Mặc dù cảm thấy rất nhục nhã, thế nhưng Vân Phi Ưng đơn giản chỉ gầm lên một phát đã khiến cả ba nội thương, đủ để biết được Vân Phi Ưng thực lực mạnh mẽ như thế nào, trước đó thời điểm Vân Phi Ưng chiến đấu với Khương Yến, xem ra hắn ta vẫn còn che dấu thực lực chân chính của mình.
Vậy nên dù khuất nhục, cả ba chỉ đành nhẫn nhịn, nếu bước lên chiến đài, khẳng định sẽ bị Vân Phi Ưng đánh rất thê thảm.
Vân Phi Ưng cũng không thèm quan tâm đến ba tên phế vật đó nữa, lại chuyển sang nhìn Đoàn Vạn Nguyên, người được xếp thứ hạng đứng đằng sau hắn.
“Ngươi có dám chiến với hắn hay không?” Vân Phi Ưng hỏi thẳng.
Chỉ thấy Đoàn Vạn Nguyên một tay đặt sau lưng, một tay cầm chiếc quạt vẫy nhẹ khiến hai lọn tóc mai khẽ đung đưa, phản phất bộ dạng ngọc thụ lâm phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Dĩ nhiên, ta cũng không phải mấy tên phế vật kia. Bất quá, ta muốn khiêu chiến ngươi trước, như thế nào?”
“Tốt, ngươi xứng đáng được ta coi trọng.” Đối với những người mà Vân Phi Ưng coi trọng, hắn sẽ nói chuyện rất phóng khoáng, nhưng với những kẻ mà hắn cho là những tên bỏ đi, không có cái tâm của một cường giả, thì Vân Phi Ưng sẽ xem như rác rưởi không hơn không kém.
Vân Phi Ưng gật đầu tiếp nhận khiêu chiến, sau đó hướng Tinh Hồn nói: “Ngươi không phiền chứ?”
Tinh Hồn hiểu ý Vân Phi Ưng, sau đó xoay người trở về vị trí đứng của mình, hắn minh bạch, trận chiến tiếp theo sẽ là của Vân Phi Ưng và Đoàn Vạn Nguyên. Sau khi hai người này phân thắng bại thì hắn sẽ trở lại chiến đài, đấu với một trong hai người họ, và cuối cùng sẽ là chiến với Bạch Trường Cầm.
“Cả hai đều thực lực khủng bố, quét ngang hậu bối cùng giai, các vị cho rằng ai sẽ chiến thắng?” Một vị trưởng giả bỗng nhiên nói.
“Đoàn Vạn Nguyên thiên tư rất cao, trời phú ban cho Hắc Ám Tà Đồng, một trong số những đồng thuật đứng đầu hậu thiên trung đẳng thiên phú, từ nhỏ được Vượn Tài bảo điếm chú trọng bồi tài. Trận chiến này, Đoàn Vạn Nguyên nhất định thắng.”
Trưởng lão Vượn Tài bảo điếm miệng khen ngợi thiên phú trác tuyệt của Đoàn Vạn Nguyên, dĩ nhiên cho rằng Đoàn Vạn Nguyên sẽ chiến thắng.
“Mặc dù Hắc Ám Tà Đồng có khả năng khắc chế được luyện thể giả như Vân Phi Ưng, thế nhưng không có nghĩa là Vân Phi Ưng sẽ chịu thua kém, không ít kẻ dựa vào đồng thuật để chiếm lấy tiên cơ, thế nhưng vẫn lạc trong tay hắn không hề ít.” Tại Quỷ tông, Vân Phi Ưng chính là thiên kiêu đứng thứ hai, chỉ chịu thua kém Bạch Trường Cầm mà thôi.
Trên thiên phú, có thể Vân Phi Ưng chịu thua Bạch Trường Cầm, thế nhưng chiến lực thì… nhiều năm lịch luyện bên ngoài, không những tạo thành cho Vân Phi Ưng tâm tính của một cường giả, mà Vạn Diệt Ma Thần Quyết tiến bộ cực lớn, vị trưởng lão này chẳng hề nói dối, kỳ thực có rất nhiều thiên tài bị Vân Phi Ưng giết chết.
