Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 262: Thoát khỏi nguy cơ




Thanh âm rất lớn khiến cho nhiều người chú ý đến. Đang có ý định rời khỏi đây, hay chính xác hơn là không muốn gặp mặt Tôn Vân, Trần Mộng Dao bước chân hơi khựng lại. 

- Cùng qua bên đó xem thử tình hình. 

Tôn Vân không để ý đến thái độ của Trần Mộng Dao, nhẹ giọng nói. 

Cũng tò mò rốt cuộc người ở trong bụng Thiết Giáp Cự Sa trông như thế nào, vậy nên Trần Mộng Dao cũng không từ chối, liền gật đầu đồng ý. 

Cùng với Tôn Vân và Trần Mộng Dao, Tôn Lôi, Ngô Đình và rất nhiều đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường tiến về phía thành tàu, chọn vị trí dễ quan sát nhất, phóng tầm mắt nhìn xuống thi thể bị bổ làm đôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, xung quanh máu tươi màu xanh thẫm tràn xuống khắp mặt nước biển, bốc lên mùi hôi tanh khó chịu. 

Xuất thủ chém chết Thiết Giáp Cự Sa, ban đầu cũng không để ý đến lắm, khi nghe đến có tiếng hô bên trong bụng Thiết Giáp Cự Sa có người thì chân mày Tần Trọng trưởng lão hơi nhướng lên. 

- Đi qua bên đó xem thử. 

Những trưởng lão Ngân Nguyệt Hải đường khác tự nhiên đều tập trung đầy đủ, dĩ nhiên nguyên nhân chính là bởi Thiết Giáp Cự Sa bất ngờ công kích. 

Trên con tàu này, mấy vị trưởng lão là người có quyền hạn có nhất, không có sự cho phép của bọn họ thì đám đệ tử thiên kiêu kia không được phép rời khỏi tàu, vậy nên chỉ có thể đứng tập trung lại bàn tán. 

- Ta xem hình như đó là một gã nam nhân thì phải, xuôi xẻo thế nào mà lại bị Thiết Giáp Cự Sa nuốt vào bụng. 

- Cũng xấu số thật, nhìn còn trẻ tuổi thế mà…

- Thực lực yếu kém thì chết thôi, Loạn Tiên Hải mỗi ngày có không biết bao nhiêu người ngã xuống, chẳng phải đều cho thực lực yếu ớt. 

- ………

Trong lúc đám đệ tử đứng trên tàu bàn tán xem thân phận của gã nam nhân xấu số kia thì mấy vị trưởng lão đã đáp xuống gần thi thể đầy máu thịt của Thiết Giáp Cự Sa. 

- Ồ, tên tiểu tử này vẫn chưa chết, bất quá hơi thở rất yếu. 

Lấy thần thức kiểm tra, Tần Trọng trưởng lão nhướng mày, không ngờ Tinh Hồn nguyên lai vẫn còn sống, bất quá hơi thở rất yếu, như đèn dầu trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong. 

- Lần đầu tiên lão phu thấy có người bị hải vương thú nuốt vào bụng mà vẫn còn sống sót. 

Một vị trưởng lão khác ngạc nhiên. 

Hải vương thú tính cách hoang dã hung hãn, một khi đã xác định con mồi thì tuyệt đối không có lưu thủ. Mà Thiết Giáp Cự Sa hung danh đã có, vô cùng hung tàn, vậy mà người bị nó nuốt vào vẫn còn sót lại một hơi thở, thật đúng là kỳ tích. 

- Đem hắn lên tàu chữa trị.

- Tần sư huynh, như vậy có ổn không? Chúng ta và hắn không quen biết, ngộ nhỡ là ám tử của thế lực khác thì sao?

- Hồ sư đệ nói gì vậy, có người nào đầu óc điên khùng đến mức chui vào bụng Thiết Giáp Cự Sa chỉ để tiếp cận chúng ta? Có bao nhiêu cách để trà trộn, sao lại chọn cách ngu ngốc nguy hiểm đến mạng sống như thế này?

Tần Trọng trưởng lão nói. 

