Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 235: Thu hoạch lớn




Tòa nhà thứ nhất chứa đầy những núi linh thạch, tòa nhà thứ hai lại lưu trữ vô số pháp bảo cấp linh khí trở nên. Sang đến tòa nhà thứ ba, nhẹ nhàng dùng tay đẩy cánh cửa gỗ ra, từ bên trong không ngờ tản ra một mùi hương thơm ngát, vừa hít thôi cũng đã khiến cho tinh thần người khác thập phần thống khoái. 

Tòa nhà thứ ba này, dĩ nhiên lại chứa rất nhiều đan dược và tài liệu luyện dược. Chúng được xếp trưng bày trên rất nhiều tủ kệ, từ đan dược dùng để khôi phục nguyên lực cho đến đan dược phụ trợ đột phá, gia tăng sức mạnh… đều nhiều không đếm xuể. 

“Là đan dược, tốt quá!” 

Tiêu hao năng lượng của Tinh Hồn so với tiên giả thông thường cơ hồ gấp mười lần, nói khong xa, hiện tại hắn chín không gian động thiên tất cả đều không còn sót lại một tia nguyên lực nào cả. 

Lợi thế của hắn chính là dựa vào không gian động thiên để duy trì Hư Không Chiến Thể gia trì Trấn Ngục Huyền Thể, nếu như Hư Không Chiến Thể không thể gia trì lên thì thực lực của hắn liền theo đó giảm mạnh. Chiến đấu với tiên giả bình thường thì còn có thể tạm chấp nhận, nhưng nếu gặp phải cao thủ như Dương Thiên Quân thì hắn nắm chắc cái chết.

Vì vậy, đan dược đối với hắn là một nguồn tài nguyên vô cùng thiết yếu, so với linh thạch cơ hồ không kém cạnh. 

Đi dạo quanh một vòng, Tinh Hồn sắc mặt tươi tốt, nội tâm sản khoái vô cùng. 

Kế tiếp, cả hai lại tiến vào tòa nhà thứ tư.Tòa nhà này chất đầy những vũ kỹ công pháp, đa số đều là những vũ kỹ công pháp cấp thấp, nhưng cũng tương đối hữu dụng đối với hắn. Tinh Hồn thiếu hụt vũ kỹ, đến nay ngoại trừ Diệt Long tứ thức ra thì còn lại đều là những loại vũ kỹ vô cùng tầm thường, uy lực chịu rất nhiều hạn chế. 

Vũ kỹ cũng là một trong những yếu tố góp phần khiến cho thực lực của tiên giả biến mạnh, thế nên tòa nhà thứ tư này cũng làm cho Tinh Hồn tương đối ưng bụng. 

Cuối cùng, Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long đứng trước tòa nhà thứ năm, lúc này, trong lòng cả hai khá hồi hộp. Tòa nhà thứ nhất chứa linh thạch, tòa nhà thứ hai chứa pháp bảo, tòa nhà thứ ba chứa đầy linh đan diệu dược, tòa nhà thứ tư chất đầy những vũ kỹ công pháp, không biết, tòa nhà thứ năm sẽ mang đến kinh hỷ gì đây. 

Hít sâu một nhịp, Tinh Hồn liền đưa tay đặt lên cánh cửa đẩy vào. Một luồng khí lạnh từ bên trong thổi ra ngoài khiến cho người ta có chút khó chịu. 

Ghé mắt nhìn vào, không ngờ bên trong là một không gian hoàn toàn trống trải, hoàn toàn không có một vật phẩm nào cả. 

- Trống không? Gì kỳ vậy?

Ngồi trên vai Tinh Hồn, Tiểu Ứng Long cảm xúc như tuột dốc không phang, trên gương mặt béo tròn lộ ra dáng vẻ thất vọng cùng khinh bỉ. 

- Làm bổn long trong đầu tưởng tượng phong phú. Thiệt là khiến bổn long tức điên lên mà. 

Tinh Hồn cũng cảm thấy có điểm gì đó bất thường, thế là hắn liền đi vào trong, phóng tầm mắt quan sát xung quanh. So với những tòa nhà khác thì tòa nhà này không gian nhỏ gọn đi rất nhiều lần, phía trên trần nhà đính rất nhiều khối minh thạch lấp lánh, ẩn ẩn bên trong như tồn tại huyền cơ nào đó. Lại nhìn xung quanh, nơi Tinh Hồn đang đứng trông giống như một bình đài. 

- Hình như nơi này dùng để bế quan tu hành. 

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Tinh Hồn liền đưa ra kết luận này. 

- Bổn long cũng có cảm giác giống vậy, nhưng chắc không đơn giản chỉ là một nơi bế quan. 

- Nhất định có ẩn tình. 

