Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 314: Nhị chiến đại bại




“Ha ha ha…” Tôn Vân miệng lớn tiếng cười, giống như vừa mới nghe xong một câu chuyện rất nực cười. “Muốn giết ta? Ngươi không có khả năng đó, chết đi cho ta.” 

“Thiên Vẫn Kim Thủy Quyền.” 

Tôn Vân thân thể khổng lồ mạnh mẽ xuất ra một quyền, nhìn một quyền này tưởng chừng như chậm chạp dễ né, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở phía trước mặt, khí thế kinh đào lãng hải, vạn mã bôn đằng, tầng tầng hư không sụp đổ theo quyền kình, dù ở bên ngoài tầng kết giới xung quanh đại đấu trường, người ta vẫn cảm nhận được một cỗ khí thế kinh khủng. 

Kim Thủy Tiên Thể, một trong những thể chất thuộc về hậu thiên trung đẳng thiên phú đứng đầu, ngũ hành thể chất, bộc phát lực lượng công kích phi thường mạnh mẽ, lại thêm năng lực khôi phục rất nhanh nữa.

Đối diện với quyền thế thiên quân vạn mã, đang muốn nghiền ép hắn thành một đống tro bụi, Tinh Hồn gương mặt bình tĩnh, đối với Tôn Vân, cho dù hắn sử dụng toàn lực Kim Thủy Tiên Thể, hắn có hơn chục cách để lấy cái mạng nhỏ của Tôn Vân. 

Tôn Vân, không có một chút lực ảnh hưởng nào cả. 

Nếu Tôn Vân đã thích lấy lực lượng thân thể để nghiền nát hắn, vậy thì hắn liền để cho Tôn Vân biết rằng, như thế nào mới gọi là nhục thân cường đại. 

Chỉ thấy thân thể hắn hơi hạ xuống, hít sâu vào một ngụm trọc khí, từ đôi huyết mâu lóe lên vệt huyết quang, mái tóc trắng trong gió lớn tung bay, bên dưới lớp y phục, làn da chuyển thành một màu đen huyền ảo lấp lánh tinh vân. 

Cũng đã lâu, từ lúc trốn chạy đến Loạn Tiên Hải, Tinh Hồn mới sử dụng lại thủ đoạn này, đem Hư Không Chiến Thể gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, lực lượng nhục thân đã vượt qua giới hạn bình thừng của một gã tiên giả Địa Tiên cảnh, thậm chí ngay cả tiên giả Linh Tiên cảnh cũng không có khả năng sánh kịp với hắn lúc này. 

Trong đôi mắt, con ngươi trở nên yêu dị hóa thành hình trăng non, bên ngoài trăng non có ba đồ đằng cổ quái không ngừng di chuyển hình vòng tròn. 

“Nguyệt Đồng – Mô Phỏng Thuật.”

“Thiên Vẫn Kim Thủy Quyền.”

Một quyền tề xuất, mà tư thế một quyền này, giống hệt như quyền kình của Tôn Vân vậy, không sai biệt một li nào cả. 

Trong sự kinh ngạc của Tôn Vân, của những người đang quan sát, hai quyền trong hư không chạm nhau, một quyền từ trên cao giáng xuống, như vẫn thạch từ thiên ngoại rơi vào, một quyền kia lại mang theo cỗ ý chí bất kham phản nghịch, đem hết thảy trên đường đi của nó mạnh mẽ càng quét. 

Quyền này mô phỏng, thế nhưng lực lượng nhục thân của Tinh Hồn quá cường đại, thế nên uy lực theo đó mà hoàn toàn mạnh mẽ một quyền của Tôn Vân. 

Chỉ thấy thân thể khổng lồ của Tôn Vân nhanh chóng xuất hiện những vết nứt, cho dù là Kim Thủy Tiên Thể cũng không thể chống đỡ nổi sức mạnh tàn phá ẩn chứa lực lượng âm tà bên trong quyền kình được. Rốt cuộc chỉ trong chớp mắt, thân thể to lớn sừng sững như một tòa núi hoàn toàn sụp đổ, khí lưu tán loạn khắp không gian, thế nhưng mảy may không tọa thành một chút ảnh hưởng nào đến Tinh Hồn cả. 

Sương mờ chậm rãi tan biến, trên chiến đài hiện ra hai bóng người. Một người thì nằm dài trên đất, thân thể máu tươi không ngừng rỉ xuống, gương mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, xem lẫn sự thông thể tin nổi. 

“Ta là thiên tài đứng đầu Ngân Nguyệt Hải đường, thức tỉnh Kim Thủy Tiên Thể, làm sao có thể thất bại? Ta không tin…”

Cơ hồ Tôn Vân vẫn không thể chấp nhận được sự thật trước mắt. 

