Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 354: Không nể mặt




Lúc này, tại tòa phủ đệ trung tâm, những nhân vật đứng đầu các tông phái đang họp bàn với nhau trên bàn tròn, chủ tọa dĩ nhiên không ai khác ngoài Dư Trạch và Thái Ngọc Tân đại sư. 

Nguyên nhân bởi lối vào cổ mộ mà Thái Ngọc Tân đại sư và những vị Trận Đạo sư khác phối hợp tạo thành bị giới hạn so với số lượng dự định. Theo như lời Dư Trạch nói thì lối vào chỉ chịu đựng nổi số lượng ba ngàn người mà thôi, nếu như vượt quá số lượng thì lối vào sẽ sụp đổ. 

Cấm chế cổ mộ này, nguyên lai lại khủng bố như vậy, nếu không phải tại đây có Thái Ngọc Tân đại sư, vị Trận Đạo sư cấp Kỳ Linh duy nhất trên Kim Lan quốc thì chẳng biết đến năm tháng nào người ta mới có khả năng tiến vào trong cổ mộ để tầm bảo. 

Cấm chế càng lợi hại, đồng nghĩa với việc báu vật mà vị tiên nhân đã tọa hóa kia để lại càng lớn, dĩ nhiên điều này sẽ đi đôi với chuyện nguy cơ càng thêm khủng bố. Cuối cùng, cái giá cho một đệ tử tiến vào bên trong cổ mộ không hề đắt.

Chính bởi những nguyên nhân này khiến cho các tông phái đắn đo suy nghĩ, để cho đệ tử tầm thường tiến vào thì không ổn, mà để cho các tuyệt thế thiên tài tiến vào thì cũng không xong.

Bình thường khi một bí cảnh được khám phá lần đầu tiên cần rất nhiều những pháo hôi tiến vào để mở đường, thế nhưng lần này thì… dùng pháo hôi e rằng không xong. 

Trông thấy những người này rơi vào trầm mặc sau khi nghe xong chuyện, Dư Trạch thần sắc có chút ngưng trọng. 

“Các vị hãy suy nghĩ thật kỹ, ta biết các vị có lòng yêu tài, không nỡ để cho những thiên tài đệ tử kia tiến vào. Bất quá, thiên tài thời điểm nào cũng xuất hiện, mà báu vật bên trong cổ mộ thì không phải lúc nào cũng có, bỏ con tép bắt con tôm, ta nói, hẳn các vị hiểu rõ.”

Thần Huyền tông phó tông chủ Thương Nghị chợt lên tiếng. 

“Cổ mộ nguy cơ trùng điệp, dù là thiên tài tuyệt thế được trang bị đầy đủ cũng chưa chắc nắm được cơ hội sống sót rời khỏi, thành công không nói, nhưng ngộ nhỡ rơi vào vạn kiếp bất phục, phần này mạo hiểm, Thần Huyền tông không dám bỏ ra.”

Không chỉ có Thần Huyền tông phó tông chủ Thương Nghị nghĩ như vậy, nhiều người ở đây đồng dạng cũng có chung suy nghĩ này. 

Đại Thiên Thế Giới, những tuyệt thế thiên tài liên tục ngã xuống, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi câu nói cầu phú quý trong hung hiểm kia. 

Lại nói, mặc dù các tông phái trên Kim Lan quốc không thiếu thiên tài, nhưng những siêu cấp thiên tài giống như mấy tên Dương Thiên Quân, Ma Luân, Thiên Mộng Nữ, Bạch Trường Cầm… tông môn đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên trên người của bọn họ, bởi những tuyệt thế kỳ tài này có tiềm năng vô hạn, tương lai không thể lường trước được, muốn để bọn họ vẫn lạc bên trong cổ mộ, dù là ai cũng không cam tâm. 

Bỏ con tép bắt con tôm, cơ hồ cũng có chút hơi phiến diện. 

“Thương đạo hữu nói không sai, việc này cần phải suy tính kỹ, không thể nhất thời mà quyết định được.”

