡ nát. Tinh Hồn giật mình, choảng tỉnh khỏi cơn mơ.

Người hắn đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp.

- Hắn là ai?

Tinh Hồn vừa thỏe dốc vừa nghĩ lại người thanh niên gặp trong mơ. Người thanh niên đó tướng Tinh Hồn không thể nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng vóc dáng trông rất quen. Hắn ngồi nghĩ mãi mà không nhớ được đó là ai.

Bình minh lên

Ánh dương chiếu sáng cả thế gian.

Tinh Hồn ngồi suốt đêm trong phòng, cố gắng lục lọi ký ức của mình nhưng không nhớ ra được người thanh niên mặc hắc bào ấy là ai.

Nghĩ đến sáng cũng không nghĩ được gì. Tuy rất muốn biết nhưng hắn nghĩ rằng giờ có cố nhớ lại thì cũng chẳng ra được gì, thôi thì điều gì đến sẽ đến.

Tinh Hồn đứng dậy vươn vai, tiếng kêu *rắc rắc* của xương cốt phát ra, khiến cơ thể hắn sảng khoái hơn rất nhiều.

Một buổi sáng bình yên, không khí trong lành, ánh nắng ban mai rực rỡ, khiến cho tâm trạng con người trở nên thoải mái.

Hôm nay, Tinh Hồn tiếp tục công việc của mình. Hắn chợt nhớ lại những gì Trương Vô Thường nói mấy hôm trước.

Sau khi hoàn thành công việc, Tinh Hồn dùng pháp khí bay đến Thanh Hoa cốc tìm Tạ Bằng.

….

- Bái kiến sư thúc!

Vừa đến nơi thấy Tạ Bằng đang ngôi uống trà, Tinh Hồn liền đi tới bái kiến.

Tạ Bằng nhìn Tinh Hồn, ngạc nhiên nói:

- Miễn lễ! Có chuyện gì mà đến đây thế? Dược viên có chuyện gì sao?

Tinh Hồn lắc đầu nói:

- Không phải. Đệ tử đến đây là muốn nói với sư thúc một việc!

- Việc gì? – Tạ Bằng hỏi.

- Nghe nói mấy hôm nữa thần điện sẽ tổ chức nội điện khảo hạch, đệ tự muốn đến Thông thiên phong để tham gia!

- À, việc đó à! Ngươi mới gia nhập thần điện có hai năm, lại ít khi tu luyện công pháp, sao lại có ý tưởng muốn tham gia làm đệ tử nội viện?

- Việc này đệ tử có lý do riêng của mình!

Thấy Tinh Hồn có vẻ không muốn nói, Tạ Bằng cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ nói:

- Tùy ngươi thôi. Nếu ngươi đã muốn tham gia thì ta cũng không có ý cản trở. Chỉ khuyên ngươi nên cẩn thận một chút.

- Đa tạ sư thúc quan tâm!

Tinh Hồn khom người, sau đó quay lưng chuẩn bị rời đi thì Tạ Bằng bỗng nói:

- Chuyện hôm trước…

Tinh Hồn quay lại hỏi:

- Chuyện gì?

- À, không có gì! Chủ tọa sư huynh có bảo ta nhắn với ngươi, khi nào rảnh thì qua Bách Thảo điện trò chuyện với ông ấy một chút.

Tinh Hồn gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Tạ Bằng ngồi trên ghế, tay cầm ly trà nhưng mắt thì dõi theo thiếu niên đang ngự khí rời đi.

…..

Mấy hôm sau.

Quảng trường Thông Thiên phong.

Hôm nay mọi người tụ tập ở đây rất đông. Hơn một vạn người của thất mạch.

- Sao đại ca vẫn chưa đến, hôm nay là ngày cuối báo danh tham gia nội điện khảo hạch rồi!

- Đợi một chút nữa xem sao. Đại ca ngươi còn bận chuyện ở Dược viên, có lẽ chuẩn bị đến đây!

Trương Vô Thường trên quảng trường đang lo lắng, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng mà các đệ tử muốn tham gia làm đệ tử nội viện báo danh.

Yến Ngọc Lan đứng bên cạnh, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng đang lo lắng. Nhưng vẫn trấn an Trương Vô Thường đang ở bên cạnh mình.

Bỗng nhiên, từ trên trời bay xuống một thiếu niên mặc áo xám, mặt mày sáng láng, trông rất tuấn tú.

Thiếu niên đó chính là Tinh Hồn.

Vừa thấy Tinh Hồn, Trương Vô Thường vội chạy đến nói:

- May quá, đại ca đến rồi.

Yến Ngọc Lan cũng đi đến nói:

- Ngươi mau đến chỗ vị chấp sự phụ trách báo danh, còn một khắc nữa là hết thời gian!

Tinh Hồn gật đầu, sau đó đi đến chỗ vị chấp sự nội điện phụ trách báo danh:

- Ngươi khẳng định muốn báo danh tham gia nội điện khảo hạch vào ngày mai?

Chấp sự nội điện phụ trách báo danh nghe Tinh Hồn nói muốn tham gia nội điện khảo hạch thì bảo:

- Ngươi là đệ tử quý mới, có thể không biết được sự nguy hiểm trong nội điện khảo hạch. Mỗi một quý nội điện khảo hạch thì đệ tử tham gia chết hơn một nửa, mười người quý mới tham gia thì trong mười người chỉ có một người còn sống. Hơn nữa ngươi là đệ tử Bách Thảo phong, khó có thể sống sót trong kỳ khảo hạch này. Ngươi thật sự muốn?

Tinh Hồn nghe vị chấp sự nội điện này nói thì cũng đại khái biết được sự nguy hiểm trong kỳ khảo hạch này. Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nói:

- Ta khẳng định báo danh!

Chấp sự nội điện thấy Tinh Hồn khẳng định thì không nói gì thêm, liền ghi tên hắn vào sổ sách và đưa cho hắn một ngọc bài nói:

- Đây là ngọc bài chứng minh ngươi có tư cách tham gia khảo hạch. Giờ thìn ngày mai đến đây, sẽ có người hướng dẫn tham gia.

Tinh Hồn cầm lấy ngọc bài, sau đó quay lưng đi đến chỗ của Yến Ngọc Lan và Trương Vô Thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.