Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 265: Cô độc…




Tôn Lôi giọng nói hét lớn, trong thanh âm ẩn ẩn kình lực uy hiếp vào Tinh Hồn. Tiếng hét của hắn lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý đến chỗ này. 

Trong số đó có một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp phong tình, chính là người trước đây suýt nữa gặp nguy hiểm tương tự với Trần Mộng Dao – Ngô Đình. 

“Đó là người được Tần trưởng lão cứu?” Đôi mắt đẹp của Ngô Đình chú ý đến gã thanh niên tóc trắng đứng bên cạnh Trần Mộng Dao, trong đầu lóe lên một tia tinh quang. 

- Tôn Vân, đây là ý của ngươi?

Đến lúc này thì Trần Mộng Dao cũng không để ý gì đến việc xưng hô huynh muội gì nữa, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, nàng không để ý đến Tôn Lôi, mà lại nhìn vào Tôn Vân chất vấn. 

Tôi Lôi đang định nói gì đó thì bị Tôn Vân cản lại, đồng thời bước lên phía trước một bước, đối diện với Tinh Hồn và Trần Mộng Dao. Trông sắc mặt của Tôn Vân có vẻ như cũng không được tốt cho lắm, có lẽ là bởi thấy Tinh Hồn thân thiết với nữ nhân mà hắn mặc định là người của mình sau này. 

- Phải, ý của Tôn Lôi cũng là ý của ra. Hắn có tư cách gì mà gần gũi với muội?

- Ta thích quen thuộc với người nào thì mặc kệ, từ lúc nào đến lượt ngươi chen vào?

Tinh Hồn từ lúc đầu thủy chung không có lên tiếng, hắn lười để ý đến hai huynh đệ Tôn Vân, Tôn Lôi. 

Bất quá chẳng phải người này tâm tính cũng giống như hắn, mặc kệ sự đời. 

- Trần sư muội, đại ca ta đối với ngươi có ý tứ, ngươi hẵn biết rõ điều này. Cư nhiên lại đi thân mật với một tên nam tử khác, có đặt đại ca ta vào trong mắt?

- Lý do gì ta phải để ý đến suy nghĩ của Tôn Vân? Ta và hắn có quan hệ gì với nhau à? 

Trần Mộng Dao liếc mắt, ngữ điệu đanh đó nói:

- Tôn Vân, ta và ngươi ngoại trừ quan hệ đồng môn ra thì không có bất kỳ tình cảm gì khác. Ngươi là kỳ tài của Ngân Nguyệt Hải đường, ta kính trọng ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi muốn làm gì ta thì làm. Tôn Vân, sau này đừng tìm đến ta nữa. 

Dứt lời, Trần Mộng Dao cũng chẳng còn tâm trạng để nói chuyện với hai huynh đệ Tôn Vân nữa, liền trực tiếp xoay người rời đi. 

Tinh Hồn thái độ thờ ơ, thấy Trần Mộng Dao muốn rời khỏi thì thân thể cũng động, thế nhưng hắn chưa kịp bước đi thì từ đằng sau, Tôn Lôi trừng mắt nhìn hắn quát:

- Phế vật, ai cho phép ngươi đi. 

Vừa nói, Tôn Lôi nguyên lực vừa luân chuyển, hắn không dám xuất thủ với Trần Mộng Dao, bởi vì nàng tại Ngân nguyệt Hải đường thân phận đặc thù, thế nhưng với Tinh Hồn thì khác.

Trong mắt Tôn Lôi thì Tinh Hồn chỉ là một tên hậu kỳ Phù Tiên cảnh, thực lực kém cỏi, là một tên phế vật mà thôi. 

Lấy thân phận hiện nay của Tôn Lôi, xuất thủ với một kẻ lai lịch bất mih như Tinh Hồn, cùng làm chỉ bị trưởng bối khiển trách mà thôi. 

- Tôn Lôi, ngươi muốn làm gì?