Tinh Hồn gật đầu, lại đứng yên một chỗ quan sát thêm một lúc. Trong đôi mắt lóe lên một tia tinh mang, như đã nhận ra điểm bất thường bên trong tòa nhà thứ năm. 

Thần niệm khẽ động, trên tay Tinh Hồn chợt xuất hiện mười cái ngọc bình, bên trong chứa một loại đan dược gọi là Thiên Nguyên đan, thuộc về Hoàng cấp thượng phẩm đan dược có tác dụng bồi bổ nguyên lực đã hao tổn. Giá trị của Thiên Nguyên đan, so với Tăng Nguyên đan mà hắn nhận được ở Thiên Kiếm tông thì xa xỉ hơn gấp hai lần. 

Trong tòa nhà lưu trữ đan dược có khoảng hơn hai vạn viên Thiên Nguyên đan, tùy tiện lấy ra mười bình sử dụng chẳng thấm thía vô đâu cả. 

Ngồi xếp bằng xuống chính giữa bình đài, sau khi trấn tâm, Tinh Hồn liền lấy một viên Thiên Nguyên đan phục dụng, rồi sau đó thi triển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết để luyện hóa dược lực. Ngay lúc Tinh Hồn vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết thì không gian xung quanh xuất hiện một hồi chấn động, từ tứ phía mật thất vang lên những âm thanh nghe như tiếng trận pháp vận chuyển.

Chỉ thấy trên trần nhà, những viên minh châu kia tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, rồi chậm rãi chuyển động, ánh sáng bàng bạc từ bọn chúng chiếu thẳng xuống thân thể Tinh Hồn, nhìn cảnh tượng trở nên thập phần vi diệu.

“Thì ra là vậy…”

Lúc này, Tinh Hồn đã nắm chắc được suy đoán của mình không sai. Căn phòng này có tác dụng giúp cho khả năng luyện hóa đan dược tăng gấp hai lần so với bình thường mà không hề để lại bất kỳ một di chứng nào.

Mà những viên minh châu đính trên trần nhà kia, bọn chúng dường như ẩn chứa lực lượng thời gian pháp tắc, bởi Tinh Hồn nhận thấy mặc dù khả năng hấp thu đan dược của hắn tăng gấp hai lần, đồng nghĩa với việc nếu tu luyện ở tòa nhà này hiệu quả sẽ thu lại sẽ gấp đôi. 

Tập trung luyện hóa dược lực Thiên Nguyên đan, quả nhiên chỉ cần tốn ba canh giờ đã hoàn toàn luyện hóa được dược lực, mà tại không gian động thiên thứ nhất, nguyên lực đã được lấp đầy phân nữa. 

Do cần phải tiếp tục thám hiểm bảo tàng, thế nên Tinh Hồn đành phải dừng lại việc phục hồi nguyên lực. 

- Lần này ngươi lập được đại công, có muốn thưởng gì không?

Mang theo Tiểu Ứng Long trở ra, cất cẩn thận không gian giới vật, Tinh Hồn nhìn Tiểu Ứng Long khen ngợi một tiếng.

- Xùy xùy… bổn long anh minh thần tuấn, kia chỉ là chút chuyện vặt mà thôi. Bổn long cũng không yêu cầu chia tài sản hay gì cả, chỉ cần sau này ngươi đưa bổn long đi một nơi là được. 

- Nơi nào?

Tinh Hồn hỏi.

Chỉ thấy sắc mặt của Tiểu Ứng Long bỗng chốc trở nên âm tà, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đểu cán, thần thần bí bí nói:

- Hắc hắc… sau này tự nhiên sẽ minh bạch. 

Có cảm giác không ổn khi trông thấy nụ cười này của nó, nhất định là có âm mưu quỷ kế hoặc là ý đồ không tốt gì đây rồi. Nhưng vì nó vừa mới lập được đại công, mang đến cho hắn một khối tàn sản kết xù, vì vậy Tinh Hồn không muốn truy tung cái ý đồ đen tối của nó, tạm thời cứ để cho nó thoải mái một chút. 

Thu hoạch được không gian giới vật, có thể nói là chiếm toàn bộ tiện nghi của cả tòa tông môn phế tích này rồi. Giờ đây, Tinh Hồn đã trở thành một đại phú hào không thua kém gì một tông môn như Thiên Kiếm tông nữa. 

Hắn có thể lựa chọn dừng lại, nhưng khi nhìn thấy ngọn băng sơn phía trước, không hiểu sao trong lòng lại máy động, muốn tiến lên đó xem thử rốt cuộc trên đó có thứ gì. 

