Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 308: Truy cầu đối thủ mạnh…
Cao Khánh tuy manh tiếng sư huynh có Trịnh Ngọc Tiêu nhờ thời gian bái sư trước, thế nhưng thiên phú và thực lực của hắn nhanh chóng bị Trịnh Ngọc Tiêu đè ép, mà không chỉ có Cao Khánh, những tên đệ tử khác của Vô Ngân tán tiên cũng giống như vậy, thế nên Trịnh Ngọc Tiêu bị phế bỏ, trong bụng bọn hắn thầm cười lớn.
Lục Phong dĩ nhiên không biết chuyện đó, mà cho dù có biết, hắn cũng không quan tâm. Trong số các đệ tử của Vô Ngân tán tiên, có hai người thành công tiến vào hạng ba trăm, Cao Khánh là một trong số đó, ý định của Lục Phong đó chính là đem loại bỏ xuống mấy tên này.
Bị Lục Phong xem thường, Cao Khánh gương mặt trầm xuống, trong lòng mắt chửi Lục Phong khinh người quá đáng. “Thật ngông cuồng, ta liền cho ngươi biết trời cao đất dày như thế nào.”
Vừa nói, Cao Khánh vừa nhảy lên chính giữa đại đấu trường, đứng đối diện với Lục Phong, gương mặt sát khí hiện hữu rõ rệt.
“Quả nhiên là đệ tử của lão già đó, hở một chút là đòi lên mặt dày đời người khác. Có điều, ông đây cũng rất thích dạy người ta, đặc biệt nhất là mấy tên vừa ngu vừa xấu như ngươi.”
Lục Phong vừa mắng chửi vừa xăn tay áo lên, đích thực không khác gì một gã côn đồ, gương mặt ngạo mạn xấc láo vô cùng.
Tào Tuyết Dương nhìn bộ dạng của Lục Phong thì lắc đầu khẽ cười một tiếng dễ nghe, gã sư đệ này của nàng ban đầu rất hiền lành, cũng không biết học thói xấu của người nào, thế mà càng lúc càng vô sỉ như vậy, chửi mắng rất điêu luyện không cho người ta một chút mặt mũi nào. Tiểu Long trên tay nàng cười ranh mãnh, đôi mắt thoáng động, tựa hồ đang muốn nghĩ ra trò gì đó.
Ở trên khán đài, Ma Luân miệng niệm kinh thì bỗng nhiên hắt xì một tiếng. “Cảm giác như đang bị ai nói xấu sau lưng, thiện tai… bần tăng rất hiền lành, không có trêu chọc người khác à.”
Mộ Ngọc ánh mắt chán ghét, miệng xì một tiếng, sau đó xoay mặt nhìn đi chỗ khác.
Nghe Lục Phong chửi mắng không thương tiếc, trên trán Cao Khánh nổi lên một sợi hắc tuyến, hàm răng nghiến chặt, trên tay bảo đao xuất hiện, gầm một tiếng hung mãnh. “Ta chém ngươi.”
Nguyên lực vận chuyển, xung quanh Cao Khánh nổi lên một trận gió lớn, y phục căn phồng lên, chỉ thấy thân đao lóe lên một vệt hồng mang, Cao Khánh thân thể bắt đầu động, hướng về phía Lục Phong điên cuồng công kích.
Chỉ thấy Cao Khánh hai chân nhún mạnh, đem cơ thể nhảy lên trời, đao trong tay huy động, từ giữa thiên không liên tục trảm xuống mười đạo đao quang.
“Loạn Nguyệt Đao Pháp.”
Đao khí màu huyết hồng hình bán nguyệt nhìn rất đẹp mắt trảm xuống, bên trong ẩn chứa khí lực rất mạnh, tựa muốn đem Lục Phong trảm ra thành mấy mảnh.
“Quá kém, không hiểu sao tên xấu xí như ngươi lại xuất hiện tại đây. Cút xuống cho ông.” Lục Phong khóe miệng cười lạnh, song thủ đột nhiên vung về phía trước, bất chợt trong không gian xuất hiện mấy chục đạo huyết nhẫn.
“Phi Nhẫn Huyết Trảo.”
Huyết nhẫn cường thế phá không hướng thẳng lên trời, cùng với đao khí bán nguyệt tiếp xúc tạo thành từng tiếng nổ rền vang.
“Huyết Hải Ấn.”
