Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 358: Cứu mạng…




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 358: Cứu mạng…

Thoại âm âm lãnh rơi xuống, cả hai không hẹn mà cùng xuất hiện chung suy nghĩ này.

Vách đá này rất kỳ dị, sử dụng thần thức không thể nào quan sát được, hơi không cẩn thận là lập tức bị nó nuốt chửng ngay. May mà cả Tinh Hồn và Tiểu Long kinh nghiệm lão luyện, vừa phát hiện không ổn lập tức thu lại, đồng thời phát hiện vách đá này, nói là kinh mạch đã khô cạn thì chính xác hơn.

“Có gì đó kỳ lạ đang xảy ra ở long huyệt, tựa như có kẻ cố ý xây dựng nên thứ này. Nhưng rốt cuộc, mục đích của kẻ đó là gì đây?”

Tiểu Long bàn tay xoa cầm, thần sắc ngưng trọng, lão luyện như nó, trong nhất thời cũng không phán đoán ra được nhiều.

Tinh Hồn quan sát vách đá, chợt nhớ ra gì đó, trên tay xuất hiện một khối ngọc giản. Ngọc giản này chính là do tông môn cung cấp, có tác dụng truyền tống đến lối ra cổ mộ trong bán kính ngàn thước.

Khi thần niệm truyền vào, chỉ thấy ngọc giản khẽ lóe lên ánh sáng yếu ớt, bên trong ẩn chứa một đạo không gian chi lực.

“Nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi tác dụng của ngọc giản truyền tống, tạm thời tìm hiểu một chút, nếu như vượt quá khả năng kiểm soát thì lập tức rời khỏi.”

Cất đi ngọc giản, thanh âm Tinh Hồn vừa vang lên.

“Tạm thời cứ vậy đi.”

Mục đích chủ yếu đến long huyệt chính là tìm Huyết Long Thảo để Tiểu Long khôi phục lại long huyết, giúp nó không bị thiếu hụt trong quá trình phát triển.

Tuy nhiên, long huyệt dường như ẩn chứa điều gì đó mờ ám, làm cho chính Tiểu Long nội tâm sinh ra úy kỵ, thực lực của nó và Tinh Hồn hiện tại thực sự quá yếu ớt, gần như không có cơ hội chống đỡ lại với những âm mưu quỷ kế đang ẩn tàng này, vì vậy, ưu tiên của cả hai vẫn là mạng nhỏ.

Ngay lúc đó, đột nhiên trong không gian tĩnh lặng quỷ dị truyền đến âm thanh tiếng hét thất thanh.

“Cứu mạng…”

Tinh Hồn nội tâm khẽ động, nghe thoại âm cầu cứu kia có lẽ cách chỗ hắn đứng không quá xa.

“Đi qua đó xem thử.”

Đem Tiểu Long đặt lên vai, khi chuẩn bị hướng về phía tiếng la xem xét tình hình, trong đầu hắn lóe lên một vệt tinh quang, đột ngột đánh ra một vệt kiếm khí khắc vào vách đá gần đó.

Tiểu Long ngầm hiểu suy nghĩ của Tinh Hồn, thế nên cũng không lấy làm thắc mắc. Đánh dấu vị trí xong, cả hai liền triển khai sức mạnh, nhanh chóng tiến về phía tiếng kinh hô.

Sau khi Tinh Hồn vừa rời khỏi khoảng chừng ba nhịp thở, trên vách tường đá bỗng có dị tượng diễn ra.

Dấu vết hắn lưu lại, vậy mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền chậm rãi tiêu thất, không để lại một tia dấu vết nào cả.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

“Đám xúc tu quỷ quái, buông ta ra!”

Mê cung long huyệt, một góc vắng người xuất hiện một thiếu nữ, trên tay cầm pháp bảo tiên kiếm không ngừng chống đỡ với vô số cái xúc tu đang hướng đến nàng công kích, nếu chẳng phải nhờ có bảo kiếm sắc bén, phi thường lợi hại cùng với pháp bảo cổ kính tạo ra ánh hào quang bảo vệ, chỉ sợ lúc này đã bị những cái xúc tu quỷ dị kia tóm lấy rồi.

