Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 35: Hạng Hạo
- Mới bước đầu Phàm Tiên Cảnh đã khiến cho các ngươi một phen nguy khốn? Thú vị!
Người thanh niên khẽ cười, tay xoa xoa chiếc cằm, ý tứ nói.
- Nhị sư ca, đó chỉ là tai nạn. Nếu thực sự chiến đấu trực tiếp, hắn ta làm sao có thể là đối thủ của đệ được.
Dương Khai cả kinh, vội hướng y giải thích.
Nhưng vị nhị sư ca của hắn dường như không có tâm tư quan tâm đến lời giải thích của Dương Khai, mà hắn đang suy nghĩ về Tinh Hồn.
- Chuyện này nhị ca sẽ lưu tâm. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai theo nhị ca trở về Thiên Kiếm Tông.
Nghe nhị sư ca nói vậy, trong lòng Dương Khai khẽ mừng, dường như đã biết ý định của vị nhị sư ca của hắn là gì rồi. Có điều không tiện thể nói ra, hắn liền lễ nghi một cái rồi rời đi.
Ở trong gian phòng chỉ còn lại một mình nhị sư ca của Dương Khai. Y bước tới gần cửa sổ, phóng tầm mắt bí ẩn ra nhìn bầu trời bao la, miệng nở nụ cười thần bí, tự nói:
- Có lẽ đó là một hạt giống tốt!
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cách Vĩnh Dạ Cốc không xa, có một vùng trấn tên gọi là Thanh Giang. Mặc dù Vĩnh Dạ Cốc là một nơi nguy hiểm, có điều nó lại nằm sâu trong Hằng Nhạc Sơn Mạch, thế nên chỉ cần không nguyện tiến vào thì tương đối không có nguy hiểm tính mạng.
Nhờ nằm gần Hằng Nhạc Sơn Mạch, thế nên hoạt động tại Thanh Giang Trấn này liền sôi nổi hơn rất nhiều. Đa số tập trung chủ yếu đều là các nhóm tán tiên tụ họp với nhau để săn giết hoang thú, lấy đi tài liệu trên thân thể hoang thú để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Sau đó không lâu, Phong Lâm Thành liền cử người đến quản lý Thanh Giang Trấn để duy trì trật tự. Bởi có cường giả thủ hộ Thanh Giang Trấn, thế nên dù nơi đây long xà hỗn tạp, thế nhưng không có hay diễn ra những cái nội loạn.
Từ Thanh Giang Trấn, có một nhóm gồm mấy chục người, dẫn đầu là một trung niên nam tử, tu vi Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ tiến vào Hằng Nhạc Sơn Mạch, mục đích có lẽ là để đi săn hoang thú.
- Thiếu gia, cậu trên người sức khỏe không tốt, hà tất phải đi theo cùng chúng ta?
Đi ở vị trí dẫn đầu, người đàn ông trung niên nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, chợt hỏi một câu.
Chỉ thấy cậu thanh niên này trên người một thân bạch y sạch sẽ, mái tóc đen bóng được cột kiểu thư sinh, dung mạo sáng láng, đích thị là một mỹ nam tử.
Có điều nhìn da dẻ của y trắng bệch trông rất thiếu sức sống, dưới hai bọng mắt lại có những nét thâm quần, giống như một người bị thiếu ngủ.
- Đã lâu mới có diệp cùng mọi người đi săn, coi như vận động một chút, ha ha…
- Thiếu chủ phải chú ý sức khỏe, nếu có mệnh hệ gì, đại nhân sẽ rất lo lắng.
- Ta nhất định sẽ chú ý.
Đoàn người nọ hướng đến phía bắc, chính là hướng vào Hằng Nhạc Sơn Mạch.
Cách đó không xa, trong một quán rượu, bỗng một thanh niên thân mặc thanh y lướt mắt nhìn ra bên ngoài. Khi nhìn thấy cậu thanh niên trên người có bệnh kia thì trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chợt nói:
- Ồ, kia không phải là Hạng Hạo, nhị công tử của Hạng gia đó sao?