Kiến Lan minh minh chủ Thạch Húc Minh tiếp lời Thương Nghị. 

Ngay khi Thạch Húc Minh vừa mới dứt lời xong thì trong không truyền đến một cỗ khí tức dao động.

Tòa phủ đệ này được bố trí cấm chế phi thường cao cường, chính là để ngoại lực không tác động vào được, mà cho dù có tác động thì cũng chỉ là một chút mà thôi, tránh việc những người bên trong đang họp bàn bị ảnh hưởng. 

Thế nhưng loại dao động khí tức vừa rồi, không thể dùng hai chữ một chút để hình dung được. 

Nhìn sắc mặt các nhân vật phong vân này, bất giác hiện lên một tia ngưng trọng. 

“Là ai phát sinh chiến đấu?”

Đứng bên trong phủ đệ, chủ trì bàn tròn này, Dư Trạch là người có tu vi thấp nhất, thế nên cảm giác dao động khí tức kia thì nghĩ rằng có người đang giao chiến. 

“Không phải phát sinh giao chiến, chỉ đơn thuần sử dụng uy áp, có điều, loại so đấu này so với động thủ giao chiến còn đáng sợ hơn.” 

Bên cạnh Dư Trạch, Thái Ngọc Tân đại sư giải thích. Với nhãn lực và trực giác siêu nhạy, không khó để ông ta nhận ra được dao động khí tức kia phát sinh nguyên nhân là gì.

“Đi ra ngoài xem thử.” 

Dao động khí tức này không tầm thường, dĩ nhiên không thể phát sinh từ những người bình thường được. Lại nói, Cổ Nguyên đảo hiện tại đang trong trạng thái đặc biệt, không nên để xảy ra các sự cố gì được, vì vậy bọn họ liền quyết định tiến ra ngoài xem tình hình. 

Trong lúc đó, tại phía đông bờ biển Cổ Nguyên đảo, ba người Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Dung Trần đứng ở ba hướng khác nhau tạo thành hình tam giác

Bất thế kỳ tài Dương Thiên Quân, tuyệt đại thiên kiêu Dung Trần cùng đồng thời nở rộ phong quang, mặc dù không phát sinh chiến đấu, nhưng tạo thành trường cảnh phong vân cuồng loạn, thiên địa biến sắc cũng đủ làm cho người khác hô hấp thở không đều. 

Nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất đó chính là cả hai vị tuyệt thế chi nhân này cùng hướng về một người, chính là Tinh Hồn. Mà lại, nhìn Tinh Hồn đứng giữa hai người này tựu không hề tỏ ra yếu thế hay kém cạnh gì. 

“Ba tên quái vật này muốn làm gì đây?”

Đứng ở bên ngoài cách mấy chục thước, mấy người Bạch Trường Cầm, Thiên Mộng Nữ, Ma Luân… bọn họ không hẹn mà cùng bộc phát khí thế của bản thân để chống đỡ lại từng đợt phong bạo không ngừng càn quét ra tứ phương bát hướng kia. 

“A di đà phật, thanh niên bây giờ thật nóng tính quá. Một câu không hợp là muốn động thủ, mô phật…” 

Ma Luân miệng niệm một tiếng, miệng vang ra vài câu bi ai, thế nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt lại không giống chút nào. Hắn lưỡi liếm mép, đôi mắt đen lộ ra chiến ý cuồng loạn, nhìn hắn lúc này vô cùng đáng sợ, ánh mắt chằm chằm về hướng ba người kia, chỉ sợ như muốn nhảy vào cuộc chiến vậy. 

Đúng lúc đó, từ trên trời truyền xuống một cỗ ba động hùng mạnh, kèm theo đó là một giọng nói uy nghiêm như thần minh từ trên cao vang xuống. 

“Dừng lại cho bản tướng quân.”