Tiểu mỹ nhân này cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là tiểu muội của Dung Trần – Dung Mẫn Nhi.

Nàng tính tình hoạt bát, là người đầu tiên xông ải tiến vào long huyệt. Vốn nghĩ rằng với pháp khí gia tộc tặng cho nàng để phòng thân và long huyệt không tồn tại nhiều nguy hiểm, thế nhưng tất cả đều trái ngược so với suy nghĩ của nàng.

Vừa tiến vào long huyệt, còn chưa kịp tìm hiểu tình xuống xung quanh thì đột nhiên từ bên trong vách đá xuất hiện vô số cái xúc tu quỷ dị, nhìn cực kỳ ghê tởm hướng về phía nàng công kích.

Dựa vào bảo kiếm lợi hại giúp nàng loại bỏ được không ít xúc tu, thế nhưng càng hủy diệt nó thì nó xuất hiện càng nhiều, đến lúc kịp nhận ra, muốn bỏ chạy thì đã muộn.

Bảo kiếm và Huyền Quang Kính tuy lợi hại, thế nhưng sức người có hạn, tiếp tục như thế này, chỉ sợ không bao lâu nữa Huyền Quang Kính sẽ bị sụp đổ. Không có quang mạc của Huyền Quang Kính bảo vệ, nàng nhất định biến thành con mồi của vô số xúc tu này.

Chỉ nghĩ đến thôi là cảm thấy rùng mình, trên dung nhan xinh đẹp không kìm chế được sợ sệt, nội âm dần dần cảm thấy hối hận, nếu lúc đầu nghe lời tam ca Dung Trần thì bây giờ đâu phải rơi vào tình huống khó xử này.

“Yêu nghiệt, cút hết cho ta.”

“Có ai không, cứu mạng…”

Thanh âm dễ nghe kèm theo sợ hãi không ngừng vang ra từ miệng nhỏ, trong lòng níu kéo hy vọng có ai đó nghe thấy rồi xuất hiện ở đây cứu nàng.

Thế nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, quang mạc Huyền Quang Kính càng lúc càng suy yếu, vết nứt trên quang mạc xuất hiện ngày một dày đặc, chỉ còn kém một chút nữa là quang mạc sẽ sụp đổ.

Xung quanh, vô số xúc tu màu đen ẩm ướt, phát ra mùi hôi tanh, chỉ ngửi mùi cũng đủ làm cho người ta muốn nôn mửa, lúc này đã hoàn toàn vây kín xung quanh Dung Mẫn Nhi, cho dù bị chặt đứt thì lập tức nó sẽ tái sinh trở lại, thậm chí sau khi tái sinh càng thêm mãnh liệt dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta vậy.

Đôi mắt phượng lúc này hai dòng lệ lăn xuống, tinh thần tràn ngập tuyệt vọng.

“Tam ca, ta xin lỗi, ta không nên cãi lời tam ca…”

Thân thể sụp đổ xuống, trong đầu tràn ngập sự hối hận cùng tuyệt vọng, e rằng lần này sẽ phải chết không nghi ngờ.

Thời điểm quang mạc hoàn toàn sụp đổ, thân thể bị vô số xúc tu quấn lấy, hy vọng sống sót hoàn toàn tan biến, đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một bóng người.

“Là ai?”

Có lẽ do tinh thần kiệt quệ do phải chống đỡ quá lâu, vì vậy Dung Mẫn Nhi còn chưa nhận ra có ai đó vừa mới xuất hiện thì đã hoàn toàn ngất xỉu rồi.

Người vừa mới xuất hiện kia, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.

Mặc dù mùi hôi tanh của vô số cái xúc tu màu đen ướt át này che lấp không gian, nhưng Tinh Hồn khứu giác nhạy bén, dĩ nhiên nhận ra được người đã bị xúc tu nuốt chửng kia là ai.

