Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 345: Huyết Ngục




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 345: Huyết Ngục

Tiếng ù ù hai bên tai, không gian trở nên mờ ảo trong đôi mắt Lục Phong, hắn dường như đã không còn nghe thấy được âm thanh nào khác, không cảm giác xung quanh đang xảy ra chuyện gì, và cũng không biết được Bạch Hải Hiên chuẩn bị chốt hạ.

Đối với hắn, thời gian gần như đã đứng lại, lặng thinh đến kỳ lạ. “Đã thua rồi sao?” Hắn tự hỏi mình một câu, nhưng khi tự hỏi câu này, dường như hắn không hề cam tâm.

Thời gian như đảo ngược lại hơn trăm năm trước, thời điểm hắn là một gã đệ tử yếu đuối vô danh, bị Dương Khai ra lệnh tiến vào Vĩnh Dạ Thâm Uyên, nơi đó, hắn đã nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp, đơn thuần như một đóa hương lan, đã từng rơi vào lâm nguy, nắm tay tiểu cô nương đó chạy trốn nguy hiểm trong bóng đêm mờ ảo. Đó là lần đầu tiên Lục Phong được tiếp xúc thân mật với một nữ nhân như vậy, dù rằng tiểu cô nương đó nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi, thoạt như một tiểu la lị, nhưng lại khiến hắn khắc cốt minh tâm.

Hắn vì muốn gặp lại tiểu cô nương đó mà cầu xin người khác giúp bản thân biến mạnh.

Hắn có thể thua, nhưng hắn không muốn chết, ít nhất cho đến lúc tìm được tiểu cô nương đó, hắn không thể chết được. Từ sâu tận linh hồn, một khát khao mãnh liệt bốc lên, cùng với đó là một thứ âm thanh tiếng nói lạnh lẽo: “Ngươi muốn trở nên thật mạnh?”

“Ngươi là ai?” Lục Phong hỏi lại.

“Trả lời ta, ngươi có muốn trở nên thật mạnh?” Thanh âm đó lại vang vọng.

Và Lục Phong, hắn không chút do dự, bởi tiếng nói đó đã đánh trúng vào khát khao của hắn. “Ta muốn!”

“Ngươi có sợ đối diện với tử vong?”

“Sợ, nhưng ta không thể chết.”

“Ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh, nhưng con đường ngươi đi phải dẫm đạp trên thi sơn huyết hải, bạch cốt khô lâu, mãi mãi không thể quay đầu lại, ngươi có hối hận?” Thanh âm lạnh lùng bí ẩn, tràn đầy âm lãnh đó lại tiếp tục xoáy sâu vào trong thần thức hắn.

“Quyết không hối hận.” Không suy nghĩ nửa giây, Lục Phong tâm trí kiên định đáp.

“Ngươi mở mắt ra đi.”

Lục Phong đôi mắt nặng trĩu, nhưng cuối cùng vẫn mở ra được, tuy nhiên lạ kỳ thay, nơi hắn đang đứng không phải là Thánh Hỏa Cung, mà là một nơi kỳ lạ, mặt đất một màu đỏ như màu máu, hắn thân thể trần truồng đứng trên mặt đất đỏ thẫm này không ngừng cảm thụ sự rét lạnh đến từ mặt đất.

Mà không chỉ có mỗi mặt đất là có màu đỏ, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi thì gần như là bị một màu đỏ quỷ dị chiếm hết thảy.

Đưa mắt nhìn về phía trước, cách hắn khoảng chừng ba thước là một thanh kiếm màu đỏ thẫm, thân dài hai xích, tản ra hơi thở lãnh huyết yêu dị, không ngờ chính là Hồng Uyên Kiếm, bất quá hình dạng của nó lúc này biến đổi rất lớn so với lúc mà hắn được Tinh Hồn đưa cho, mà âm thanh giọng nói yêu dị kia chính là vang ra từ thanh kiếm này.

“Hồng Uyên kiếm? Là ngươi đang nói chuyện với ta?”

“Lục Phong, ta có thể cho ngươi sức mạnh, giúp ngươi thực hiện điều ngươi muốn, chỉ cần ngươi thiết lập kế ước với ta, ngươi sẽ có tất cả.” Thanh âm lại tiếp tục vang lên.