Tiếp tục điều động huyết khí, song thủ kết thành một cái huyết ấn khổng lồ, hướng về phía Cao Khánh đang rơi xuống mà công kích. Huyết ấn khổng lồ vừa hiện, không gian tràn ngập mùi máu tanh.
Cao Khánh biến sắc, vội liên tục sử dụng Loạn Nguyệt Đao Pháp hòng phá vỡ Huyết Hải Ấn, thế nhưng chưởng ấn lại rất dẻo dai, trên đường đi điên cuồng thông phệ thiên địa linh khí, uy thế cường hãn không gì sánh được.
Tại huyết ấn, Cao Khánh cảm nhận được sát cơ vô hạn, gương mặt biến sắc, lộ ra vẻ sợ hãi kinh khủng, miệng lập tức kinh hô: “Ta nhận thua”.
Thế nhưng Huyết Hải Ấn đã xuất ra, Lục Phong căn bản không thể thu lại tuyệt chiêu, mà cho dù có khả năng, hắn cũng sẽ không chịu ngừng tay, chỉ thấy Huyết Ấn chạm thẳng vào người Cao Khánh, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Cao Khánh thân thể bay thẳng về phía sau, miệng nôn ra một ngụm máu tươi, gương mặt sợ hãi, bất quá, tuy bị thương nặng, nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ, tịnh dưỡng vài tháng là khôi phục lại như thường.
Trực giác mách bảo, nếu còn không nhận thua, nhất định sẽ rất thê thảm. Tuy nói hắn rất muốn đi sâu vào hơn, thế nhưng so với chuyện đó thì bảo vệ cái mạng nhỏ vẫn ưu tiên hơn, đồng thời cũng rất ân hận, sao không chịu xuất hiện sớm để lựa chọn cho mình một đối thủ vừa tầm, như vậy sẽ có cơ may trụ lại.
Trong lòng của hắn cực kỳ ân hận cùng khó chịu. Vô Ngân tán tiên quan sát trận chiến đồng dạng gương mặt khó coi.
“Đệ tử của lão phu đã nhận thua, ngươi còn hạ độc thủ?” Liên tục gặp phải xui xẻo, đầu tiên đệ tử yêu quý bị người ta phế bỏ, tiếp tục một trong số hai gã đệ tử tiến vào hạng ba trăm bị đánh trọng thương, đồng thời bị loại khỏi Tinh Vương Chiến.
“Lão đầu ngươi tức giận cái gì, bản công tử lỡ tay thôi. Ai bảo đệ tử của lão yếu như vậy, một chiêu cũng không đỡ nổi, làm cho bản công tử nội tâm chờ mong bản thân đã lựa chọn được một đối thủ đáng để truy cầu.” Nhìn Vô Ngân tán tiên tức giận mà Lục Phong cười thầm trong bụng, còn bên ngoài thì làm ra vẻ vô tội, vai nhún lên, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Vô Ngân tán tiên tức muốn hộc máu, muốn truy cầu đối thủ, sao ngươi không đi chọn mấy tên yêu nghiệt như Bạch Trường Cầm kia kìa, đi chọn một gã thực lực không bằng ngươi rồi bảo truy cầu đối thủ mạnh, ngươi truy cầu sao khôn dữ vậy.
Lục Phong thở dài một tiếng, cảm giác như rất tịch mịch, gương mặt hắn, lúc này chỉ hận không thể đạp vào mặt hắn một cái cho bỏ ghét, đúng là quá vô sỉ.
“Đem Cao Khánh đi trị thương.” Ngô Hải Sâm thái độ như thường, miệng ra lệnh cho thuộc hạ đem Cao Khánh rời khỏi đại đấu trường để cho chiến đấu được tiếp tục.
Mỗi người chỉ có một lượt thách đấu, nếu không chỉ sợ Lục Phong lại tiếp tục nhắm vào một gã đệ tử của Vô Ngân tán tiên nữa rồi, đành bấc đắc dĩ quay trở về vị trí của mình.
“Sư đệ thật biết truy cầu đối thủ nha.” Vừa về đến chỗ của mình, bên cạnh Tào Tuyết Dương ý tứ trêu ghẹo một tiếng, thanh âm tự nhiên dễ nghe rơi vào tai Lục Phong.
