Yến hộ pháp ngẩn ra, sau đó lửa giận hừng hực bóp cổ Tinh Hồn quăng ra ngoài thùng xe. Bùm một tiếng hắn ngã ra đất, Tinh Hồn bị thương chưa lành té ngã đầu óc choáng váng.¬
- A...tiền bối chờ đã! Hãy nghe ta giải thích!
- Giải thích? Súc sinh, ngươi dám khi dễ con gái của bổn tọa hả? Ngươi chết đi cho ta!
Yến hộ pháp động sát khí, bỗng giơ tay, chuẩn bị tung chưởng về phía Tinh Hồn.
“Tiêu rồi! Mạng ta tiêu đời!"
Tinh Hồn bay mất ba hồn bảy vía, sợ muốn chết. Yến hộ pháp này Đế cấp cường giả, muốn giết hắn không khó hơn nghiền con kiến.
- Dừng tay! Không được giết hắn!
Nhưng đúng lúc này, có tiếng yêu kiều khẽ quát, một bóng dáng lảo đảo vội nhảy xuống xe chắn trước mặt Tinh Hồn, chính là Yến Ngọc Lan khóc đến mắt sưng đỏ.
Lòng nàng rối bời, cảm giác đối với Tinh Hồn rất phức tạp. Có cảm kích, oán hận, căm ghét, nhưng còn lẫn vào chút cảm tình khó nói rõ.
Nhưng mặc kệ là vì sao, nàng không muốn thấy Tinh Hồn chết trước mặt mình.
- Ngươi…
Yến hộ pháp trừng con gái minh, lửa giận trong mắt dần lạnh, phút chốc thấy chua xót, không ngờ thất lạc con gái nhiều năm bây giờ gặp lại sẽ là tình cảnh như vậy, làm lão thấy vô cùng đau lòng.
- Ngọc Lan, ta và mẹ ngươi nhiều năm không tìm ra tung tích của ngươi, khiến ngươi lưu lạc nơi trăng hoa, đây là lỗi của chúng ta! Nhưng mặc kệ thế nào thì ngươi là con gái của Yến Tàn Phong, ta và mẹ ngươi vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi! Nhưng nếu đã ra khỏi nơi trăng hoa rồi tại sao còn không biết tự ái như vậy? Thật khiến phụ thân quá thất vọng.
Nghe lời của Yến hộ pháp, vốn khuôn mặt Yến Ngọc Lan đã tiều tụy giờ biến trắng bệch không chút máu, thân thể lảo đảo chợt ngã ra sau.
Phụ thân của mình là xem mình thành kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng, không biết liêm sỉ. Đả kích này đối với nàng là quá lớn, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, muốn chết cho rồi.
- Yến hộ pháp! Ngươi không hiểu rõ tình huống thì đừng nói bậy!
Tinh Hồn không nghe nổi nữa, tức giận bừng bừng vọi vươn tay đỡ lấy Yến Ngọc Lan ngã ra sau, ôm nàng vào lòng. Ánh mắt hắn nhìn Yến hộ pháp đầy giận dữ, một chút sợ hãi trong lòng đã không còn sót lại.
Làm nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất, Tinh Hồn nghĩ rằng lúc này hắn phải có gan nhận trách nhiệm mới đúng.
Huống gì trải qua một đêm với Yến Ngọc Lan, lòng hắn bất giác xem nàng là người của mình, không thể nhìn thấy giai nhân chịu uất ức được.
- Súc sinh! Ngươi nói cái gì? Không lẽ cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi?
Yến hộ pháp giận dữ, kiềm không được định ra tay.
Nhưng lần này Tinh Hồn không né tránh hay thụt lùi, ngược lại ngẩng đầu kiên cường nói:
- Yến hộ pháp, ngươi muốn giết cứ giết! Nhưng ta dù có chết cũng phải nói rõ cho ngươi biết, chuyện này không hề liên quan gì đến Ngọc Lan! Mặc dù lúc trước Ngọc Lan rơi vào thanh lâu nhưng luôn chỉ bán nghệ không bán thân, thủ thân như ngọc! Trước đêm qua nàng vẫn là thân thể băng thanh ngọc khiết! Lý do tạo thành tình huống này tất cả là do bên trong thùng xe có Thiên hương thảo!
Tinh Hồn kể lại tình hình, rồi nhìn Lý U Nguyệt vẻ mặt thẫn thờ, rất là đau lòng.
Chợt lòng hắn máy động, vội từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một Phục nguyên đan tách môi anh đào ra nhét viên thuốc vào.
Đêm qua đại chiến ngất trời tạo thành chút vết thương cho Yến Ngọc Lan. Để nàng nuốt một viên Phục nguyên đan để chữa trị là cần thiết, mặc dù hơi giống dùng dao mổ trâu để giết gà.
Yến hộ pháp không để ý động tác của Tinh Hồn, mắt chớp lóe tia sáng lộ vẻ nghi ngờ.
Ngay sau đó, chỉ thấy lão tiến lên một bước hít một hơi mùi vị trong xe, tiếp theo lão bắn người ra sau như gặp đả kích nặng nề.
Lúc này trong thùng xe trải qua Dư Đô Thủy và Mị Nhi, Tinh Hồn và Yến Ngọc luân phiên đại chiến mùi dâm dục rất đậm, rồi hỗn hợp mùi hương kỳ lạ của Thiên Hương thảo, mùi vị rất có vấn đề, khiến Yến hộ pháp suýt hộc máu. May là Lý hộ pháp đội mặt nạ thanh đồng khiến người không thấy rõ sắc mặt nhưng chắc là không dễ nhìn.
- Ngọc Lan, phụ thân thật không phải, là phụ thân hiểu lầm ngươi!
Yến hộ pháp trầm ngâm một lúc, cuối cùng tin lời Tinh Hồn đã nói, khi nhìn Yến Ngọc Lan mắt càng chứa đầy xin lỗi. Lão tiến lên mấy bước định đón lấy Yên ngọc Lan khỏi tay Tinh Hồn, nhưng nàng vùi sâu vào ngực hắn không chịu đi ra.
Yến hộ pháp bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo nghiêm mặt lạnh lùng nói với Tinh Hồn:
- Tiểu tử, ngươi đối xử với con gái ta như vậy, định giải quyết thế nào?
Tinh Hồn nghe thế khựng lại:
- A?
Tinh Hồn nghĩ ngợi một lúc, nhanh chóng nói vì sợ chậm trễ sẽ không có cơ hội nữa:
- Tiền bối, nếu chuyện đã đến nước này rồi thì Tinh Hồn sẽ không làm kẻ bội tình bạc nghĩa nhân, hơn Ngọc Lan có thể nói là tiên nữ trần gian, không có gì không xứng với Tinh Hồn ta! Nếu như Ngọc Lan không chê thì Tinh Hồn ta nguyện chăm sóc nàng cả đời!
Yến hộ pháp hừ lạnh nói:
- Hừ! Con gái của Yến Tàn Phong ta không phải ngươi muốn cưới là được! Chuyện này trước tiên dừng tại đây, chuyện của các ngươi chờ về sau tính tiếp!
Lão gặn hỏi Tinh Hồn như vậy chẳng qua là thăm dò chuyện lúc trước thôi, trong lòng lão chưa có ý định gả con gái cho hắn, vì đã có người đính ước trước rồi.