Chỉ thấy Lục Phong thần sắc ngưng trọng, hô hấp loạn nhịp trong vài giây, nhưng sực nhớ đến quyết tâm của mình, nội tâm của hắn dần bình tĩnh trở lại. “Mẹ kiếp, một thanh kiếm mà thôi, việc gì phải sợ.”

Trong bụng thầm nghĩ, gương mặt hắn vừa trầm xuống, miệng nở nụ cười âm lãnh để lộ hàm răng sáng bóng, chân trần tiến về phía trước, càng đến gần, hắn càng cảm giác được sự lãnh khốc xuất phát từ Hồng Uyên kiếm này.

“Kế ước cũng được, nhưng ta là chủ, còn ngươi là binh.” Bàn tay Lục Phong nắm chặt vào cán kiếm, đột nhiên một sức hút mãnh liệt từ Hồng Uyên kiếm dung nhập vào người hắn, Lục Phong biến sắc, muốn buông xuống thanh kiếm, thế nhưng dù hắn vũng vẫy đến mấy cũng vô dụng.

Máu tươi từ trong huyết quản không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa, tất cả đổ dồn về phía cánh tay phải của hắn, dĩ nhiên đang bị Hồng Uyên kiếm thôn phệ.

Phía sau lưng, từng tầng vụ khí màu đỏ rực hiện ra, theo thời gian dần dần hóa thành một ma nữ một thân hồng phát trường bào diễm lệ tuyệt mỹ, mái tóc đen mượt như áng mây đen huyền ảo được tô điểm bằng những chiếc ngọc trâm, gương mặt xinh xảo như một bức họa, nước da trắng mịn tựa bông tuyết, song nhãn tựa như hai hố đen khiến người nhìn như bị vây hãm vào bên trong, mãi mãi không thể thoát khỏi.

Gió lạnh trong không gian thổi lên, gió vờn qua huyết bào diễm lệ bay phất phới, lộ thân thể đầy đặn xuân sắc với làn da trắng mịn mềm mại, một sức hấp dẫn ma mị không thể không khiến cho người ta nội tâm chấn động.

“Gọi tên ta đi…” Từ khuông miệng trái tim với vệt son đỏ thẩm mị hoặc vang ra giọng nói tràn đầy quyết rũ, bên trong như ẩn chứa mị lực vô song xoáy sâu vào trong đại não Lục Phong.

“Huyết Ngục?”

Tinh Hồn đôi mắt mở ra, ngay lúc đó một trận cuồng phong lạnh lẽo âm hàn, tựa như thổi lên từ cửu u ngục giới vờn qua người hắn, cái lạnh kỳ dị cắt vào da thịt, khiến cho huyết quản người ta dâng trào lên.

Trận gió này ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ, khiến cho người ta không nhịn được rét run, cánh tay đưa lên theo bản năng che chắn, đồng thời vận chuyển sức mạnh để chống cự lại.

“Cơn gió này là gì?” Mái tóc đen nhánh tung bay phấp phới, đôi chân mày như liễu nhướng lên, Thiên Mộng Nữ đôi mắt đẹp mở ra, bên trong thoáng qua một tia ba động kỳ dị.

Từ lúc trận chiến bắt đầu, nàng vốn không có hứng thú quan tâm, liền khoanh tay nhắm mắt định thần, lưng tựa vào thạch trụ chiềm vào tu luyện, bất giác cảm nhận được sát khí lạnh lẽo thổi lên khiến nàng giật mình tỉnh lại.

Thả ra thần thức, ngay lập tức nhận ra, căn nguyên cơn gió này chính là nằm ở trận chiến kia. Đến lúc này, dù lãnh đạm cách mấy thì cũng không thể không quan tâm.