- Hơn nữa, tên tiểu tử này, bất quá chỉ là một tên Phù Tiên cảnh tiểu bối mà thôi, nếu như cảm thấy không ổn, vậy thì cứ giết rồi quăng xuống biển là được. 

- Như vậy đều theo sắp xếp của Tần sư huynh. 

Nghe Tần Trọng trưởng lão ý tứ, mọi người sau đó đều đồng ý, chỉ thấy Tần Trọng trưởng lão thò tay nắm lấy chân trái của gã thanh niên xấu số kia rồi kéo lên trên tàu. 

- Các ngươi quay trở lại vị trí, đồng thời cảnh giác một chút, không được tự tiện đi một mình, lần này cũng may là phản ứng kịp, bằng không liền tổn thất không ít đệ tử. 

Tần Trọng trưởng lão nghiêm giọng răng đe. 

- Chúng đệ tử tuân mệnh. 

Ôm quyền đáp Tần Trọng trưởng lão một tiếng, sau đó lần lượt các đệ tử kéo đi hết, có người thì quay trở lại đại sảnh, còn có người thì quay trở về phòng của mình nghỉ ngơi. 

Tần Trọng trưởng lão đem gã thanh niên kia đến một căn phòng trống, khẽ dụng lực giúp hắn hong khô cơ thể lại. 

- Trần y sư, giúp ta xem thử tên tiểu tử này thế nào. 

Bên trong gian phòng trống này có một trung niên nam tử, dáng người thoạt trông như một nho sinh, tóc búi gọn gàng, gương mặt trang nghiêm. 

- Được. 

Vị Trần đại sư này đặt xuống quyển sách đang đọc, sau đó tiến đến gần giường, nơi gã thanh niên tóc trắng kia đang thiếp đi. 

Chỉ thấy Trần đại sư hai ngón tay đặt lên giữa trán, kế đó một đạo hào quang màu xanh lục chợt lóe, điều khiển sợi quang mang này chạy khắp thân thể gã thanh niên kia, sau đó thu hồi lại, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, rồi sau đó mới quay sang Tần Trọng trưởng lão, nói:

- Hắn ngoại trừ bị kiệt sức ra thì không có gì đáng lo cả, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục như thường. 

- Chỉ bị kiệt sức thôi sao?

Tần Trọng trưởng lão gương mặt biểu lộ kinh ngạc.

- Có gì không ổn?

Thấy thái độ của Tần Trọng trưởng lão bất thường, mà sau khi xem xét người thanh niên kia, tự nhiên Trần y sư cũng cảm giác có gì đó bất thường, vì vậy mới dò hỏi. 

- Hắn ta là do lão phu kéo ra từ bụng của Thiết Giáp Cự Sa. Bị Thiết Giáp Cự Sa nuốt vào, vậy mà chỉ bị kiệt sức, đúng là kỳ lạ. 

- Bị Thiết Giáp Cự Sa nuốt vào bụng mà vẫn còn sống. 

Nghe Tần Trọng trưởng lão giải bày, Trần y sư vốn bình tĩnh cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. 

- Khoan đã, nơi chúng ta đang di chuyển là vùng nước bóng, mà Thiết Giáp Cự Sa chỉ sống ở vùng nước lạnh tại khu vực phía nam Loạn Tiên Hải, như thế nào Thiết Giáp Cự Sa lại xuất hiện ở đây?

- Đây cũng là điều mà lão phu nghi vấn. Có lẽ phải đợi đến khi tiểu tử này hồi tình rồi hãy điều tra. Tên tiểu tử này, làm phiền Trần y sư vậy. 

- Được, cứ để hắn lại đây. Khi nào hắn tỉnh lại, ta sẽ bảo Mộng Dao tri thông ngài. 

- Tốt, quyết định vậy đi. 

Nói xong, Tần Trọng trưởng lão ánh mắt quét nhìn gã thanh niên kia một cái, rồi sau đó xoay người rời khỏi. 

- Bái kiến Tần trưởng lão. 

Khi Tần Trọng trưởng lão vừa mới mở cửa ra thì phát hiện một tiểu cô nương xinh đẹp mái tóc xanh lam đang đứng bên ngoài, dĩ nhiên chính là Trần Mộng Dao. 