Đang bước đi thì bỗng cảm nhận được một luồng áp lực, Trần Mộng Dao xoay người lại thì phát hiện Tôn Lôi đang động thủ với Tinh Hồn.

Trần Mộng Dao gương mặt hốt hoảng, không nghĩ đến chỉ vì bản thân mình bị Tôn Vân truy cầu mà lại ảnh hưởng đến Tinh Hồn. 

Suy nghĩ của nàng cũng giống với Tôn Lôi, thực lực của Tinh Hồn rất thấp, lại sức khỏe chưa hoàn toàn khôi phục, tuyệt đối không phải đối thủ của Tôn Lôi. 

Nàng muốn ngăn cản, thế nhưng khoảng cách lại quá gần, phản ứng nào theo kịp tốc độ của Tôn Lôi. 

Chỉ thấy Tôn Lôi quyền kình đến sau lưng Tinh Hồn, cuồng phong mãnh liệt thổi tán loạn, một quyền này uy lực không tầm thường, thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó thì không đủ. 

Cho dù hiện nay Tinh Hồn chưa khôi phục lại sức mạnh đỉnh phong, nhưng chỉ bằng hiện tại, cho dù mười tên Tôn Lôi cũng không phải đối thủ của hắn nữa nói chi đến một tên. 

Khi quyền kình xông đến trước người, Tinh Hồn thân thủ như quỷ mị, phản phất như một bóng ma, thân thể như biến thành hư huyễn vô hình, trong mắt người khác, rõ ràng quyền kình của Tôn Lôi đã chạm vào thân thể Tinh Hồn, thế nhưng khi kịp định thần lại thì mới chợt phát hiện ra, một quyền của Tôn Lôi đã bị Tinh Hồn nắm lại, cùng với uy lực hoàn toàn bị triệt tiêu. 

- Huynh đệ, lần sau cẩn thận một chút. 

Đây là câu nói đầu tiên của hắn vang lên kể từ lúc gặp mặt đám huynh đệ Tôn Vân, Tôn Lôi. 

Chỉ thấy Tôn Lôi gương mặt ngẩn ra, tựa hồ không kịp hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra. 

Rõ ràng hắn thấy mình đã đánh trúng vào thân thể Tinh Hồn, thế nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi đó thì mới chợt nhận ra mình đánh vào hư không, tất cả diễn ra một cách rất quỷ dị, mà không hiểu sao uy lực của quyền kình bị triệt tiêu một cách dễ dàng. 

- Ngươi làm sao…

Quyền kình này được hắn tu luyện uy lực đến mức đại thành, cho dù là Tôn Vân, đại ca của hắn cũng chưa chắc đã có thể hóa giải một cách đơn giản như Tinh Hồn, làm sao không khỏi khiến cho hắn kinh ngạc đến như vậy được. 

- Ta không được tốt tính lắm, lần sau cẩn thận một chút. 

Tinh Hồn không để tâm đến biểu hiện của Tôn Lôi cùng những người khác, ánh mắt nhìn Tôn Lôi chậm rãi nhắc nhở. 

Nếu bình thường, có lẽ thời điểm này Tôn Lôi đã biến thành một cái xác lạnh. Bất quá dù sao cũng coi như chịu ân huệ của Tần Trọng trưởng lão, thành ra nể mặt Tần Trọng trưởng lão một chút, không có trực tiếp xuất thủ với Tôn Lôi, miễn cho Tần Trọng trưởng lão khó xử. 

Nhìn cảnh tượng này, chúng nhân hít sâu vào một ngụm khí lạnh.

Ngô Đình đứng từ xa quan sát, ánh mắt chấn kinh, đồng thời khóe miệng cũng nở nụ cười bí ẩn. 

Trần Mộng Dao nhìn Tinh Hồn, trong lòng máy động xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ.

Còn đám Tôn Vân thì trực tiếp khiếp hãi cùng ngạc nhiên.

Thực lực của Tôn Lôi thế nào, bọn hắn nắm rất rõ, nhất là đại ca của hắn – Tôn Vân. 

