Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 44: Đen đuổi từ trên trời rơi xuống
Sau khi đã dày công bố trí xong liên hoàn sáo, Tinh Hồn liền tìm một góc khuất gần cửa hang, lấy ra Hồi Khí Dịch rồi sử dụng để khôi phục lại thể lực.
Từ bên trong hang động vang ra âm thanh chiến đấu kịch liệt, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, đất đá trên trần hang động rơi xuống vung vãi.
Tầm một khắc sau, có tiếng bước chân huỳnh huỵch cấp tốc chạy ra. Quả nhiên đúng với phán đoán của Tinh Hồn trước đó, người chiếm được Thương Lan Thảo chính là kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia.
Quay trở lại với sự liên thủ trước đó để ứng phó với Thạch Nguyên Quy của tám người Mã Vệ, Trần Sơn.
Thạch Nguyên Quy tuy trọng thương, nhưng bản tính vô cùng hung hãn, vừa nhìn thấy tám người bọn chúng thì liền triển khai công kích toàn lực.
Nguyên tám người thần sắc ngưng trọng, không thể không bộc lộ hoàn toàn sức mạnh. Đột nhiên ngay sau đó, Tạ Tĩnh Lệ lại rời khỏi hàng ngũ, nhún người lên trên vách tường hòng hái xuống Thương Lan Thảo.
Chuyện này dường như Trần Sơn và Tạ Tĩnh Lệ đã tính toán bàn bạc với nhau từ trước, thế nên Trần Sơn phối hợp hành động rất thuần thục.
Hai kẻ xuất hiện cuối cùng trong tám người, trong một phút giây sững người, một kẻ bị Trần Sơn trảm chết, kẻ còn lại thì bị bàn chân uy mãnh của Thạch Nguyên Quy giẫm nát, huyết nhục hỗn độn, rất ư là thê thảm.
Bởi vì sự cố này khiến cho tình thế trở nên hỗn loạn, kể cả như Mã Vệ đã tính toán trước đó cũng không thể ngờ được Trần Sơn và Tạ Tĩnh lệ lại hành động như vậy.
Thoát khỏi sự vậy khốn, Thạch Nguyên Quy càng lúc càng hung hãn.
Đúng lúc đó, khi Tạ Tĩnh Lệ chỉ vừa mới chạm tay vào Thương Lan Thảo thì trong không gian rít lên một tiếng sắc lạnh, trong bóng tối mờ ảo, một tia sáng chợt lóe lên, phá không đâm thẳng đến.
Tốc độ quá nhanh, thế nên Tạ Tĩnh Lệ không kịp tránh né.
Ngay cả Trần Sơn cũng không thể phát giác ra được, bởi chẳng ai ngờ được rằng vẫn còn một kẻ đến giờ phút này mới chịu xuất hiện.
Tia sáng chợt lóe đó là một thanh kiếm, lạnh lùng đâm xuyên qua cơ thể đầy đặn phong tình của Tạ Tĩnh Lệ, cô ta hét thảm một tiếng thảm thiết, thân thể bị ghim lên vách tường, máu tươi ròng ròng chảy ra.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên không có người nào kịp thời phản ứng.
Lại sau đó, người nọ lại tiếp tục ném ra mấy chục cái Phù Lục thuộc loại công kích, càng khiến cho tình thế hỗn loạn. Trên trần nhà xuất hiện vô số vết nứt nẻ, đất đá từ bên trên rơi xuống, chính là dấu hiện hang động muốn sụp đổ.
Trong khói bụi mờ mịt, bóng người kia rốt cuộc cũng chịu hiện thân, kẻ này tốc độ cực nhanh, chớp mắt tiếp cận Thương Lan Thảo, thò tay hái xuống, thủ đoạn rất nhanh, rồi sau đó cấp tốc rút lui.
Hắn bày ra mấy thủ đoạn vây khốn công kích, dù cường hãn như Trần Sơn cũng không làm gì được, chỉ trơ mắt nhìn hắn ta cầm Thương Lan Thảo bỏ chạy.
- Đứng lại.
Trần Sơn tức giận hét lớn, chính là người đầu tiên thoát khỏi vây khốn, đuổi theo kẻ kia.
Người tiếp theo chính là Mã Vệ, rồi Đoàn thị tam huynh đệ cũng lần lượt đuổi theo. Mà cũng phải nói, tốc độ truy đuổi rất nhanh chóng, bởi theo đuôi bọn họ chính là Thạch Nguyên Quy đang trong trạng thái cuồng nộ.