Tần Trọng trưởng lão mỉm cười gật đầu, Trần Mộng Dao tự động tránh sang một bên nhường đường cho Tần Trọng trưởng lão rời đi, rồi sau đó mới bước vào trong phòng, ánh mắt nhìn Trần y sư, nói:

- Cha, ban nãy nữ nhi suýt chết, vậy mà cha còn ở đây đọc sách. 

Trần Mộng Dao gương mặt buồn bực xụ xuống. 

Nguyên lai Trần Mộng Dao chính là nữ nhi của Trần y sư, mà Trận y sư tướng mạo tuấn dật như vậy, chẳng trách Trần Mộng Dao lại xinh đẹp như tiên nữ, khiến cho thiên kiêu của Ngân Nguyệt Hải đường một mực truy cầu. 

- Là bị Thiết Giáp Cự Sa tấn công?

- Đúng rồi đó, nếu không phải Tần trưởng lão xuất hiện kịp thời, chỉ sợ nữ nhi đã thành mồi trong bụng của nó. 

Xem ra Trần Mộng Dao vẫn rất uất ức, bất quá ở bên ngoài không thể hiện, đến lúc trở về phòng gặp phụ thân của nàng thì mới bộc phát ra. 

- Trên người ngươi không phải có bảo bối phòng thân sao? Cho dù mười đầu Thiết Giáp Cự Sa cũng không giết nổi nữa nói chi chỉ có một con. 

Đối với uất ức của Trần Mộng Dao, Trần đại sư không những không có an ủi, ngược lại thái độ dửng dưng, tiếp tục cầm quyển sách lên đọc, cứ như rằng không hề có Trần Mộng Dao ở trong phòng vậy. 

- Cha, rốt cuộc ta có phải nữ nhi của ngài không? Mỗi lần ta gặp chuyện ngài đều dửng dưng hết.

- Rót cho ta ly trà, hơi bị khô họng. 

Trước đó Trần y sư tỏ ra vô cùng thông tuệ, thế nhưng trước mặt nữ nhi của mình lại trở nên vô sỉ đến lạ thường. 

Hừ lạnh một tiếng, Trần Mộng Dao chuẩn bị bỏ đi, vốn đến đây để mong được an ủi, chẳng ngờ còn gặp chuyện buồn bực hơn. Trong lòng còn đang nghĩ, rốt cuộc có phải mình bị lụm ở đâu về nuôi không nữa, sao trên đời lại có một người cha chỉ được cái mã đẹp trai, còn tính cách thì vô cùng vô sỉ như vậy. 

Đang lúc chuẩn bị rời đi thì ánh mắt đẹp phát hiện trên giường có một tên thanh niên tóc trắng đang nằm đó. 

- Kia không phải là người bị Tần trưởng lão lấy ra từ bụng Thiết Giáp Cự Sa sao?

- Tần trưởng lão mới mang hắn đến, ta cũng có xem qua, chỉ bị kiệt sức mà thôi, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại. 

Trần y sư lạnh nhạt đáp, sau đó chợt ra ra điều gì đó lại nói tiếp:

- Mộng Dao, ngươi có mang Dưỡng Linh đan trên người đó không?

- Dưỡng Linh đan? Có mang theo. 

- Vậy tốt, đem cho hắn một viên, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại. 

- Dưỡng Linh đan trân quý như vậy, ta còn muốn tiết kiệm từng chút, cha lại mang cho hắn sử dụng?

Nghe ý tứ Trần y sư, Trần Mộng Dao gương mặt xinh đẹp xụ xuống một đống. 

- Chưa nghe câu cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp à, mau cho hắn dùng đi, biết đâu trên người tên xấu số đó mang theo cả gia tài nào đó thì sao? Không biết chừng ta sẽ thu về được một đống tiền. 

- Rốt cuộc là cha muốn cứu hắn hay muốn lấy tiền của hắn đây? Muốn lấy tiền thì bây giờ cha chiếm đoạt là được. 

- Hàizz… nữ nhi à, ngươi sai rồi, cha của ngươi là chính nhân quân tử, há có thể làm chuyện đầu trộm đuôi cướp? Nữ nhi, ngươi lại bị nha đầu kia dạy xấu. 

