Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 348: Quyết định…




“Hợp tác?” Tề Vân Hạt miệng khẽ nói, ánh mắt trông thái độ thần thần bí bí của Bạch Trường Cầm, đôi chân mày khẽ nhướng lên. 

Chỉ thấy Bạch Trường Cầm trên tay xuất hiện một cái trận bàn, ý niệm khẽ động dung nhập vào trong trận bàn, ngay lập tức trận bàn tự động bày ra một tầng cấm chế vô hình, đem tất bảy người bọn họ đứng ở bên trong. Tinh Hồn nhìn cấm chế này, đây là một loại cấm chế có khả năng cách âm, trừ những nhân vật thực lực cao cường như Quỷ tông tông chủ Dạ Vương hay Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử ra, những đệ tử khác của cả hai tông phép sẽ không biết được bên trong đang diễ ra những gì. 

“Như vầy dễ nói chuyện hơn.” Bạch Trường Cầm vẫn giữ thái độ ôn hòa như trước, có điều thần sắc của hắn lúc này có chút hơi ngưng trọng, hô hấp một nhịp, sau đó mới nói tiếp. “Hẳn là các vị cũng biết lần thám hiểm mộ địa tiên nhân ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, dù tu vi Linh Tiên cảnh tiến vào bên trong chưa chắc có khả năng bảo toàn tính mạng.”

Mấy người Ma Luân, Thiên Mộng Nữ nhìn nhau, hiển nhiên là nhận thức rõ được ý tứ của Bạch Trường Cầm là gì.

Tiên nhân cổ mộ này, phải nhờ đến vị trận đạo sư cấp Kỳ Linh duy nhất trên toàn bộ Kim Lan Quốc – Thái Ngọc Tân đại sư, thế nhưng cũng chỉ mở được một khe hở nhỏ, vừa đủ để những người có tu vi Linh Tiên cảnh trở xuống vượt qua, đủ biết được vị tiên nhân đã tạo hóa kia trước đây thực lực mạnh mẽ như thế nào, vậy nên có thể khẳng định được, bên trong nguy cơ tồn tại nhiều hơn cơ duyên gấp mấy lần. 

“Theo như nguồn tin chúng ta vừa mới nhận được, số lượng người tiến vào bên trong cổ mộ bị giới hạn. Nếu như tin tức này là đúng, vậy thì chỉ sợ ở đây không có đến một phần tư người được tiến vào trong đó.” Bạch Trường Cầm lại nói. 

Nghe hắn nói như vậy, lúc này mấy người bọn họ mới chợt để ý, số lượng đệ tử mà Quỷ tông đưa đến Cổ Nguyên đảo so với Địa Ngục giáo bọn họ ít hơn gấp hai lần, có thể khẳng định, nguồn tin mà Bạch Trường Cầm cung cấp hẳn là chính xác đến tám chín phần. 

Suy ngẫm một lúc, Thiên Mộng Nữ bỗng nói. 

“Cho dù là như vậy, Thánh giáo chúng ta vẫn có khả năng chống đỡ được, không cần thiết phải hợp tác với các ngươi.”

“Ta khâm phục phần bản lĩnh này của nàng, tuy nhiên, lần này thiên kiêu chi tử khắp nơi tụ tập đến đây, ta không đánh giá thấp bản thân, nhưng đồng dạng cũng dám khinh thị bọn nhất, nhất là hai vị siêu cấp yêu nghiệt Dương Thiên Quân và Dung tam công tử Dung Trần, nếu như hai người này muốn đối phó, ta không chắc bản thân mình là đối thủ của một trong hai người này.” Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Ma Luân, nói tiếp. “Nghe nói Ma Luân huynh từng giao chiến với Dung Trần, hẳn là nắm rõ sự lợi hại của người này như thế nào. Về phần Dương Thiên Quân, hắn ta so với Dung Trần, cơ hồ còn muốn khủng khiếp hơn một bậc.”

Bạch Trường Cầm, người duy nhất trên toàn Loạn Thiên Hải được Kim Lan sứ giả mời tham dự Kim Lan Bảng bằng xích sắc Kim Lan Lệnh, vậy mà đối với hai người Dung Trần và Dương Thiên Quân tỏ ra thái độ khá úy kỵ. 

Nhưng ngẫm lại đó cũng là chuyện dễ hiểu, bởi thứ nhất, cả hai người này đều được Kim Lan sứ giả mời tham dự Kim Lan Bảng bằng Kim Lan Lệnh cấp cao nhất – hắc sắc Kim Lan Lệnh; thứ hai, dù là ở thời điểm dưới Linh Tiên cảnh hay khi đột phá Linh Tiên cảnh, cả hai người này gần như là bất bại trong cùng cảnh giới, thậm chí cao hơn một bậc cũng không phải đối thủ của bọn họ, dù là ai cũng phải kính nể cả. 