Một người sở hữu thiên phú đồng thuật cực kỳ lợi hại, một người lực lượng thân thể siêu việt đồng giai, sẽ là người nào chiến thắng?
Trên chiến đài, Vân Phi Ưng và Đoàn Vạn Nguyên hai mắt chạm nhau, vô hình chung trong không gian vang lên những tiếng động kỳ lạ, đây chính là vô hình giao chiến, chỉ có những cường giả chân chính mới có thể cảm thụ được.
Chỉ trong giây lát, thân thể cả hai khẽ động, hóa thành từng đạo huyễn ảnh lưu lại trên chiến đài, đây chính là trận chiến của thiên tài chân chính trong tương lai, không hề giống như các trận chiến trước đó.
Bạch Trường Cầm bước chân di chuyển về phía Tinh Hồn, mặc dù mọi sự chú ý đều hướng về phía chiến đài, thế nhưng Bạch Trường Cầm quả thực vẫn rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ thấy Bạch Trường Cầm đến đứng bên cạnh, ngang hàng với Tinh Hồn, đôi tử mâu lúc này cũng đang nhìn lên chiến đài quan sát, thanh âm tự nhiên dễ nghe bỗng vang lên: “Ngay từ đầu đã cảm thụ ngươi là một nhân vật lợi hại, không nghĩ đến so với những gì ta tưởng tượng còn kinh khủng hơn.”
“…”
Tinh Hồn im lặng, không nhìn Bạch Trường Cầm, cũng không trả lời lại, chỉ khẽ ân một tiếng cho có, ánh mắt vẫn hướng nhìn lên chiến đài.
Biểu hiện của hắn cũng không khiến Bạch Trường Cầm tức giận, cảm giác được người thanh niên này rất lạnh nhạt, trước đó đã có hơi cảm thụ qua, lại lấy tâm tính của Bạch Trường Cầm, hắn sẽ không đi để ý những chuyện vặt vãnh đó.
Lại nói tiếp: “Vân Phi Ưng và Đoàn Vạn Nguyên, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”
“Có quan trọng sao?” Tinh Hồn lãnh đạm đáp.
“Một trong hai người đó sẽ trở thành đối thủ của ngươi, lẽ nào ngươi không để ý?” Bạch Trường Cầm hơi nhướng mày.
“Vân Phi Ưng cũng được, Đoàn Vạn Nguyên cũng được, ta chưa từng để ý đến đối thủ của mình là người nào.”
Tinh Hồn hơi nhìn Bạch Trường Cầm, rồi sau đó thu tầm mắt lại, lãnh đạm trả lời.
Trong một giây thoáng qua, trên gương mặt Bạch Trường Cầm xuất hiện một tia ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức đã bị nụ cười thần bí trên khóe môi che lấp. Hắn hít sâu vào một hơi, sau đó nói: “Tinh Vương Chiến, ta chưa từng để ý, đến đây chỉ để nhìn một chút. Xem ra, bây giờ ta đã có hứng thú.”
Ẩn ý của hắn, đây chính là ngầm thách đấu Tinh Hồn, dĩ nhiên trong trường hợp, Tinh Hồn sẽ phải đánh bại một trong hai người trên kia.
Trở lại trên chiến đài, sau một phen giao phong cũng chỉ mang ý tứ thăm dò đối thủ, Đoàn Vạn Nguyên trong đôi mắt lóe lên tia hắc mang, phảng phất không gian tối sầm lại, bên trong bóng tối mang theo lực lượng ăn mòn thần bí, giống như một tôn hắc ám quái thú có thể thôn phệ hết mọi thứ.
“Hắc Ám Tà Đồng.” Có người nhanh chóng nhận ra được, Đoàn Vạn Nguyên dĩ nhiên thi triển ra Hắc Ám Tà Đồng.
Hắc Ám Tà Đồng, hậu thiên trung đẳng thiên phú, có khả năng đem không gian trong bán kính hai mươi trượng biến thành một mảnh hắc vực, bên trong hắc vực lực lượng ăn mòn cực kỳ khủng khiếp.
Với thực lực hiện tại của Đoàn Vạn Nguyên, sử dụng Hắc Ám Tà Đồng duy trì trong thời gian nửa khắc, đây chính là cực hạn, bởi Hắc Ám Tà Đồng tiêu hao nguyên lực và tinh thần lực rất khủng bố, nếu cưỡng ép sẽ bị phản phệ rất nguy hiểm.