Gã sư đệ này của hắn, mặc dù ngày thường rất hống hách không xem ai ra gì, thế nhưng quả thực hắn rất có thực lực, tại Ngân Nguyệt Hải đường, ngoại trừ những thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt ra thì có rất ít người có khả năng đánh bại được hắn.

Vậy mà Tinh Hồn, một tên ngay cả Địa Tiên cũng chưa bước vào đã dễ dàng hóa giải một quyền kia. 

Nội tâm Tôn Vân trầm xuống, trong lòng âm thầm suy đoán, lẽ nào Tinh Hồn cố ý dấu giếm tu vi? 

Không chủ Tôn Vân, những người khác cũng có chung loại suy nghĩ này, chỉ có như vậy mới giải thích được Tôn Lôi vì sao dễ dàng thất bại nhanh đến như vậy. 

- Buông ra. 

Một quyền bị hóa giải đơn giản, Tôn Lôi gương mặt khó coi vô cùng, đặc biệt là trước đó chính miệng mắng Tinh Hồn hai chữ phế vật nữa. 

Nếu như Tinh Hồn là phế vật, bản thân mình tự xưng hai chữ thiên tài mà lại thất bại trước một tên phế vật, như vậy bản thân mình là cái gì đây?

Tinh Hồn không có ý định lưu lại Tôn Lôi, khi Tôn Lôi giật người thu quyền lại, hắn liền theo đó nơi lỏng bàn tay ra, theo quán tính Tôn Lôi thân thể lùi nhanh về phía sau, chân này đá chân kia rồi sau đó ngã nhào xuống đất, nhìn bộ dạng chật vật thê thảm. 

- Không bị sao chứ?

- Ngươi…

Tinh Hồn lãnh đạm hỏi thăm, chỉ là trong mắt Tôn Lôi thì chẳng khác gì sự khinh thường, mỉa mai và châm biếm cả. 

Ngay hôm nay vô cùng mất mặt, hận không thể có cái lỗ nào đó để chui xuống. 

- Chúng ta đi thôi. 

Trần Mộng Dao lúc này mới nhận thức được rằng, nguyên lai Tinh Hồn lợi hại hơn so với những gì mà nàng tưởng tượng, có điều tình hình trước mắt không phải lúc để dò hỏi mấy chuyện đó, bèn nói Tinh Hồn rời khỏ nơi này. 

Tinh Hồn gật đầu, rồi sau đó cả hai bước đi khỏi trong sự kinh ngạc của chúng nhân.

Đứng tại đương trường, Tôn Vân ra hiệu cho đám thuộc hạ đến đỡ Tôn Lôi đứng dậy, đồng thời ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Tinh Hồn và Trần Mộng Dao, gương mặt trầm xuống, ánh mắt lập lòe sát khí, trong miệng mắng hai tiếng: “Tiện nhân.”

Đứng trên tầng cao, có hai bóng người ánh mắt từ đầu đến cuối quan sát hết mọi chuyện. Chính là Trần y sư và Tần Trọng trưởng lão. 

Sở dĩ không xuất hiện, bởi vì đó là việc xảy ra giữa những hậu bối với nhau, chỉ khi nào quá phận thì bọn họ mới xuất hiện để ngăn cản. 

- Thực lực phi phàm, không giống với biểu hiện ở bên ngoài. 

Trần y sư gương mặt nghiêm lại, miệng nói. 

Đứng bên cạnh, Tần Trọng trưởng lão cũng gật gù đầu, nghiễm nhiên cũng đồng ý với câu nói của Trần y sư. 

Nhớ lại trước đó, sau khi rời khỏi phòng thì Trần y sư đã nói lại với Tần Trọng trưởng lão về tình huống thân thể của Tinh Hồn. 

Theo Trần y sư kiến thức thì thân thể của Tinh Hồn rất quái dị, tốc độ khôi phục vết thương nhanh một cách bất thường, lại nói về độ cường hãn thì đúng là một tôn quái vật, đồng giai đệ tử, thậm chí là cao cấp hơn một bậc, cường độ thân thể cũng không có mãnh liệt bằng. 

