Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 338: Thiên Mộng Nữ




Rất nhiều vị trưởng lão vì Tinh Hồn thực lực cường đại mà cảm thán, đồng thời cũng có không ít kẻ mang ác tâm, vì biểu hiện của Tinh Hồn mà chán ghét. 

“Chỉ tiếc, tương lai của hắn có hạn, e rằng trước mắt đã là cực hạn, nếu may mắn thì có thể sẽ mạnh hơn một chú, và cũng chỉ ở mức đó mà thôi.” Nam Độc hộ pháp thanh âm khàn khàn vang lên. 

Lời của Nam Độc hộ pháp chính là muốn ám chỉ tiên phù của Tinh Hồn, tiên phù một thước, quả thực tương lai bị bó hẹp, khó mà biến mạnh được, cơ hồ chỉ khi gặp đại cơ duyên mà thôi. 

“Tương lai mờ mịt, há có thể tiên liệu trước được?” Huyết Luân hộ pháp lạnh giọng đáp lại, chỉ thấy Nam Độc hộ pháp khóe miệng cong lên một vệt âm tà, như muốn nói gì đó, bất quá cuối cùng lại thôi. 

Trở lại Chiến Không Đài, chỉ thấy Tề Vân Hạt chậm rãi đứng dậy, tiên lực vận chuyển một lần nữa triệu hồi ra Hỏa Ngục Chiến Hổ, gương mặt ngẩn lên nhìn Tinh Hồn nói: “Nếu ngươi đỡ được chiêu này, ta liền nhận thua.”

Vừa nói, chỉ thấy khí lực trên thân thể Tề Vân Hạt càng lúc càng cuồng bạo, thanh bào bồng bền, mái tóc đen dựng ngược lên trên, xung quanh người hắn như đang bốc cháy lên một ngọn lửa dữ dội, nhiệt độ trong không gian càng lúc càng tăng nhanh, nóng bức vô cùng, tựa hồ muốn đem mảnh không gian nơi đây nung chảy. 

“Tiên thuật - Hỏa Ngục Tụ Hồn Quang.”

Hai bàn tay liên tục kết thành những pháp ấn đánh vào không gian, tiên lực từ tiên phù điên cuồng xông ra bên ngoài, toàn bộ tiên lực đều chảy vào Hỏa Ngục Chiến Hổ ở sau lưng.

Hỏa Ngục Chiến Hồ hai cánh giang rộng, cái đầu khổng lồ hung tợn hướng nhìn về phía Tinh Hồn, miệng há ra, hư không xung quanh thiên địa nguyên khí tốc độ cực nhanh hội tụ về phía Hỏa Ngục Chiến Hổ, vầng sáng màu đen đỏ trộn lẫn với nhau, rốt cuộc bắn ra một luồng hào quang sống động mà cuồng bạo, trên đường đi một mãnh hủy diệt hướng về phía Tinh Hồn. 

Hỏa Ngục Tụ Hồn Quang, tiên thuật thứ ba mà Tề Vân Hạt lĩnh hội sáng tạo ra, cũng là tiên thuật uy lực mạnh mẽ nhất của hắn, chỉ sử dụng được duy nhất một lần, coi như vắt kiệt hết cả tiên lực của hắn. 

Cảm giác được nguy hiểm đến gần, tốc độ khủng bố, muốn né cũng không né được. 

Hít sâu một nhịp rồi thở ra, trong đôi mắt bắn ra một tia huyết mang, gương mặt chợt trở nên ngưng trọng, một cơn hắc phong nổi lên, cùng với huyền quang chợt lóe, trên tay Tinh Hồn chợt xuất hiện một thanh kiếm màu đen tuyền, hình dạng phổ thông không có nhiều điểm đặc biệt, thế nhưng không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức lạ kỳ. 

Thanh kiếm đó, dĩ nhiên chính là cổ kiếm Đồ Lục, hình dạng hiện tại dĩ nhiên không phải hình dáng nguyên thủy, hình dáng nguyên thủy của Đồ Lục rất nổi bật, chỉ sợ khiến cho nhiều người mang ý đồ xấu, vì vậy Tinh Hồn mới phải thay đổi hình dạng thông qua khả năng thôn kiếm của nó, tuy khiến cho uy lực của Đồ Lục giảm đi ba thành, bốn thành, nhưng chung quy như vậy vẫn an toàn hơn. 

Không thể giải phóng mười thành uy lực của Đồ Lục, nhưng sáu thành vẫn là quá thừa thải để chiến thắng trận luận bàn này. 