“Cái này gọi là truy cầu có chọn lọc, phải chọn mấy gã yếu yếu mà đánh, hơi sức đâu đi tuyển chọn mấy tên trâu bò, không nên không nên…” Lục Phong lắc đầu, tuy bị trêu chọc nhưng không tức giận, ngược lại còn tiếu ý đáp lại.
Khôn vậy khi nào chết đây? Nhiều người nghe Lục Phong nói, không nhịn được chửi mắng không tiếc, sao lại có người vô sỉ như vậy chứ.
“Đệ tử này của Huyết Luân hộ pháp thật thú vị, ha ha ha…” Côn Tôn lão nhân tay vuốt chòm râu trắng dài đến trước ngực, miệng khen ngợi Lục Phong một tiếng.
“Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, vẫn còn rất ham chơi.” Huyết Luân hộ pháp cười nhạt một tiếng đáp.
Ai cũng đều là cường giả danh chấn Loạn Tiên Hải, tự nhiên nhìn thấy Lục Phong vừa rồi cố ý khinh nhục Cao Khánh, thực lực của Lục Phong, căn bản Cao Khánh không thể sánh bằng.
Nguyên nhân vì sao thì… một số người trong lòng tự hiểu, không cần phải giải thích.
“Đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, không người nào không là nhân trung chi long, nghe nói đạo hữu vừa mới thu nhận thêm một gã đệ tử, cũng không biết là thật hay giả.”
Quỷ tông tông chủ Dạ Vương nhìn Huyết Luân hộ pháp dò hỏi.
“Quỷ tông tông chủ tin tức thật nhạy bén, bất quá không thể so sánh được với đệ tử của quý tông, Bạch Trường Cầm được.” Huyết Luân hộ pháp miệng đáp lại, tuy không trả lời rõ ràng rành mạch, nhưng ẩn ý bên trong cơ hồ đã ngầm thừa nhận rồi.
Đánh giá cao Bạch Trường Cầm, Huyết Luân hộ pháp cũng không phải người ngoại lệ. Tuy biết trước đây Tinh Hồn từng chiến đấu qua với Vô Cực kiếm tiên – tông thủ Thiên Kiếm tông, thế nhưng khi đó Tinh Hồn mượn nhờ ngoại lực, mà Tinh Vương Chiến không cho phép sử dụng ngoại lực phụ trợ chiến đấu, vậy nên mới đề cao Bạch Trường Cầm như vậy.
Chỉ thấy Dạ Vương khẽ cười, trong bụng đắc ý khôi thôi, tự nhiên bản thân cũng đã cho rằng, tại Tinh Vương Chiến này chính là sân khấu dành cho Bạch Trường Cầm.
“Vẫn chưa chấm dứt, khó nói trước được không có ngựa ô.” Ngân Nguyệt Hải đường đường chủ Thiên Khôi hải tôn lãnh đạm mở miệng nói.
“Ồ, Thiên Khôi đạo hữu cho rằng có người mạnh hơn Bạch Trường Cầm?” Chu Thiên Tử chen vào một câu, lập tức khiến cho nhiều người tò mò.
“Bản tọa chỉ thuận miệng mà nói, tại Loạn Tiên Hải, thiên phú không quyết định, nhất là tại thời điểm còn trẻ.”
“Thiên Khôi đại hữu nói không sai, giống như vị đệ tử mới tiến giai Linh Tiên cảnh, thiên phú đến bây giờ mới triển lộ phong quang, khiến cho người ta ghen tỵ.” Viêm Lôi đại tiên cười nhạt một tiếng, cũng không nhìn rõ được ý tứ bên trong là gì.
Chỉ thấy Thiên Khôi hải tôn ánh mắt ẩn ẩn nhìn về phía Tinh Hồn, nội tâm nhớ lại những gì mà Trần Mộng Dao đã giải bày với y.
Tinh Hồn bên ngoài biểu hiện phổ thông, từ dung mạo cho đến thiên phú, nhưng nhãn quan của cường giả khác biệt người thường, Thiên Khôi hải tôn ẩn ẩn phát giác ra, tên tiểu tử kia lực lượng nhục thân rất mạnh, do tiên giả thường chú trọng tẩm bổ tiên phù, thế nên chỉ chú ý tu luyện liên quan đến tiên phù, ít khi để tâm đến nhục thân. “Thật sự chỉ là một gã Phù Tiên cảnh?” Thiên Khôi hải tôn trong lòng tự hỏi.