Nghe nhắc đến Dương Thiên Quân, Tinh Hồn thần sắc khẽ biến, không nghĩ đến cả hai lại một lần nữa tái ngộ ngay trên Loạn Tiên Hải này. 

Ma Luân miệng niệm một tiếng, sau đó mới nói: “Bạch thí chủ nói không sai, Dung thí chủ thực lực rất cường đại, thời điểm y vừa mới tiến vào Linh Tiên cảnh, bần tăng đã lặn lội từ Loạn Tiên Hải chạy đến Kim Lan đế đô để luận bàn với y, mặc dù tu vi cao hơn một cảnh giới, thế nhưng lại bị Dung thí chủ đánh bại khi chưa đánh được mười chiêu, kể ra cũng thật mất mặt.” 

Vừa nói, Ma Luân vừa cười khà khà, có điều, người đứng ở đây ai dám vì chuyện hắn thất bại bởi Dung Trần mà cười nhạo, cũng bởi vì người tên Dung Trần kia thực sự rất yêu nghiệt, đoán chừng trên toàn Kim Lan Quốc chỉ có mỗi Dương Thiên Quân là có khả năng cùng với hắn một trận sòng phẳng mà thôi. 

Thiên Mộng Nữ đứng bên cạnh, hai cánh tay trắng như bạch ngọc khoanh lại trước ngực, gương mặt trái xoan tuyệt mỹ hơi cúi xuống khiến mái tóc cột đuôi ngựa rũ xuống theo, trong ánh mắt lóe lên một tia ba động. “Mạnh vậy cơ à, khi gặp hắn nhất định phải đánh một trận.”

Nàng ta nói như vậy, Bạch Trường Cầm cũng không biết nên nói gì, nữ nhân này, không biết có phải trong đầu chỉ biết đánh với đánh hay không nữa. Cuồng chiến đến đáng sợ. 

Lắc đầu khe khẽ, miệng bật cười khúc khích, sau vài giây mới bình ổn trở lại. “Chuyện đó để sau hẵn nói, trước tiên vẫn nên bàn về việc hợp tác của chúng ta. Hợp tác lần này, không chỉ chỉ có Quỷ tông và Địa Ngục giáo, hai tông phái còn lại, ta đều đã tri thông cả trước đó cả, hẳn là sớm có phản hồi.”

“Ngươi muốn hợp tác như thế nào? Lợi ích phân chia ra sao?” Tề Vân Hạc bước đến hỏi. 

“Hợp tác rất đơn giản, thứ nhất cùng nhau hành động, hoặc nếu xảy ra trường hợp bị phân chia thì khi gặp nhau cũng không được gây bất lợi cho đối phương; thứ hai, nếu như thấy đối phương đang trong tình trạng bất lợi, bản thân có khả năng tương trợ thì hãy tận lực giúp đỡ, ví dụ như bị người lạ liên thủ ức hiếp, không được tránh né trách nhiệm; thứ ba, nếu phát hiện ra nơi cất giấu báu vật khi cùng nhau đồng hành, không được che dấu để một mình hoặc đồng môn hưởng lợi. Còn về lợi ích, bên nào bỏ công nhiều hơn thì lợi ích sẽ được chia nhiều hơn cho bên đó.” Bạch Trường Cầm nghiêm túc giải thích. 

“Chậm đã.” Mạc Ngạo chợt mở miệng. “Ngươi lấy gì để đảm bảo, người phía bên Quỷ tông các ngươi sẽ không dùng thủ đoạn qua cầu rút váng?” 

Hắn hay tay đặt phía sau đầu, thân hình lùn tịt như một thiếu niên đứng bên cạnh Phong Lãnh, nghiêng đầu ranh mãnh nói, để lộ ra chiếc răng khểnh tinh quái. 

Có lẽ sớm đã dự đoán được sẽ có người hỏi câu hỏi này, Bạch Trường Cầm không chút đắn đo suy nghĩ mà đáp ngay: “Ta lấy bản thân ra đảm bảo, Quỷ tông đệ tử tuyệt đối sẽ chấp hành quy tắc hợp tắc này. Tất cả chúng ta đã sử dụng tâm ma đại thệ, chắc hẳn khi tiến vào tu vi này, các vị cũng hiểu được tâm ma đại thệ kinh khủng như thế nào.”