Trần y sư ánh mắt nhìn Trần Mộng Dao, gương mặt tỏ vẻ rất thất vọng với ý tứ của nàng, đồng thời cũng không quên nâng cao bản thân lên một tầm vóc khiến cho người ta chỉ có thể ngước nhìn. 

- Cha tự nhận là chính nhân quân tử, thế sao cha lại muốn đi lấy tiền của hắn? 

- Nữ nhi à, ngươi lại sai nữa rồi. Quân tử cũng cần tiền để sống, quân tử không có đồ lấp đầy bụng thì làm sao sau này tiếp tục làm quân tử nữa đây. Đừng ở đó nói nhiều nữa, mau đem Dưỡng Linh đan cho hắn đi. 

Gõ đầu răng dạy nữ nhi của mình bằng nghĩa cử cao đẹp, sau đó đốc thúc đem Dưỡng Linh đan ra. 

Nhìn Trần y sư vô sỉ như vậy, không biết vì sao lại được cả Ngân Nguyệt Hải đường kính ngưỡng, và lại có thể lấy mẫu thân xinh đẹp của nàng làm thê tử cơ chứ? Đúng là khó hiểu. 

Lắc đầu, Trần Mộng Dao tiến tới gần gã thanh niên tóc trắng kia, đôi mắt đẹp ngắm nhìn hắn. 

Chỉ thấy gã thanh niên này tướng mạo tuy rằng không đẹp mã giống như Tôn Vân, thế nhưng phản phất một loại khí chất bất phàm, nhìn thấy liền tạo thành ấn tượng khó phai. 

Ở nơi hắn, Trần Mộng Dao cảm giác được một cỗ khí tức tang thương đau buồn, cứ như là người thanh niên này đã trải qua rất nhiều bi ai trên đời vậy. 

- Còn không cho hắn sử dụng Dưỡng Linh đan đi. Hay là bị hắn hớp hồn rồi?

Thấy Trần Mộng Dao không có động tĩnh, Trần y sư thanh âm vang lên. 

- Nhìn tướng tá tiểu tử này không tồi, mặc dù không đẹp trai hào hoa như vi phụ, thế nhưng nếu hắn có nhiều tiền thì làm rễ vi phụ cũng không tồi. 

- Cha, đừng nói bậy, ta làm sao có khả năng đó. 

- Hắc hắc, cuộc sống khó nói lắm à. Nhớ năm xưa mẫu thân ngươi cũng như vậy, rốt cuộc lại bị vẻ đẹp trai tuấn lãng của vi phụ hấp dẫn, ngày nhớ đêm thương, nhớ khi đó…

Trần Mộng Dao ánh mắt lườm Trần y sư một cái, gương mặt tỏ vẻ chán chường vô cùng. 

Trần y sư có một cái tật, mỗi lần nhắc đến hai chữ đẹp trai là lại bắt đầu đem quá khứ hào nhoáng ra kể. 

Mà ngặt nỗi không đem kể với người ngoài mà toàn đem nữ nhi của mình mà kể, kể đến nỗi Trần Mộng Dao thuộc lòng cả câu chuyện. Câu chuyện về sự đẹp trai của Trần y sư, đến bây giờ cơ hồ đã nghe hơn cả ngàn lần. 

Lười quan tâm, lấy lại tinh thần, sau đó lấy ra một viên Dưỡng Linh đan đem cho gã thanh niên kia sử dụng. 

Dưỡng Linh đan là loại đan dược vô cùng trân quý, vừa có công dụng phục hồi sức mạnh rất tốt mà còn khiến cho tinh thần khôi phục nhanh chón. Tại Ngân Nguyệt Hải đường, chỉ có mỗi một mình Trần y sư là có khả năng luyện ra được loại đan dược này mà thôi. 

- Ngươi ở đây chăm sóc hắn, vi phụ đi dạo một vòng. 

Trần y sư sau một hồi tự sự về quá khứ năm xưa của mình, nhìn có vẻ hơi buồn chán nên liền để cho Trần Mộng Dao chắm sóc gã thanh niên kia, còn bản thân thì tìm một chỗ khác để tìm thú vui. 