Tranh đoạt ban đầu, đã có ba người phải bỏ mạng lại trong hang động, và có thể con số này chưa phải là kết thúc.
Tốc độ của kẻ đang giữ Thương Lan Thảo rất nhanh, dù sao thì trong mười người, ngoại trừ hắn ta và Tinh Hồn ra, những người còn lại đã tiêu hao không ít thể lực, mà hắn lại là người nắm giữ thế chủ động, vậy nên đám Trần Sơn có thi triển toàn lực đi chăng nữa cũng không thể bắt kịp được hắn.
Tuy bản thân bị truy đuổi, nhưng chắc hẳn là người này đang có tâm trạng khoái hoạt. Và dĩ nhiên là hắn chưa biết rằng bản thân mình chuẩn bị gặp phải một sự xuôi xẻo nhất từ khi sinh ra cho đến bây giờ.
Từ phía sau, Trần Sơn, Mã Vệ cùng Đoàn thị tam huynh đệ không ngừng gào thét giận dữ, kẻ chạy trước chỉ cười khẩy một tiếng, rồi sau đó lại lấy ra một tấm Phù Lục.
Dao động khí tức từ tấm Phù Lục này, dù chưa đạt đến trình độ như tấm Phù Lục của Dương Khai, nhưng dĩ nhiên so với những tấm Phù Lục trước đó mà y ném ra thì mạnh mẽ hơn nhiều.
- Thưởng thức một chút uy lực của Sơn Băng Phù đi, ha ha…
Ném Sơn Băng Phù lên trên trần động, ngay lập tức nổ vang một tiếng, uy lực ba động dữ dội, làm cho trần nhà rơi xuống những khối đá khổng lồ, chỉ trong một thời gian ngắn đã che lấp lối ra.
Mà không chỉ dừng lại ở đó, uy lực ba động ngược vào trong hang, liền tạo thành một loại khí lực phản chấn, ít nhiều sẽ ngăn trở đám người Trần Sơn.
Kế tiếp, hắn lại tiếp tục sử dụng thêm ba tấm Băng Phong Phù hạ phẩm, hoàn toàn đông cứng lại cửa hang. Nếu hoàn cảnh bình thường thì có lẽ chỉ hao phí chút thời gian là liền có thể phá được, nhưng bây giờ, dù chỉ ngăn cản được một vài giây cũng đủ để tạo thành rắc rối, tranh thủ cơ hội cho bản thân rồi.
- Hi hi, ở lại chơi với Thạch Nguyên Quy đi nhé.
Cười một tiếng, hắn ta liền vui vẻ chạy thẳng ra bên ngoài.
Và cũng chính từ thời điểm này, sự xuôi xẻo chính thức ập xuống đầu hắn.
Chỉ vừa mới chạy đến cửa hang, có lẽ chính vì mất đi sự cảnh giác, đặt chân vào cái hố mà Tinh Hồn đã đào sẵn.
- Ơ…
Theo quán tính cơ thể, hắn ta tự nhiên lọt thỏm xuống, trong một khắc thoáng chốc ấy, gương mặt hắn sau chiếc khăn đen hẳn là đang ngu ngốc ra mặt.
*Ầm* một tiếng nổ vang lên, toàn bộ Oanh Hỏa Phù bị chôn dưới hố sâu đồng loạt nổ tung. Tuy không có khoa trương giống như mấy cái Phù Lục mà hắn sử dụng với đám người Trần Sơn, tuy nhiên vẫn làm cho người ta rất khó chiu.
- Là thằng khốn trời đánh nào đào cái hố chết tiệt này?
Từ bên trong cái hang, một giọng nói đanh chua khó chịu truyền ra, kèm theo đó là tiếng ho lụ khụ.
Chỉ thấy ngồi chật vật dưới hố, hắn ta y phục rách rưới, nhìn bên dưới y phục lộ ra làn ra trắng muốt như bạch ngọc, tuy bị vấy bẩn bởi bụi đất, nhưng chừng đó là có thể phán đoán, kẻ này đích thị là một nữ tử.
Tuy bị Oanh Hỏa Phù oanh tạc, nhưng nữ tử này trên người mặc một chiếc nhuyễn giáp màu tím, thế nên không có bị tổn thương gì nhìu, có chăng chỉ là đầu tóc tán loạn cùng một chút chật vật mà thôi.
Từ trong hang truyền ra tiếng oanh kích ba động, dĩ nhiên chính là âm thanh kịch chiến giữa đám Trần Sơn và Thạch Nguyên Quy.
Nàng ta nội tâm sinh ra một tia khó chiu, nhưng trước hết phải rời khỏi đây đã.