Tần Trọng trưởng lão rất tin tưởng Trần y sư, thế nhưng khi nghe kết luận của Trần y sư thì không có nguyện ý tin tưởng lắm. 

Ban nãy vô tình phát hiện thì liền nhân cơ hội để kiểm tra xem thực lực Tinh Hồn rốt cuộc nông sâu như thế nào. 

Chỉ đáng tiếc, Tôn Lôi thực lực quá kém, căn bản không thể khiến cho Tinh Hồn hoàn toàn bộc lộ ra sức mạnh chân chính. Có chút đáng tiếc, tuy nhiên qua đó cũng chứng minh được, thực lực của Tinh Hồn bất phàm. 

- Tiểu gia hỏa này, nguyên lai thực lực thâm hậu đến như vậy. 

Tần Trọng trưởng lão miệng nở nụ cười. 

- Tần trưởng lão cảm thấy hắn so với Tôn Vân thế nào?

Nhìn Tần Trọng trưởng lão, Trần y sư thâm ý hỏi. 

- So với Tôn Vân. Hơi khó một chút, bất quá lão phu vẫn nghiêng về phía Tôn Vân, dù sao Tôn Vân thực lực bất phàm, lại thức tỉnh được ngũ hành thể chất Kim Thủy Tiên Thể, khi triển khai Kim Thủy Tiên Thể, hắn ngay cả trưởng lão sơ kỳ Linh Tiên cũng có khả năng đánh được một trận. Có điều Tôn Vân tính cách chấp nhặt, nếu bỏ qua được, tương lai tiền đồ vô lượng. 

Tần Trọng trưởng lão ánh mắt phi phàm, dĩ nhiên cho rằng Tôn Vân thực lực so với Tinh Hồn muốn mạnh hơn, ngữ điệu rất chắc chắn. 

Chỉ là nếu biết được Tinh Hồn trước đây từng đại náo Thiên Kiếm tông từ nội môn ra đến ngoại môn, ngay cả tông chủ Thiên Kiếm tông là Vô Cực kiếm tiên cũng chịu thụ thương trong tay hắn thì chẳng biết suy nghĩ sẽ như thế nào đây. 

- Tần trưởng lão nói chí phải, Kim Thủy Tiên Thể của Tôn Vân rất lợi hại, trong đồng giai một khi chiến đấu liền nắm vững tiên cơ, khiến cho đối thủ khó có khả năng phòng bị. 

Trần y sư cũng nghiên về phía Tôn Vân, không cho rằng Tinh Hồn có khả năng chiến đấu khi mà Tôn Vân vận dụng Kim Thủy Tiên Thể. 

- Tần trưởng lão, ngài có ý định lôi kéo hắn vào Hải đường chăng? Tuy tu vi hắn kém một chút, nhưng ta nghĩ hắn là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng. 

- Chuyện thu nạp hắn để sau này rồi tính, trước mắt vẫn là quan tâm đến Tinh Vương Chiến kia thì hơn. 

Tần Trọng trưởng lão do dự một chút, trong lòng như đang cất nhắc chuyện chiêu nạp Tinh Hồn vào Ngân Nguyệt Hải đường. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên ********

- Nguyên lai là ngươi cố ý giấu diếm thực lực. 

Ở một nơi vắng người, Trần Mộng Dao trên gương mặt nở nụ cười tuyệt đẹp, dưới ánh thái dương tựa như trăm hoa đua nở, thật khiến cho người ta nao lòng, tâm trí nhớ mãi không quên. 

- Giấu diếm? Cô có hỏi về thực lực của ta?

Tinh Hồn lãnh đạm đáp. 

- Vậy thực lực chân chính của ngươi mạnh cỡ nào? 

- Không biết. 

Trước đó thấy Tinh Hồn triển lộ phong mang tuyệt đại khiến cho lòng tò mò của Trần Mộng Dao nổi lên. 