Có lẽ cảm nhận được khí tức sinh vật sống, từ hai bên vách đá nổ tung ra, lại vô số những xúc tu xuất hiện, dĩ nhiên cũng đang có ý đồ muốn hấp thụ Tinh Hồn.

“Bà nhà nó, cái thứ gớm chiếc gì đây.”

Trông thấy xúc tu ghê tởm, Tiểu Long gương mặt xuất hiện một tia dị sắc, miệng không nhịn được chửi một tiếng.

Lúc này phía sau lưng đã bị bao vây, có muốn lùi cũng không lùi được. Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, trên tay cổ kiếm Đồ Lục thoáng hiện, đồng thời kiếm ý đệ tứ tầng triệt để lộ ra.

Bắt đầu từ kiếm ý đệ tứ tầng đã bắt đầu ngưng tụ thành thực chất, trải qua tu hành tại Địa Ngục giáo, sự sắc bén của kiếm ý đệ tứ tầng đã được Tinh Hồn trui rèn, đến nay uy lực đã thành, vô cùng lợi hại.

*Rẹt… rẹt…*

Những cái xúc tu kia còn chưa kịp đến gần thì đã hủy diệt thành tro bụi.

Bên trong huyết nhãn, trong giây lát con ngươi yêu dị biến đổi, huyễn hóa thành hình trăng non, phản phất tản ra khí tức nguy hiểm.

Sử dụng thần thông Nguyệt Đồng, trước mắt tình huống đều hiện ra trong đầu hắn cả, bàn tay lật ngược cổ kiếm Đồ Lục lại, hắc quang giây lát lóe lên, đột ngột trảm ra hai đạo kiếm quang.

Chỉ thấy kiếm quang sắc bén vô cùng, rơi vào vô số xúc tu, phản phất cứ như chém vào một đống đậu hũ vậy, trong giây lát đã hủy diệt toàn bộ.

“Quỷ Ảnh Thần Hành.”

Thân thủ quỷ dị gia tốc về phía trước, trực giác mách bảo, những cái xúc tu này không đơn giản bị hủy diệt như vậy, sau khi bị chém đứt thì nó lập tức hồi sinh lại ngay, mà sau khi hồi sinh lại càng thêm dẻo dai chắc chắn, tiếp tục như vậy, cho dù chính hắn mạnh mẽ cũng khó lòng chống lại được, vì vậy tốt nhất là chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Phía sau không lùi được, chỉ có thể chạy về phía trước mà thôi, đồng thời nhân tiện cứu luôn cả Dung Mẫn Nhi đang bị vô số khối xúc tu quấn lấy quanh người.

Trong lúc chạy về phía trước, thuận tay nên Tinh Hồn liền chụp lấy Dung Mẫn Nhi ôm vào người. Nhìn nàng ta lúc này, y phục đã bị chất dịch của xúc tu làm tan chảy, chỉ lưu lại trên người một ít mảnh vải không đủ để che thân.

Mặc dù tâm tình lạnh nhạt, nhưng Tinh Hồn cũng âm thầm hít vào một ngụm khí, trong bụng thầm hô hai chữ yêu nghiệt.

Cơ thể ẩm ướt của Dung Mẫn Nhi triệt để lọt vào trong mắt Tinh Hồn, da thịt mềm mại trắng ngần, hai ngọn đồi to lớn căng tròn quá khổ khẽ rung rinh, bụng phẳng eo thon mông đầy đặn, lại thêm đôi thon dài miên man, vưu vật tràn ngập mị hoặc thế này, dù là Tinh Hồn cũng không nhịn được mà huyết quản nóng lên.

“Hít hà… bà nhà nó, quá tuyệt vời!”

Tiểu Long ngồi trên vai Tinh Hồn, hai con mắt tràn ngập dâm ý trợn ra hết cỡ, thiếu điều như muốn rớt ra dính chặt vào hai ngọn bình phong không ngừng rung rinh kia, cái miệng thì há to hết cỡ, nước miếng chảy xuống liên tục, còn đâu bộ dạng nghiêm túc ban nãy nữa, thậm chí trong bụng còn đang khen ngợi mấy cái xúc tu kia làm ăn rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.