Chúng nhân đồng thời ngẩn mặt nhìn lên trên bầu trời, chỉ thấy thời điểm này đang có rất nhiều người đang đứng, không khó để nhận ra rằng những nhân vật này dĩ nhiên chính là người đứng đầu các tông môn đại phái dẫn theo đệ tử đến Cổ Nguyên đảo để chuẩn bị thám hiểm cổ mộ. 

Người vừa mới gầm lớn là một người đàn ông toàn thân mặc áo giáp màu vàng, lộ ra một cỗ khí thế cường thế hùng tráng. Người này tên gọi là Hồ Trí, tước vị tướng quân Kim Lan quốc, cùng với Dư Trạch, Thái Ngọc Tân đại sư, ba người nhận lệnh từ Kim Lan quốc vương tiến về Cổ Nguyên đảo để chuẩn bị cho những thiên kiêu chi tử này tiến vào trong cổ mộ. 

Thái Ngọc Tân đại sư phụ trách mở ra cấm chế, Dư Trạch tiếp đón những tông chủ các môn phái, còn Hồ Trí thì tiếp nhận duy trì sự ổn định tại Cổ Nguyên đảo này. 

Dương Thiên Quân ánh mắt kiêu ngạo hơi liếc nhìn lên trên, miệng nhếch mép cười khinh bỉ, mặc dù thực lực của Hồ Trí rất cao, thế nhưng vậy thì thế nào, không đáng để hắn đặt trong lòng. 

Dung Trần cũng như vậy, có điều hắn khác với Dương Thiên Quân, đối với Hồ Trí vẫn phải để cho ông ta một chút mặt mũi, tuy nhiên tình huống hiện tại, e rằng… khó.

Còn Tinh Hồn, hắn đứng lặng thinh một chỗ, nếu như hai người kia không chịu thu lại khí thế, hắn tự nhiên cũng sẽ thu lại. 

Triệt để không cho Hồ Trí một chút mặt mũi nào cả, quá mức cuồng ngạo rồi.

Mặc cho Hồ Trí vị tướng quân này lên tiếng, mặc cho những cường giả phong vân kia đều đã xuất hiện, tình trạng vô hình giao phong của cả ba người này đều không dừng lại, cơ hồ càng lúc càng trở nên ác liệt. 

“Bọn hắn… bộ điên rồi sao?”

Con ngươi ai nấy co rút liên tục, dĩ nhiên lại không hề dừng lại, mà bộc phát càng lúc càng kinh khủng hơn, cơ hồ chỉ thiếu một chút nữa là cả ba người này quyết chiến ngay lập tức. 

Có tướng quân Kim Lan quốc Hồ Trí – người theo lệnh Kim Lan quốc vương lên tiếng, vậy mà không người nào trong ba người quan tâm đến. 

Nhìn sắc mặt Hồ Trí lúc này không dễ nhìn chút nào, đường đường là tướng quân uy danh vang xa, thế nhưng lúc này lại bị đám tiểu bối không xem ra gì, trong lòng làm sao không khó chịu. 

Có điều cũng phải nói đến, trong số ba gã tuyệt đại thiên kiêu bên dưới kia, Dung Trần hắn không thể động vào, Dương Thiên Quân lại càng không thể động vào, hai người này có bao nhiêu lợi hại, thân là tướng quân Kim Lan quốc tự nhiên không thể không biết được.

Về phần Tinh Hồn, khi nhìn thấy hắn, Hồ Trí nội tâm hơi ngạc nhiên. Nhìn liếc qua tu vi biểu hiện cực kỳ thấp kém, không ngờ lại có thể đối chọi sòng phẳng với hai tuyệt đại thiên kiêu kia, trong lòng thầm phán đoán, chắc chắn đây cũng không phải nhân vật tầm thường. 

Tuy nhiên, thưởng thức là một chuyện, trách nhiệm của bản thân lại là một chuyện khác. 

“Bản tướng quân thụ mệnh bệ hạ, chống lại lời ta chính là chống lại bệ hạ, chống lại Kim Lan quốc, ba người các ngươi, còn không mau lui xuống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.