Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 357: Mê cung




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 357: Mê cung

Long biểu trưng hưng thịnh chi ý, thế nhưng địa phương chân long vẫn lạc lại ngập tràn uế khí, sinh ra dịch bệnh, dù là chân tiên cũng xa xa muốn tránh khỏi, vì vậy địa phương chân long vẫn lạc cần bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Tiểu Long thân là viễn cổ Ứng Long trong truyền thuyết, long vương chi vương, làm sao không nhận ra được hơi thở quen thuộc này được.

“Ngươi xác định thực sự nơi đây là long huyệt?”

Tinh Hồn vừa chỗng đỡ lại với âm phong thổi ra từ hang động tăm tối, vừa truyền âm hỏi ngược lại.

“Hắc hắc, không nhầm được đâu, long vẫn chi địa, chỉ cần xuất hiện một chút khe nứt đủ khiến thiên địa biến sắc. Chân long thực lực càng mạnh thì uế khí bị tạo thành càng khủng bố. Bổn long thầm nghĩ, đầu chân long đã vẫn lạc này thực lực siêu việt, thừa sức khiến cho khí vận một người thay đổi hoàn toàn.”

“Thay đổi khí vận?”

Tinh Hồn nghi hoặc.

“Tinh Hồn, bổn long biết ngươi không tin tưởng vào cái gọi là khí vận, nhưng nó đích thị tồn tại, mỗi một người khí vận mạnh yếu khác nhau, khí vận đóng góp không hề nhỏ đối với tương lai của một người. Lại nói long vẫn chi địa uế khí khủng bố, chỉ sợ đám người này tiến vào đó, cho dù toàn thân trở ra, e rằng tương lai sau này cũng gặp vận mạt mà thôi, hắc hắc hắc…”

Vừa nói, Tiểu Long vừa nở rộ nụ cười tà dị.

Tiểu Long thân là viễn cổ Ứng Long, kiến thức lão luyện khủng bố, dù là Tinh Hồn cũng không dám đem bản thân đi so sánh với nó.

Hiếm khi Tiểu Long thái độ nghiêm túc như vậy, Tinh Hồn tự nhiên không nghĩ rằng nó đang nói đùa với mình.

“Với thực lực của ta, có khả năng chống đỡ được uế khí bên trong long vẫn chi địa không?”

“Ngươi ấy à, đến một chút xíu khả năng chống đỡ cũng không có. Đừng coi thường uế khí của long vẫn chi địa, nó chính là loại uế khí mạt vận khủng bố nhất thiên địa, dù là uế khí của chân long nhỏ bé nhất ngươi cùng đừng mơ tưởng chống đỡ.”

Tiểu Long khịt mũi khinh thường.

“Đừng vòng vo nữa, mau nói biện pháp chống đỡ uế khí đi.”

Hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện dong dài, hắn liền hỏi thẳng vào vấn đề chính.

“Bổn long bảo ngươi đi tìm long huyệt, tự nhiên có cách giúp ngươi chống đỡ được uế khí bên trong long vẫn chi địa, thậm chí uế khí này, đối với người khác có hại, mà với ngươi trăm phần đều lợi.”

Tiểu Long ngữ điệu phi thường đắc ý, cười khẩy nói tiếp.

“Còn nhớ Thần Long Hấp Khí Công bản long truyền dạy cho ngươi không? Thực ra nó không chỉ là dùng để ăn trộm linh khí từ linh mạch, mà còn dùng để biến đổi uế khí từ long vẫn chi địa trở thành thiên địa linh khí tẩm bổ cho thân thể. Tinh Hồn, lần này ngươi thực sự đặt chân vào thánh địa tu hành đấy, hắc hắc hắc…”

Trước đây cảm giác Thần Long Hấp Khí Công có chỗ bất phàm, không những vụng trộm thiên địa linh khí từ linh mạch, mà mỗi khi thổ nạp, Tinh Hồn đều có cảm giác gân cốt được thanh tẩy.

Bây giờ lại nghe được khả năng khác của Thần Long Hấp Khí Công, Tinh Hồn mới triệt để phát hiện, nguyên lai nó thần kỳ đến như vậy.