Chưa kịp phản ứng lại thì bóng dáng Trần y sư đã biến mất khiến cho Trần Mộng Dao vô cùng ức chế, chỉ hận không thể hét lên một tiếng.

Toang muốn bỏ đi, nhưng nhìn thấy tên thanh niên tóc trắng này bộ dạng có chút bi ai, thế nên không nỡ rời đi, đành ngồi lại đây trông nom hắn. Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng biết từ lúc nào cô nàng đã ngủ thiếp đi. 

Trời đã về đêm, đêm nay bầu trời không trăng, thế nhưng trên bầu trời vô số ngôi sao hiện ra, tạo thành một dãy ngân hà tuyệt đẹp sáng lấp lánh. 

Con tàu khổng lồ được kéo bởi hai đầu hải vương thú tiếp tục hướng về Kỳ Xà thành mà đi. 

Tuy đêm đã đến, thế nhưng ánh sáng trên con tàu không tắt đi, giữa Loạn Tiên Hải trở nên khá bắt mắt. 

Từ trong cơn mê, gã thanh niên đôi mắt mở ra, trong ánh mắt thoáng qua một tia u mê, mục quang nhin xung quanh, chỉ cảm thấy nơi đây là một địa phương hơi lạ lẫm. 

“Đây là nơi nào?” Trong đầu hắn xuất hiện một câu hỏi, nhìn tình cảnh thì nơi hắn đang nằm là một căn phòng nghỉ. 

“Sau khi chui vào bụng Thiết Giáp Cự Sa thì tinh thần sa sút, trong vô thức điều khiển chạy thoát sự truy đuổi của đám gia hỏa đó, vẫn may bảo toàn được tính mạng.”

Người thanh niên tóc trắng này, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. 

Nhớ lại trước đây không lâu, đối diện với kiếm chi lĩnh vực uy lực khủng bố của Vô Cực kiếm tiên, Tinh Hồn vận dụng kiếm kỹ thức thứ ba trong Trảm Tam Kiếm, đem toàn lực chém ra một đạo kiếm quang, có lẽ có kỳ tích xuất hiện, thế nên mới phá vỡ được kiếm chi lĩnh vực của Vô Cực kiếm tiên, nhờ vậy mà nhặt lại được cái mạng nhỏ. 

Hắn phảng phất có cảm giác, một kiếm cuối cùng của mình, dường như còn khiến cho Vô Cực kiếm tiên trọng thương. 

Bất quá, thời khắc lâm nguy, hắn trong lòng không giữa ý định giết chết Vô Cực kiếm tiên, bởi ngay sau đó rất nhiều luồng khí tức ba động mãnh liệt truyền đến, chính là đám trưởng lão Thiên Kiếm tông đuổi giết đến, hắn lại một lần nữa rơi vào sự truy sát. 

Cũng may trên người mang theo bảo khố của Thần Thiết môn, bên trong có rất nhiều linh đan diệu dược giúp cầm chừng vết thương, khôi phục lại nguyên lực, vì vậy mới có khả năng chống đỡ. 

Bị truy đuổi suốt bốn ngày bốn đêm, không biết đã tiêu hao bao nhiêu kiện linh khí và đan dược, rốt cuộc khi đến được bờ Loạn Tiên Hải, địa phương gần với Băng Tuyết Lãnh Nguyên, bên dưới có Thiết Giáp Cự Sa sinh sống. 

Trong giây phút đó, Tinh Hồn liền quyết đoán nhảy xuống mặt nước biển, cưỡng chế chuôi vào bụng Thiết Giáp Cự Sa hòng tìm đường trốn thoát. 

Thiết Giáp Cự Sa không phải đối thủ của đám gia hảo kia nhưng được cái số lượng bọn chúng rất đông, Tinh Hồn sau khi chui vào bụng Thiết Giáp Cự Sa thì thu liễm khí tức lại, kế đó dùng huyết mạnh uy áp của Tiểu Ứng Long cưỡng chế điều khiển bầy Thiết Giáp Cự Sa, tạo thành một mảng hỗn loạn khiến cho đám gia hỏa kia không biết đâu mới là đầu Thiết Giáp Cự Sa mà hắn đã nhanh trí chui vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.