Chỉ thấy bên trong sân đấu, sắc mặt của Bạch Hải Hiên trắng bệch không còn một giọt máu, song thủ chéo ở trước mặt để che chắn âm phong hơi đưa xuống để ghé mắt nhìn về phía trước, vốn dĩ Lục Phong – người bị hắn sử dụng Xuyên Tâm Độc Thích để bào mòn thể lực và thọ nguyên, đáng lí ra phải nằm yên một chỗ chờ chết, vậy mà bây giờ hắn ta lại đứng dậy, trên tay không biết từ lúc nào đang cầm một thanh huyết kiếm màu đỏ hình dáng kỳ lạ tràn đầy sát khí.

Khí thế của Lục Phong càng lúc càng mạnh, đôi mắt hoàn toàn một màu huyết hồng chiếm giữ, từ thân thể hắn bắt ra ánh sáng màu đỏ yêu dị chói mắt, tựa như một tôn huyết ma bước ra từ địa ngục.

Sợ hãi xâm chiếm tâm trí, Bạch Hải Hiên không tự chủ lùi lại một bước, không kìm được liền nhìn Lục Phong nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Mặc dù lúc này Lục Phong chỉ là một tên Địa Tiên cảnh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác, dù là Linh Tiên cảnh cũng có khả năng bị hắn chém chết, đáng sợ vô cùng. Bạch Hải Hiên tâm trạng hoảng loạn, tự nhiên là có lí do.

“Huyết Luân, ngươi để hắn tu luyện cái gì vậy? Thanh huyết kiếm kia là gì?” Nam Độc hộ pháp gương mặt già nua kinh biến, con ngươi nhỏ như hạt tiêu bên trong đôi mắt hẹp dài không ngừng co rút, quay mặt chuyển sang nhìn Huyết Luân hộ pháp truy vấn.

Không chỉ có Nam Độc hộ pháp, ngay của Chu Thiên Tử cùng rất nhiều vị trưởng lão khác đều đồng dạng kinh hãi không thôi.

Thế nhưng cũng giống như bọn họ, bản thân Huyết Luân hộ pháp cũng không biết được nguyên nhân bên trong thế nào, ngay cả thanh kiếm màu đỏ tà dị kia cũng là lần đầu tiên Huyết Luân hộ pháp được chứng kiến.

Ở đây, ngoại trừ bản thân Lục Phong ra thì chỉ có Tinh Hồn nắm rõ mọi chuyện.

“Huyết luyện chi bảo, dù phẩm cấp rất thấp, thế nhưng vẫn không phải thứ tầm thường. Trước đây đánh giá thấp Hồng Uyên kiếm, à không, phải gọi là Huyết Ngục mới chính xác, xem ra tầm nhìn vẫn quá hạn hẹp.” Lúc Lục Phong rơi vào Huyết Ngục thế giới thì đã bị Tinh Hồn nhìn lén, toàn bộ quá trình thức tỉnh Huyết Ngục đều bị hắn nắm rõ cả.

Nhớ lại trăm năm trước, khi còn là đệ tử Thiên Kiếm tông, Lục Phong trong lúc tu hành Phệ Huyết Thuật thì Tinh Hồn đã âm thầm thả xuống một hạt Thể Đạo Chủng, vốn dĩ để quan sát Lục Phong sử dụng Phệ Huyết Thuật như thế nào, cũng không nghĩ đến có một ngày lại chứng kiến uy lực của huyết luyện chi bảo.

Nói đến, cổ kiếm Đồ Lục của hắn đồng dạng chính là huyết luyện chi bảo, trên đời này chỉ có một mình hắn sử dụng được nó, nói đến bây giờ mới phát hiện, nguyên lai bên trong mỗi một kiện huyết luyện chi bảo đều ẩn chứa hồn linh riêng, giống như Huyết Ngục, thế nhưng chưa từng trông thấy được hồn linh của Đồ Lục như thế nào.

Lại quan sát Lục Phong, hắn trên tay cầm Huyết Ngục, mái tóc đỏ tà dị bay phất phơ tán loạn, từng bước đi tới, không cần làm gì mà vẫn khiến cho Bạch Hải Hiên bị áp chế tột độ.

Trong mắt Bạch Hải Hiên, giờ phút này trong mắt hắn không còn là Lục Phong nữa, mà là một cái thế sát thần có thể lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào.

“Lục Phong, đây là luận bàn, ngươi không thể giết ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.