Kiếm ý đệ tứ tầng phóng thích, chỉ thấy Tinh Hồn tay nâng cổ kiếm, không gian chợt vang lên âm thanh phá toái, kiếm ý toàn bộ gia trì vào thân kiếm. 

Trong đôi huyết nhãn mờ ảo hiện lên bóng ảnh một thanh cổ kiếm màu đen, chính là kiếm tâm thông minh. Tiên thuật cũng là thuật pháp, cũng bị kiếm tâm thông minh nhìn thấu được, nhất kiếm phá vạn pháp, chỉ cần hắn đủ thực lực, cho dù là thần thông của đại tiên cũn bị phá vỡ. 

Sử dụng kiếm tâm thông minh, dễ dàng nhìn ra được sơ hở của tiên thuật Hỏa Ngục Tụ Hồn Quang. 

Chỉ thấy khí thế của Tinh Hồn nở rộ, sau lưng chín không gian động thiên lóe sáng, đem nguyên lực rót vào trong thân thể, kiếm thế đồng thời cũng mạnh mẽ biến lớn. 

“Trảm Tam Kiếm – Kiếm Trảm Tinh Thần.”

Một kiếm xuất hiện, thiên địa oanh động biến sắc, phản phất như giữa thiên địa này chỉ còn tồn tại duy nhất một đạo kiếm quang trảm diệt thương khung tinh thần vậy. 

Kiếm quang đem sóng năng lượng cuồng bạo hủy diệt không chút thương tiếc, mà chưa dừng lại tại đó, kiếm quang thậm chí còn xuất hiện đến trước mặt của Tề Vân Hạt. 

Lâm vào tình thế nguy hiểm, Tề Vân Hạt không ngờ được rằng tiên thuật mạnh mẽ nhất của mình đơn giản bị hủy diệt như vậy, thậm chí còn tồn tại dư lực công kích đủ khiến hắn cảm thấy tính mạng bị uy hiếp. 

Muốn tránh né, nhưng đáng tiếc khi sử dụng tiên thuật thứ ba, sức lực của hắn đã bị rút hết toàn bộ, vô pháp tránh né. 

Kiếm quang đến trước mặt, chỉ thấy Tề Vân Hạt đại biến, chưa bao giờ hắn cảm thấy tử vong gần với mình đến như vậy. Nhưng đúng lúc đó, chẳng biết từ đâu xuất hiện một đạo xích ảnh tuyệt đẹp, bàn tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên, cổ tay khẽ hất qua một cái, kiếm quang nguy hiểm là vậy, không ngờ lại bị đánh chuyển sang một hướng khác, rơi vào hư không tạo thành một tiếng oanh tạc lớn. 

Nhìn thấy xích ảnh kia, toàn bộ chúng nhân, ngay cả Phong Lãnh, Mạc Ngạo hay Tề Vân Hạt đều biến sắc. 

“Tham kiến Thiên Mộng Nữ sư tỷ.”

Ngay một giây chúng nhân ngây ra, ngay lập tức tất cả đồng thời hướng về phía xích ảnh tuyệt trần lãnh ngạo kia ôm quyền cúi đầu và hô lớn. 

Tinh Hồn đáp xuống mặt đất, kiếm ý không hề thu hồi lại, đứng thẳng người hiên ngang trên Chiến Không Đài, đôi mắt nhìn thẳng về phía xích ảnh tuyệt luân kia. 

Chỉ thấy nơi đó, phía trước mặt Tề Vân Hạt là một nữ nhân diễm lệ vô song, giống như cửu thiên huyền nữ giáng trần, trên người mặc một bộ hồng y, tựa như một đóa hoa lửa đang nở rộ, tuy nhiên vẫn không thể che lấp được vóc dáng tuyệt trần, băng thanh ngọc khiết với những đường cong mê người, lưng quấn yêu đái vô tình tôn lên khí chất hoàn mỹ của nàng. Toàn thân nữ tử hồng y này phát ra yêu mị chi khí, đồng thời xen lẫn cả ngạo thị chi khí, tràn đầy khí phách, dù làm cho người ta huyết mạch căng phồng, nhịp tim khó bình ổn, nhưng tuyệt đối không dám khinh nhờn. 

Cô gái này được gọi là Thiên Mộng Nữ, nữ nhi của Chu Thiên Tử và Hồng Sam tiên tử, cùng với Ma Luân, nàng chính là người được Kim Lan Quốc phát xuống thiếp mời danh dự tham gia Kim Lan Bảng mười năm sau. 