Biến đổi vạn tà uế khí thành thiên địa nguyên khí tẩm bổ thân thể, chẳng trách tuế nguyệt vạn năm, bách yêu vạn tộc, duy long tộc giữ vững vị thế độc tôn, nguyên nhân không chỉ dựa vào huyết thống khủng bố, mà còn dựa vào loại công pháp thần kỳ này.

Những gì Tiểu Long nói, Tinh Hồn nguyện ý tin tưởng, một chuyến đi này, quả thực đã đặt chân vào thánh địa.

Vừa đúng lúc đó, Thái Ngọc Tân đại sư đã ổn định xong lối vào, chỉ thấy trên trán mồ hôi lạnh túa ra, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi, dĩ nhiên để tạo thành lỗ hổng cấm chế này khiến ông ta tiêu hao không ít tinh lực.

Ánh mắt hướng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy khung trời mây đen cuồng cuộn, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, không hiểu sao thời điểm mở ra cấm chế này, trong lòng ông ta xuất hiện một loại dự cảm không ổn.

Đáng tiếc, mọi chuyện đã thành, không thể vãn hồi được, vả lại, dự cảm đó chung quy cũng là cảm giác nhất thời, muốn Dư Trạch và Kim Lan quốc bỏ qua tiến vào cổ mộ, sợ là không thể nào.

“Các ngươi có thể tiến vào, trước đó phát ra ngọc giản truyền tống, thời điểm lối vào bắt đầu suy yếu thì ngọc giản sẽ tự động phát ra tín hiệu, trong bán kính ngàn thước, chỉ cần bóp nát ngọc giản thì nó sẽ đưa các ngươi quay trở lại vị trí cũ. Lão phu cũng chỉ có thể làm đến như vậy, còn lại tùy thuộc vào cơ duyên của các ngươi vậy.”

Nói xong, Thái Ngọc Tân đại sư bước sang một bên, nhường chỗ lại cho đám thiên kiêu chi tử này tiến vào trong.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ tiến vào thì từ trong đám người đứng bảo vệ xung quanh lối vào cổ mộ, chợt một gã hoàng kim vệ nhảy ra, trong sự kinh ngạc của nhiều người, hắn ta đột nhiên chạy vào bên trong cấm chế.

“Dừng lại, ngươi muốn làm gì?”

Bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, gã hoàng kim vệ kia thân thủ nhanh nhẹn, nhất thời không người nào kịp phản ứng, đến lúc nhận ra thì đã quá muộn.

Đứng trong đám thiên kiêu đệ tử chuẩn bị xuất phát tiến vào cổ mộ, Dung Trần sắc mặt đại biến, thanh âm cao vút hô lớn.

“Mẫn Nhi, không được làm càn. Chết tiệt, đám vô dụng kia canh giữa nàng kiểu gì vậy?”

Nhìn cái bóng lưng đó, có hóa thành tro hắn cũng phát hiện đó là ai.

Từ lúc đầu đến đây quan sát, Dung Trần nội tâm xuất hiện dự cảm không ổn, ẩn ẩn nơi đây là địa phương thập phần hung hiểm, đến hắn cũng không dám nắm chắc có cơ hội trở ra.

Vì vậy trong lòng đã có quyết định không để cho Dung Mẫn Nhi đi vào trong đó. Lại có lí do số lượng danh ngạch bị cắt giảm, Dung Trần liền tự ý quyết định, mặc cho Dung Mẫn Nhi phản ứng thế nào cũng vô dụng.

Chỉ là không ngờ đến, đã cho rất nhiều người canh giữ, vậy mà vẫn để cho nha đầu này chạy thoát được.

Lo lắng Dung Mẫn Nhi an nguy, bất chấp chưa có hiệu lệnh tiến vào, Dung Trần thân thủ triển khai, thân thể hóa thành một làn gió xông thẳng vào bên trong.

Những người khác thấy vậy, cũng lần lượt kéo vào. Tinh Hồn dĩ nhiên không ngoại lệ, đã được Tiểu Long chỉ điểm cách chống lại uế khí của long vẫn chi địa, thành ra càng thêm nắm chắc.

Đi xuyên qua lỗ hổng cấm chế, không gian giống như bị bẻ cong, thiên địa nghịch đảo, một thứ sức mạnh vô hình nào đó như giáng thẳng vào trong thần trí người khác, dù tinh thần phi thường cường đại, Tinh Hồn suýt chút nữa đã lăn ra bất tỉnh.