Đã hai lần giao chiến, thế nhưng cả hai lần, kết quả đều không sai biệt, Tôn Vân hoàn toàn đại bại. 

Tinh Hồn chậm rãi bước đến trước mặt Tôn Vân, trong đôi mắt Nguyệt Đồng vẫn chưa thu hồi trở lại, hắn đứng đối nghịch lại với phương hướng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, nhìn gương mặt của Tinh Hồn lúc này tối sầm lại, chỉ có đôi huyết mâu đằng sau mái tóc trắng rũ xuống, phản phất một nét lạnh lùng đáng sợ, nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Tôn Vân từng cơn sợ hãi rung động. 

Cảm giác tính mạng bị uy hiếp mạnh mẽ, Tôn Vân sợ hãi chiếm cứ tâm trí: “Ngươi muốn làm gì? Ta nhận thua, trọng tài, ta nhận thua.” 

Miệng không ngừng la lớn, thế nhưng trọng tài còn chưa kịp can thiệp thì một giọng nói lạnh lùng xoáy sâu vào trong đại não Tôn Vân: “Ngươi thích để người khác sợ hãi ngươi, vậy thì ta để ngươi vĩnh viễn sống trong cảm giác đó.”

Nguyệt Đồng yêu dị lóe lên, một cỗ tinh thần lực xông thẳng vào não hải Tôn Vân, hắn chỉ cảm thấy lúc này bản thân đang bị nhốt bên trong thế giới kỳ lạ, bầu trời một màu đỏ như màu máu, trăng non màu đen treo trên tầng trời vào, phía dưới chân mặt đất đen kịt ngập tràn chết chóc. Đột nhiên từ bên dưới mặt đất một cái khô cốt phá lên chụp lấy chân của hắn, rồi sau đó, xung quanh dần dần vô số khô cốt không ngừng xuất hiện, chụp lấy thân thể hắn mà cắn xé. 

“Tránh xa ta ra… không, cứu mạng…”

Cảm giác tử vong bao phủ cứ liên tục liên tục như vậy, như một vòng tròn mãi mãi không có điểm dừng, để cho Tôn Vân mãi mãi sống trong cảm giác sợ hãi, để tử vong dày vò. Có lẽ chỉ có cái chết mới giúp cho hắn giải thoát. 

Tôn Vân miệng đã hô nhận thua, thế nên Tinh Hồn không được xuất thủ nữa, mà lại, hắn cũng lười xuất thủ, sống chết của Tôn Vân, tất cả đều đã không còn quan trọng. 

Ngô Hải Sâm bước tới nhìn Tôn Vân không ngừng co giật, miệng rên la những tiếng kêu quái dị, chân mày nhướng lên, bất chợt nhìn theo bóng lưng của Tinh Hồn đang quay trở về vị trí của hắn. 

“Đem Tôn Vân rời khỏi chiến đài.” Ngô Hải Sâm phất tay ra hiệu, trong lòng có hơi cảm thấy tiếc nuối cho một gã thiên tài, với nhãn quan của mình, không khó khăn để nhận ra, Tôn Vân tinh thần ý chí đã bị đối phương đánh gãy toàn bộ, cơ hồ không còn có khả năng để gượng lại, mà cho dù có khôi phục đi chăng nữa thì mãi mãi không thể chạm vào một bước kia, trên Loạn Tiên Hải lại thêm một gã thiên kiêu chi tử nữa ngã xuống. 

Bất quá, cũng may không phải là đệ tử của Địa Ngục giáo, thế lực khác ngã xuống một gã cường giả tương lai thì Địa Ngục giáo và các thế lực khác càng được hưởng lợi. Thế nên tiếc nuối kia cũng chỉ là một hồi thoáng qua mà thôi. 

Nhìn tình huống của Tôn Vân, Tần Trọng trưởng lão lắc đầu thở dài, rốt cuộc là vẫn không tránh khỏi kết cục này. 

Trước khi bắt đầu, Tần Trọng trưởng lão đã nhắc nhở Tôn Vân không nên mang tâm tư báo thù, thế nhưng Tôn Vân kiêu ngạo, không nghe lời khuyên của y, thế là dẫn đến kết cục này. 

Trách Tinh Hồn được sao? Không thể nào, bởi với tính cách của Tôn Vân, sau khi trở về Ngân Nguyệt Hải đường, thế nào cũng sẽ tìm cách báo thù Tinh Hồn, có lẽ bản thân Tinh Hồn cũng ý thức được chuyện này, đành nào cũng sẽ bị Tôn gia ám toán, đã như vậy, thế thì xử lý Tôn Vân trước, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, huống hồ chi, Tinh Hồn còn có Huyết Luân hộ pháp bảo vệ, hắn tất nhiên sẽ không úy kỵ bất kỳ điều gì. 