“Ngươi chính là người vấn đỉnh Tinh Vương, trên Tinh Vương Chiến đánh bại Bạch Trường Cầm?” Từ đôi môi mỏng hồng hào phát ra một thứ âm thanh dễ nghe, Thiên Mộng Nữ đôi mắt phượng hướng nhìn Tinh Hồn hỏi một câu. 

“Chính là ta.” Tinh Hồn đáp lại, đồng thời âm thầm hướng đối phương dò xét. 

Từ Thiên Mộng Nữ, Tinh Hồn cảm giác được khí tức mạnh mẽ nguy hiểm, nhìn căn cốt của nàng hẳn là không lớn, thế nhưng thực lực khiến cho hắn có cảm giác thâm sâu vô cùng, cứ như đứng trước mặt hắn không phải là một cô gái tuyệt trần như tiên nữ trên trời hiện xuống, mà là một đầu mãnh sư hung tàn vậy. 

“Ta từ nhìn thấy Bạch Trường Cầm, hắn cầm đạo vô song, cho dù là Tề Vân Hạt, Phong Lãnh hay Mạc Ngạo e rằng cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi làm sao đánh bại được hắn?” Thiên Mộng Nữ lại hỏi. 

“Nó có quan trọng không?” Tinh Hồn lãnh đạm đáp.

Đám người bên dưới hít sâu vào một ngụm khí lạnh, trong lòng vì Tinh Hồn mà cầu nguyện giùm. 

Thiên Mộng Nữ, mặc dù xinh đẹp tuyệt trần, thế nhưng hung danh của nàng tại Địa Ngục giáo vô cùng hiển hách nha, ngang ngược bá khí, dù là các vị trưởng bối trong Địa Ngục giáo nhìn thấy nàng cũng tìm một lối khác mà đi. 

Trước giờ chưa từng có người nào dám nói chuyện với Thiên Mộng Nữ như vậy, mà cho dù có thì số phận của tên đó chắc chắn sẽ rất thảm liệt. 

“Không trả lời? Vậy ta liền khiến ngươi phải quỳ xuống trả lời!”

Vừa nói, bàn tay của nàng vừa nắm lấy lưng áo của Tề Vân Hạt đem ném ra khỏi Chiến Không Đài một cách rất dứt khoát, sau đó lại nhìn về phía Tinh Hồn mà nở rộ khí lực hung hẵn. 

Trong giây lát, một đạo xích ảnh hiện đến trước mặt Tinh Hồn, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Tinh Hồn cũng không kịp nhận thức, đến lúc phát giác thì một đấm đã hiện lên trước mặt rồi. 

Nhanh chóng phản ứng bằng cách đưa tay trái lên đỡ, một tiếng chấn động vang lên, nghe như âm thanh tiếng sấm nổ, chỉ thấy Tinh Hồn thân thể ngã về phía sau mấy trăm thước, phải lập tức lấy Đồ Lục cắm xuống đất, trên đường đi những tia hoa lửa bắn ra đẹp mắt, mãi vài nhịp thở sau thì mới ổn định lại thân thể. 

Nhìn trên cánh tay trái của hắn lúc này có khói trắng mờ mờ bốc lên, xương thịt truyền đến một cơn đau nhói, sau đó lại nhìn về phía Thiên Mộng Nữ, thần sắc trở nên ngưng trọng. 

Nhục thân của hắn đang tồn tại lực lượng đỉnh phong nhất, khi trước lấy nhục thân ra đỡ tiên thuật thứ hai của Tề Vân Hạt mà không chút cảm giác, vậy mà một quyền của Thiên Mộng Nữ khiến hắn cảm thấy đau, cô gái này, e rằng trời sinh thần lực cực kỳ khủng khiếp. 

Mà Thiên Mộng Nữ cũng lộ ra một tia ngoài ý muốn, một quyền vừa rồi nhìn như đơn giản, nhưng đủ để đánh vỡ một tòa núi nhỏ, vậy mà chỉ đẩy lùi được đối phương. 

“Nhục thân rất mạnh, ngoại trừ Ma Luân, ngươi là người thứ hai trong Thánh giáo đỡ được một quyền của ta mà không bị thương, rất tốt.” Thiên Mộng Nữ thu hồi lại quyền của mình, miệng khen ngợi một câu, thế nhưng khen ngợi là vậy, trên người chiến ý của nàng không thể thu hồi lại, ngược lại càng lúc càng nở rộ. 

“Đấu một trận với ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.