“Hắc Ám Chi Xà.” Bên trong hắc mâu lóe lên vệt ám quang, Đoàn Vạn Nguyên hô một tiếng, chỉ thấy hắc ám xung quanh theo điều khiển của Đoàn Vạn Nguyên huyễn hóa thành một đầu hắc xà yêu dị, ngay lập tức đầu hắc xà này hướng về phía Vân Phi Ưng, tốc độ rất nhanh, trong giây lát đã tiếp cận đến, cái miệng há lớn, bên trong là một mảng hắc ám lực lượng khủng bố.
Vân Phi Ưng gương mặt khẽ biến, nguyên lực vận chuyển, sau đó liên tiếp đánh ra mười quyền.
“Thập Quyền Phong Nha.”
Mười quyền vừa ra, tốc độ xé gió, quyền kình giống như những chiếc răng nanh sắc bén hết thảy xé nát mọi thứ, thế nhưng khi chạm vào thân thể của hắc xà, cảm giác giống như đánh vào một vũng bùn vậy, ngoại trì tạo thành một chút kinh biến trên thân thể hắc xà ra thì còn lại không tạo thành một chút thương tổn nào, quyền kình đã bị thôn phệ toàn bộ.
“Ha ha ha, Vân Phi Ưng, quyền của ngươi đối với hắc ám chi lực của ta không có tác dụng, tốt nhất ngươi nên nhận thua đi.”
Bên trong hắc ám quỷ dị, giọng cười của Đoàn Vạn Nguyên vang ra, ý tứ tràn đầy khiêu khích.
Tuy vậy, Vân Phi Ưng không hề tức giận, hắn đã xem trọng Đoàn Vạn Nguyên như một cường giả, vậy thì hắn sẽ không vì một vài câu khiêu khích mà bị rối loạn đấu pháp.
Trong đôi mắt Vân Phi Ưng hiện lên một tia ngưng trọng, đầu hắc xà này rất quỷ quái, căn bản quyền kình thông thường không làm gì được nó cả, hắc ám chi lực quả nhiên lợi hại như lời đồn, thế nhưng Vân Phi Ưng không vì thế mà kinh biến, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Nhìn Vân Phi Ưng thân thể không động đậy, khóe miệng Đoàn Vạn Nguyên nở một nụ cười tự tin.
“Hắc Ám Chi Tiên.”
“Sát.”
Đoàn Vạn Nguyên tinh thần lực vận chuyển, điều động hắc xà bao vây xung quanh Vân Phi Ưng, sát cơ không chút che giấu, miệng hô lớn một tiếng, hắc ám chi lực toàn bộ bộc phát, muốn đem Vân Phi Ưng hủy diệt.
Trong sát na nguy cơ ngập tràn, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Vạn Diệt Thần Ma Quyết – Ma Thần Hộ Thể.”
Thiên địa nguyên khí kịch liệt rung chuyển dữ dội, thời điểm hắc ám chi tiên bao vây siết chặt Vân Phi Ưng vào bên trong thì ngay lập tức trở nên uốn éo vặn vẹo, trong giây lát từ bên trong bắn ra vô số gai đen, giống như một con nhím vậy.
Một giây sau đó, lực lượng bộc phát mạnh mẽ, một tiếng oanh tạc vang lên dữ dội, cuối cùng hắc ám nổ tung, đem Vân Phi Ưng ở bên trong hiện ra. Hắc ám chi tiên bị xé nát, mà nó lại liên hệ mật thiết với Đoàn Vạn Nguyên, thế nên Đoàn Vạn Nguyên thân thể chấn động, miệng xuất hiện một tia máu, đôi hắc nhãn trở nên ngưng trọng khi nhìn Vân Phi Ưng lúc này, không ngờ Vân Phi Ưng lại có khả năng phá vỡ công kích của hắn. Không chỉ có vậy, chân chính lúc này khi nhìn vào đối phương, trong lòng Đoàn Vạn Nguyên xuất hiện cảm giác không ổn, tính mạng bị uy hiếp đến cực điểm.