Đầu đâu như búa bổ, tay chống xuống đất gượng sức đứng dậy, đầu lắc lắc vài cái xốc lại tinh thần, Tinh Hồn huyết mâu quét nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi hắn đang đứng trở nên khắc lạ hoàn toàn, trong không gian ẩn ẩn có một thứ sức mạnh tà dị nào đó mà bằng lời khó có khả năng giải thích.

“Khí tức huyễn hoặc màu xám đen kia chính là uế khí?”

Trước khi tiến vào bên trong, được Tiểu Long nhắc nhở, Tinh Hồn vội vận chuyển Thần Long Hấp Khí Công, tùy thời thổ nạp, dường như ảnh hưởng đến nhãn lực, thành ra trong mắt hắn xuất hiện những dòng khí tức màu xám tro kỳ dị, nội tâm lập tức có phán đoán.

Bỗng nhiên lúc này trong đầu vang lên giọng nói của Tiểu Long.

“Thật thoải mái, không hổ là long vẫn chi địa, hắc hắc hắc. Tinh Hồn, mau để bổn long ra ngoài.”

Thần niệm khẽ động, không gian chợt lóe lên ánh kim quang, chớp mắt Tiểu Long đã xuất hiện trên vai Tinh Hồn.

Ánh mắt của nó quét nhìn xung quanh, bỗng nhiên lộ ra một tia dị hoặc.

“Cái quái gì thế này?”

Quan sát tình hình, bất giác nó thốt ra một câu.

Tinh Hồn cũng không ngạc nhiên, chính hắn vừa mới trông thấy nơi này cũng rất ngạc nhiên.

Nơi hắn đang đứng, hai bên trái phải là vách đá cứng rắn, trước sau lại là lối đi thăm thẳm, trông nơi đây giống như là một mê cung hơn là long huyệt trong miệng Tiểu Long.

“Khí tức đúng là thuộc về long huyệt, nhưng thiết kế kiểu này là ý gì? Nhất định có huyền cơ!”

Tạm thời cả hai vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu, chưa quyết định đi theo hướng đằng trước hay sau, chỉ thấy Tiểu Long nhảy xuống đi rồi đi vòng vòng, tay sờ vào hai bên vách đá, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng, tựa hồ đang cảm nhận thứ gì đó.

Đột nhiên khi nó chạm vào vách đá, từ trong vách đá truyền đến đại não cảm giác lạnh tê buốt, ẩn chứa khí tức âm sát đáng sợ cực kỳ làm cho nội tâm Tiểu Long chấn kinh, không nhịn được thu tay về phía sau.

“Tiểu Long, có việc gì?”

Trông thấy Tiểu Long biến cố, Tinh Hồn lập tức hỏi.

Gương mặt nó vẫn chưa tiêu tan kịch biến, khẽ nói.

“Vách đá này có gì đó kỳ lạ, Tinh Hồn, ngươi tự mình cảm thụ đi. Cẩn trọng một chút.”

Tinh Hồn gật đầu, thần sắc hiện lên sự ngưng trọng, cẩn thận bước gần đến vách đá, chậm rãi đưa tay đặt lên trên bề mặt, thần niệm khẽ động muốn đam xuyên qua để kiểm tra.

Thế nhưng, ý đồ này của hắn nhanh chóng bị phá vỡ. Bên trong vách đá tồn tại thứ sức mạnh kỳ dị, giống như một cái hố đen không đáy, thần niệm của hắn vừa mới thử tham dò đã bị nó hút vào bên trong, nếu không phải bản năng mách bảo thu hồi lại, chỉ sợ thần lực đã bị nó rút cạn.

Lập tức thu hồi, con mắt kinh biến không tan, tia úy kỵ không hề che dấu, chẳng trách vừa rồi Tiểu Long lại phản ứng như vậy.

“Vách đá này, hình như đang thèm khát thứ gì đó?” Tinh Hồn nghiêm lên, thanh âm dần dần trầm xuống, bên trong không che dấu sự khiếp hãi. “Thứ nó thèm khát, hẳn là…”

“Là máu tươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.