Có trách thì cũng chỉ đành trách Tôn Vân quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức ngu ngốc. 

Ngân Nguyệt Hải đường, chỉ còn một mình Tôn Vân còn trụ lại, rốt cuộc sau trận chiến với Tinh Hồn thì đã hoàn toàn bị loại bỏ hoàn toàn. 

Hy vọng về Kim Lan Bảng, xem ra chỉ còn đặt trên người Trần Mộng Dao mà thôi. 

Quyết chiến lại tiếp tục diễn ra cho đến khi nào tuyển chọn ra được mười người mạnh nhất. 

Bạch Trường Cầm không bị bất kỳ người nào khiêu chiến, dễ dàng xếp vào mười hạng đầu.

Đệ tử còn lại của Huyết Luân hộ pháp – Mộ Ngọc đánh bại đệ tử của Kim Cương thiền sư, sau đó không bị ai khiêu chiến, đặt chân vào mười hạng đầu. 

Vân Phi Ưng bộc lộ chiến lực cường đại, đồng dạng giống như Bạch Trường Cầm, không bị ai khiêu chiến. 

Đoàn Vạn Nguyên trải qua hai trận chiến, dễ dàng đánh bại đối để ghi tên vào mười hạng đầu. 

Đệ tử của Chiến Lang hộ pháp và Lãnh Nguyệt hộ pháp thì chỉ có Cao Chỉ Tuyền là tiến vào mười hạng đầu, cũng chính là nữ nhân duy nhất xếp vào thứ hạng này. 

Mười hạng đầu đã lộ diện: Quỷ tông đệ tử Bạch Trường Cầm, Vân Phi Ưng; Địa Ngục giáo đệ tử Cao Chỉ Tuyền, Mộ Ngọc, Tinh Hồn; Huyết Y môn đệ tử Hồ Nhất Minh, Vũ Nguyên Chiếu; Vượn Tài bảo điếm nhị thiếu chủ Đoàn Vạn Nguyên; Công Tôn lão nhân cháu trai Công Tôn Lưu; cuối cùng là một gã tán tiên thiên phú và chiến lực cực cao Chiến Viêm.

Đây chính là mười nhân vật thiên kiêu tuyệt đại nhất thế hệ hiện tại, có thể ba trăm hạng đầu, hay là một trăm hạng đầu còn có khả năng gây nghi ngờ do quy tắc mới, thế nhưng mười hạng đầu thì tuyệt đối không thể nghi ngờ được. 

Điển hình như Tinh Hồn, hắn thể hiện tu vi chưa đặt chân vào Địa Tiên cảnh, thế nhưng một kiếm trảm đôi Thủy Kính, một quyền đánh nát Kim Thủy Tiên Thể hoàn toàn triển khai của Tôn Vân, cả hai tên này không người nào không có khả năng bước vào mười hạng đầu, thế nhưng đều thảm bại dưới ma trảo của Tinh Hồn, ai dám nghi ngờ?

Mười hạng đầu, không chỉ mang ý nghĩa trở thành mười nhân vật tuổi trẻ phong vân nhất trên Loạn Tiên Hải, mà đồng thời đã được xác định sẽ đại diện cho các thiên kiêu chi tử trên Loạn Tiên Hải mười năm sau trên cùng tiến về Kim Lan Quốc, tham dự Kim Lan Bảng, cùng với các tuyệt đại thiên kiêu chi tử trên cả Kim Lan Quốc rộng lớn tranh phong. Mười hạng đầu cực kỳ vinh dự, thế nhưng so với ghi danh trên Kim Lan Bảng thì xa xa không thể sánh bằng. 

Đa số mười người này, ngoại trừ Tinh Hồn và Bạch Trường Cầm ra, ai cũng muốn ghi tên mình trên Kim Lan Bảng cả. 

Ngô Hải Sâm trưởng lão ánh mắt nhìn mười người còn lại, miệng nở nụ cười ôn hòa: “Lão phu đại diện chúc mừng các ngươi đã tiến vào mười hạng đầu, biểu đạt chính là mười thiên kiêu chi tử mạnh nhất trên toàn Loạn Tiên Hải. Thế nhưng đây vẫn chưa phải là điểm dừng. Các ngươi bây giờ quay trở về nghỉ ngơi tịnh dưỡng, ngay hôm sau sẽ quyết định, ai sẽ là người vấn đỉnh Tinh Vương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.