- Hạng Hạo? Hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Ngồi cùng bàn với thanh niên thanh bào này còn có ba người khác, gồm hai nam và một nữ. Trên người khí tức đã che giấu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bất phàm. Trong số bốn người, thì người thanh niên này với cô gái duy nhất trong bốn người khí thế dường như là mạnh nhất.
Người thanh niên ngồi đối diện, gương mặt chữ điền, hai hàng chân mày rậm rạp, đầu tóc cắt ngắn gọn, tuy vận một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng vẫn thấy được sự thô kệch của người này. Câu nói ngạc nhiên vừa rồi cũng là từ người thanh niên mặt vuông này.
- Hạng Hạo? Năm mươi năm trước hắn đầu nhập Thiên Kiếm Tông, sau đó không lâu liền trở thành một đệ tử cực kỳ xuất chúng. Nghe nói tên Hạng Hạo này thiên phú dị bẩm, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nội môn Thiên Kiếm Tông. Nhưng sau một chuyến đi vào nội môn, không rõ gặp phải chuyện gì mà kể từ lúc đó tu vi không những không tiến triển, mà trên người sinh ra một căn bệnh kỳ lạ. Thật đúng là đáng tiếc.
- Ta và hắn năm đó cùng tiến nhập trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông. Có lần ta được chứng kiến viễn cảnh Hạng Hạo áp chế được một vị sư huynh tu vi cao hơn hắn một tầng, quả thực là uy phong.
Một thanh niên khác cùng bàn, ánh mắt rơi vào hồi tưởng.
- Đều là số phận cả. Mà không biết năm đó rốt cuộc là nhân vật nào đã gọi Hạng Hạo tiến vào nội môn nhỉ?
Người thanh niên thân vận thanh bào nhíu mày, chợt hỏi. Ngoại trừ vị cô nương kia im hơi lặng tiếng thì hai người thanh niên còn lại đều lắc đầu.
- Mà thôi, đừng bàn đến Hạng Hạo nữa. Bắc Cung huynh, rốt cuộc mục đích huynh theo ta và Thiết Cao đến chỗ này làm gì? Ta không tin huynh tốt đến nỗi trợ giúp hai người bọn ta làm nhiệm vụ đâu.
Người thanh niên mặt vuông nhìn thanh niên thanh bào, thẳng thắn nói.
- Ha ha, Từ Thắng huynh đúng là hiểu rõ tiểu đệ.
Hắn cười trừ một tiếng, sau đó thần thần bí bí nói:
- Nhưng ta sẽ không tiết lộ đâu. Thiên cơ bất khả lộ à.
- Lại nữa.
Hai người thanh niên gọi là Từ Thắng và Thiết Cao trợn mắt, hừ lạnh một tiếng. Nhưng người họ Bắc Cung kia chỉ cười cười, lắc lắc ngón tay, làm ra điệu bộ thâm bất khả trắc. Có lẽ đã quá quen với hành động này của Bắc Cung nọ, nên Từ Thắng và Thiết Cao cũng chỉ biết lắc đầu.
- Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, nên lên đường thôi. Thời gian còn lại không nhiều lắm, ngộ nhỡ trễ thời gian lại bị tông môn trừng phạt.
Từ Thắng đứng dậy, ném xuống vài khối tinh thạch đặt lên trên bàn, sau đó kéo theo Thiết Cao bước ra khỏi quán rượu.
Thanh niên họ Bắc Cung kia cũng không chần chừ, nhưng vẫn không quên mời vị cô nương kia một tiếng:
- Chu cô nương, mời!