Chỉ đáng tiếc, Tinh Hồn tính cách từ trước đến nay so với khúc gỗ, ngoại trừ biết đi với biết nói thì còn lại chả khác biệt. Hỏi hắn thà tự đi nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn. 

Cũng bởi vì vậy mà Tiểu Ứng Long mới luôn mãi than vãn về hắn. 

Trần Mộng Dao coi như cũng bị dội gáo nước lạnh vào mặt, cũng coi như hiểu thêm một chút về Tinh Hồn. 

Bất quá nàng cũng không có nản chí, lại hỏi tiếp:

- Ngươi so với Tôn Vân, ngươi đoán ngươi và hắn, ai mạnh hơn?

- Không biết. 

- Nếu như lúc đó Tôn Vân nổi giận xuất thủ, ngươi sẽ đánh lại chứ?

- Không biết.

- Ngươi có muốn tham dự Tinh Vương Chiến không?

- Không biết.

- …….

Ban đầu rất hào hứng, nhưng dần dần Trần Mộng Dao tâm trạng xìu xuống, tên này cũng quá mức lãnh đạm rồi, được một mỹ nhân như nàng tiếp cận nói chuyện nhiều như vậy, thế nhưng chung quy đều trả lời cho có. 

- Nói với ngươi thật là chán. 

Trần Mộng Dao cái miệng chu lên, tựa hồ đã bắt đầu hơn dỗi. 

Nếu là Tôn Vân hay người nào khác, có lẽ sẽ đi an ủi nàng, nhưng đáng tiếc, nàng lại gặp Tinh Hồn, người so với cục đá không có bao nhiêu khác biệt. 

- Tinh Hồn, ở Phi Lan châu phong cảnh như thế nào?

Trần Mộng Dao tựa người vào bong tàu, đôi mắt đẹp phóng ra nhìn cảnh biển khơi. Một cơn gió nhẹ thổi qua thân thể nàng, mái tóc xanh lam như màu nước biển khẽ bay lên, tỏa ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp, nhìn nàng lúc này tựa như một đóa hoa thủy tinh vừa mới nở rộ, đúng là một vưu vật. 

- Ta không biết.

Tinh Hồn bước đến bên cạnh Trần Mộng Dao, cũng phóng nhãn quang nhìn về phía phương xa, trong mắt lộ ra một tia xa xăm khó tả. 

Trần Mộng Dao còn chuẩn bị phản ứng vì câu trả lời của hắn, nhưng chưa kịp thì Tinh Hồn đã nói tiếp. 

- Đối với ta, là Phi Lan châu xa hoa lộng lẫy hay Loạn Tiên Hải long xà hỗn tạp đều không khác biệt, tất cả đều nhàm chán. 

Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh lãng tử của Tinh Hồn, khi nghe hắn nói, bất giác trong lòng Trần Mộng Dao bỗng nhiên chột xa, tâm trạng thoáng qua một nỗi bi ai lạ kỳ. 

“Tất cả đều nhàm chán?”

Trần Mộng Dao lẩm nhẩm lại câu này, đồng thời suy đoán, người thanh niên trước mắt này, từ trong quá khứ của hắn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Tuổi của hắn nhìn không lớn, nhưng lại phản phất một nét bi ai cô độc, lúc này nàng mới nhận ra rằng, dường như Tinh Hồn bị bao phủ bởi bên trong một thế giới riêng, một thế giới cô độc chỉ của riêng hắn, không một người nào có thể đi vào trong thế giới đó cả. 

Lại nhớ đến, từ lúc nàng gặp hắn, nàng chưa từng nhìn thấy trên môi hắn nở một nụ cười, cho dù là một nụ cười nhạt giả tạo cũng không có. 

Im lặng và tịch mịch phủ xuống, Tinh Hồn đứng trước mặt nàng, cách nhau chỉ một bước chân mà thôi, nhưng không hiểu sau lại như rằng hắn đứng ở một nơi xa xăm nào đó mà nàng không thể nào với tới được vậy. 

Một gã cô độc đến đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.