Tâm ma đại thệ, lấy tâm để phát thệ, tu vi càng cao thì càng chịu sự trừng phạt càng khủng khiếp, bằng tu vi Linh Tiên cảnh bọn họ, khi bội ước có thể sẽ không bị tâm ma đại thệ cắn trả dẫn đến tử vong, thế nhưng thọ nguyên, tu vi đều sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng, vĩnh viễn không thể tiến bộ thực lực được nữa. 

Mấy đệ tử chân truyền phía bên Địa Ngục giáo ngạc nhiên, không nghĩ đến Bạch Trường Cầm cùng với Quỷ tông đệ tử lại quyết đoán như vậy, dám sử dụng đến cả tâm ma đại thệ. 

Nếu như đã dám sử dụng đến tâm ma đại thệ, trừ khi không muốn sống nữa mới bội ước mà thôi. 

“Làm như vậy, thứ nhất có thể giảm thiểu ít nhất thương vong cho tiên giả bốn phái Loạn Tiên Hải chúng ta; thứ hai, cổ mộ tiên nhân này nằm bên trong lãnh địa của Loạn Tiên Hải, ta nghĩ hẳn là các vị cũng không muốn nhìn thấy, miếng bánh ngon bị những kẻ bên ngoài chạy đến chiếm đoạt, xâu xé chứ?” 

Bên trong đôi tử mâu lóe lên một vệt ám quang, nhìn biểu cảm của Bạch Trường Cầ lúc này chợt trở nên âm trầm đáng sợ. Thái độ như vậy, xem ra Bạch Trường Cầm đối với chuyến thám hiểm này cực kỳ coi trọng. 

“Các ngươi nghĩ thế nào?” Thiên Mộng Nữ xoay qua nhìn mấy người Ma Luân, Phong Lãnh, Mạc Ngạo, Tề Vân Hạt và Tinh Hồn trưng cầu ý kiến. 

“Bần tăng nghĩ việc hợp tác này đối với các bên đều rất có lợi, bần tăng không có ý kiến.” Ma Luân là người đầu tiên mở miệng, tỏ thái độ đồng ý. 

“Ta đồng ý hợp tác.” Tề Vân Hạt gật đầu. 

“Đều nghe theo ý tứ của tỷ cả.” Mạc Ngạo miệng nói, bàn tay nhỏ xíu đưa lên, ngón cái chỉ chỉ vào Phong Lãnh đứng ở bên cạnh. “Hắn cũng vậy.” 

Phong Lãnh ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mạc Ngạo, tựa như hâm dọa hắn nhiều chuyện, bất quá cũng không lên tiếng phản đối. 

“Ta còn có khả năng phản đối sao?” Tinh Hồn là người cuối cùng nói. 

“Tốt, như vậy hiệp ước đã định, sử dụng tâm ma đại thệ để thành giao, hy vọng các vị sẽ không lợi dụng kẽ hở khi phát thệ làm ảnh hưởng đến hoàn khí hai bên.” 

Rốt cuộc hai bên cũng thành lập được hiệp định, sau đó Bạch Trường Cầm liền thu hồi lại trận bàn, quay trở lại vị trí phía bên Quỷ tông, mà ở bên ngoài, hai vị chưởng giáo tông chủ hai bên xem ra cũng đạt được hiệp nghị nào đó, trông thái độ rất vui vẻ. 

Thế rồi cả hai tông phái liền quyết định cùng nhau tiến đến Cổ Nguyên đảo, chuẩn bị cho chuyến thám hiểm của các đệ tử sắp sửa bắt đầu. 

Ngồi trên vai Tinh Hồn, Tiểu Long sử dụng thông linh thuật truyền âm vào đầu Tinh Hồn. “Ngươi cứ như vậy mà hợp tác à? Không giống với ngươi chút nào.” 

“Không hợp tác thì có thể làm gì được, ta cũng không muốn bị bọn họ cô lập. Vả lại Bạch Trường Cầm nói không sai, tiên nhân cổ mộ rất nguy hiểm, ta không dám nói rằng mình có thể bình yên vô sự. Đó còn chưa nói đến, nếu như thực sự cổ mộ này chính là long huyệt trong miệng ngươi, hẳn là nguy hiểm so với những gì bọn hắn dự đoán còn kinh khủng hơn rất nhiều. Nhưng chung quy một điều, ta nói, cũng không cần biết này là cổ mộ tiên nhân hay long huyệt, mà tốt nhất nên là long huyệt, tất cả đều giao hết cho ngươi.” Tinh Hồn truyền âm giải thích. 

Bất giác nghe hắn nói, Tiểu Long khóe miệng cong lên một vệt tà dị, cười khúc khích gian xảo khó tả: “Giao cho bổn long, bà nhà nó, đám ngươi kia bị ngươi hố mất rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.