Vị Chu cô nương nhẹ nhàng gật đầu, khiến cho những sợi tóc mượt mà cùng chiếc khăn sa che gương mặt khẽ rung động, một động tác nhỏ đủ làm cho người ta lòng đầy ma mị.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Hạng Hạo cùng với đoàn người đi vào sâu trong Hằng Nhạc Sơn Mạch cũng đã gần nửa ngày rồi. Chuyến đi lần này của đoàn người Hạng Hạo lần này là để đi săn Quỷ Diện Hùng để lấy nội đan cùng túi mật của nó.
Quỷ Diện Hùng này là Hậu Thiên hoang thú cấp một, thường không quá nguy hiểm. Tuy nhiên, Quỷ Diện Hùng thường sinh sống theo bầy đàn, khi kết hợp lại với nhau thì sẽ rất khó đối phó.
Vả lại, nội đan của Quỷ Diện Hùng không phải con nào cũng có, thường phải có tuổi thọ trên hai trăm năm mới sinh ra được một cái nội đan.
Gia đình Hạng Hạo tại Phong Lâm Thành vốn nhận những nhiệm vụ đi săn thu thập những nhu vật phẩm thiết yếu để cung cấp cho các tán tiên. Những nhiệm vụ kiểu này, trước khi trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông, Hạng Hạo đã từng nhiều làm tham gia để có thêm kinh nghiệm thực chiến.
Thế nên tuy thân mang bệnh tật, hắn cũng không có quá nhiều lo lắng. Vả lại, chuyến đi này, mục đích không chỉ là khuây khỏa tâm tình như những gì hắn đã nói.
- Hẳn là gần tới chỗ sinh sống của Quỷ Diện Hùng, mọi người cẩn thận, theo lệnh của ta mà làm.
Người đàn ông trung niên nói lớn, những người phía sau lập tức tuân theo. Đột nhiên, từ trong không gian có một tiếng gầm thất thanh.
Ai nấy đều biến sắc. Hạng Hạo thân thủ phi phàm, hắn trên người mang bệnh, nhưng kỳ thật chính là kẻ mạnh nhất ở đây. Khi nghe tiếng gầm đó, Hạng Hạo chính là người phản ứng đầu tiên.
- Thiếu gia, cậu định đi đâu?
- Yên tâm, ta chỉ đi quan sát tình hình.
Sợ mọi người lo lắng, Hạng Hạo liền lên tiếng trấn an.
- Vậy để ta đi cùng. Các ngươi ở lại, đợi ta là thiếu gia quay về.
Nói rồi, y liền cùng với Hạng Hạo, chạy về phía tiếng gầm thất thanh kia.
Mà ở một nơi khác cách chỗ Hạng Hạo không xa, chính là đám người Từ Thắng, Thiết Cao đã bàn luận về Hạng Hạo không lâu. Tiếng gầm kia rất lớn, kinh động cả một khu vực, dĩ nhiên cũng lọt vào tai của bọn họ.
- Chuyện gì thế?
Từ Thắng gương mặt biến đổi.
- Qua đó xem liền biết.
Thanh niên họ Bắc Cung kia bấm độn mấy ngón tay, lẩm nhẩm tính toán gì đó, làm ra vẻ thần bí khó lường, sau đó vài giây liền nói.
- Như vậy cũng được.
Từ Thắng nhìn Thiết Cao, gật đầu đồng ý. Vị Chu cô nương kia không lên tiếng, tuy nhiên nhìn thái độ có lẽ đã ngầm chấp thuận rồi. Thế là bốn người đồng loạt thể hiện thân thủ, nhanh chóng hướng đến chỗ tiếng gầm vang truyền ra.
Chỉ thấy tại nơi tiếng gầm truyền ra, có một con rết khổng lồ trên người có rất nhiều vết thương, máu màu xanh lục chảy ra khắp nơi, tỏa ra mùi hôi tanh khó chịu. Mà đối diện với con rết này chính là Tinh Hồn. Dĩ nhiên làm bị thương con rết chính là hắn.
- Vạn Thú Nhất Kích!