Nhún người nhảy lên, với thân thủ của cô ta thì cái hố sâu ba thước này chẳng làm khó nhọc gì, tuy nhiên từ xa vẫn có thể thấy được cái miệng của cô ta đang lầm bà lầm bầm, dĩ nhiên chính là đang nguyền rủa kẻ đào cái hố vừa rồi.
- Đừng để bản cô nương biết được danh tính của ngươi, nếu không… ể…
Cái miệng điêu ngoa chưa kịp nói dứt lời, khi chân vừa mới chạm đất, cảm giác chẳng khác gì bước vào hư không cả.
- Cái định mệnh…
Thế là cơ thể của cô nàng lọt thỏm xuống cái hố kế tiếp mà Tinh Hồn đã chuẩn bị sẵn dành cho người đầu tiên ra khỏi hang động.
Lại một tiếng oanh tạc nữa vang lên, uy lực so với cái hố đầu tiên dĩ nhiên còn mạnh hơn.
- Đồ khốn nạn chó chết.
Tiếng chửi ầm lên hòa quyện với tiếng Oanh Hỏa Phù nổ tung, tạo thành một loại tạp âm khó nghe vô cùng.
Tinh Hồn ngồi trên cành cây cao nhìn xuống, khoanh tay chống cằm, phong thái tiêu dao tự tại, không biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.
Còn cô gái kia, nàng y phục lúc này đã rách nát đến không thể nát hơn, ngoại trừ nhờ nhuyễn giáp che đi gần một nửa thân trên thì nửa thân dưới, những thứ đáng để ngắm đều lộ ra cả ngồi.
Không thể không nói, hai cái đuồi của cô nương này đúng thuộc loại cực phẩm, vừa trắng trẻo mềm mại, lại còn rất thon gọn nữa. Thể loại này, không cần thiết phải lộ hẳn ra, chỉ cần nhìn một cách thấp thoáng xuyên qua y phục mỏng manh cũng đủ để làm cho người ta thèm chảy nước miếng rồi.
- Tốt nhất trốn cho kỹ vào, bằng không lão nương cho ngươi tận hưởng cảm giác sống không bằng chết, rồi sau đó băm kẻ trời đánh nhà ngươi đem cho con chó của sư tỷ ta ăn.
Tinh Hồn ngồi chống cằm ở trên cao, dĩ nhiên nghe toàn bộ lời chửi thề của nàng ta.
- Lâu rồi không bị ai chửi, cảm giác không tệ nhỉ!
Nói ra câu này, có điều nhìn gương mặt hắn, dường như không quan tâm cho lắm.
Lại nói về vị cô nương kia. Nàng ta vội thay một bộ y phục mới, do thời gian gấp gáp nên cũng chỉ khoác lên tạm thời. Do cảnh giác từ trước, thế nên nàng ta chỉ bò lên chứ không dám nhảy nữa.
Và đương nhiên cái miệng nhỏ vẫn chửi rủa lung tung.
- Có thể vẫn còn một vài cái hố nữa, lần này ta sẽ không mắc bẫy đâu.
Bị sập hố hai lần, cô nàng trong mắt lộ ra vẻ tinh túy thông minh, giống như rằng đoán được tính toán trong lòng người đặt bẫy.
- Tên trời đánh đó chắc là ẩn nấp quanh đây, hừ, đợi chút đi, bản cô nương sẽ cho ngươi biết mùi lợi hại.
Vừa ngẫm nghĩ, cô nàng vừa vận chuyển sức mạnh thân thể, gia tốc toàn thân phóng thẳng ra ngoài.
Nhưng có điều, việc cô nàng nhảy ra cũng bị Tinh Hồn đoán được.
Chỉ thấy khi cơ thể nàng tiến tới gần cửa hang thì tựa như rằng bị rơi vào một cái mạng nhện vô hình.
- Nữa… nữa hả?
Gương mặt áp sát vào mạng lưới do Tinh Hồn bố trí, thiếu điều như muốn biến dạng. Bởi do ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trong hang, lại khói bụi bay mù mịt làm cản trở tầm mắt, vậy nên cô nàng mới không nhìn thấy được cái lưới này.
- Lão nương thề không đội trời chung với ngươi. A a a a…
*********
Phần một tác đã up full trên web, bạn nào chưa đọc thì có thể tìm lại phần một để đọc.
Bạn nào có nguyệt phiếu thì cho tác xin một vài cái để cho tác có chút động lực nhé TwT!!!
Cảm ơn rất nhiều nhiều!