Vì vậy, Tinh Hồn vẫn quyết định xông thẳng về phía trước. Khi đi theo hướng Tiểu Ứng Long chỉ định trước đó, bất ngờ Tinh Hồn thu hoạch được một gốc Âm Tà Thụ đang kết quả. Có lẽ lúc trước chỉ hướng này, Tiểu Ứng Long nhất định là cả ứng được quả của Âm Tà Thụ. 

Dĩ nhiên, để hái xuống quả của Âm Tà Thụ, Tinh Hồn phải khổ chiến một trận khốc liệt với đầu âm tà sinh linh thủ hộ Âm Tà Thụ. 

Bất quá, giải quyết đầu âm tà sinh linh này chỉ mất vài nhịp thở mà thôi. Tinh Hồn thi triển bí thuật dung hợp với Tiểu Ứng Long, rút ra cổ kiếm Đồ Lục, thi triển một thức Trảm Long Thức uy lực đã sơ nhập tiểu thành cảnh giới, dễ dàng chém đứt đôi đầu âm tà sinh linh kia, và thế này không chỉ lấy được Âm Tà Quả mà còn được cả một khối nội đan âm tà sinh linh rất đậm đặc âm tà sát khí. 

Về Âm Tà Quả, đây là tài liệu chính dùng để luyện loại đan dược có tên là Ích Tà Thanh Tâm Đan, đan dược thuộc về Hoàng cấp thượng phẩm, đặc biệt hữu dụng đối với những tiên giả muốn đột phá Địa Tiên cảnh. 

Thu hoạch được Âm Tà Quả cũng coi như vận khí không tồi. Thu lại cất vào không gian giới vật, Tinh Hồn không quan tâm đến mấy chuyện khác nữa mà một đường thẳng lên phía trên ngọn băng sơn, nơi tồn tại tông môn thật sự đã bị hủy diệt. 

Đường đi không dễ, càng tiến vào sâu thì âm tà sát khí càng đậm đặc. Bằng là đám đệ tử bốn tông môn kia nhất định không thể đi sâu lên ngọn băng sơn giống như Tinh Hồn được, bởi vì âm tà sát khí có khả năng khiến cho tiên giả tẩu hỏa nhập ma, ảnh hưởng đến căn cơ sau này. 

Càng đến gần thì áp lực ngày một nặng nề, cảm tưởng như trên lưng đang bị một ngọn núi vô hình đè ép. Mất khoảng một tháng trời, Tinh Hồn mới gần lên được tới đỉnh ngọn núi. Trên đường đi, hắn diệt sát rất nhiều âm tà sinh linh, thu hoạch nội đan vô số. 

Phía trước mặt Tinh Hồn là một cái cổng lớn đã bị đánh sập, nhìn dấu vết rất ngọt, có lẽ là bị chém bởi một kiếm vô cùng sắc bén. 

“Thần Thiết môn?” 

Tinh Hồn nhìn vết chữ mờ đã bị hư tổn bởi thời gian, tuy hơi khó một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra được ba chữ này. 

Bước đi trên những bậc thang, không hiểu sao nội tâm của hắn lại chùn xuống, tựa như đang gánh chịu một cỗ áp lực phi thường to lớn. 

“Giết… mau ngăn sát tinh này lại.”

“Lập tức bố trận tiêu diệt, tuyệt đối không thể để hắn sống sót”

“Mau bẩm báo với chưởng môn, để chưởng môn nhân tiêu diệt sát tinh này, chúng ta không phải đối thủ của hắn.”

“Kiếm ma đại nhân, cầu xin ngài tha cho ta một mạng… không…”

Bên tai của Tinh Hồn chợt xuất hiện vô số tiếng gào thét thất thanh, tiếng rên la, cầu xin thảm thiết. Âm thanh nghe rất sống động và rõ ràng, sự kháng cự trong tuyệt vọng, nỗi sợ hãi xuất phát từ sâu thẳm linh hồn… tất cả những cảm xúc đó, chung quy, Tinh Hồn cảm nhận rất rõ ràng. 

Phản phất ngay lúc này, Tinh Hồn như được quay trở lại thời điểm đó, thời điểm mà Thần Thiết môn đang phải huy động toàn bộ lực lượng tông môn để đối phó với kẻ thù của mình. 

Mà kỳ lạ một điều, Tinh Hồn có cảm giác không phải hắn đang chứng kiến, mà là hòa cùng với trận huyết chiến kinh thiên động địa đó. Hắn nhìn thấy có rất đông người đang đứng trước mặt mình, trong ánh mắt họ ngập tràn sự sợ hãi, tựa hồ nhìn thấy thần chết đang đến đòi mạng, và họ đang nỗ lực chống cự trong vô vọng. 

“Điều này… sao ta lại nhìn thấy được?” 

Đây giống như ảo giác, mà lại không giống như ảo giác, mặc dù hắn biết mọi thứ đều là huyễn cảnh, nhưng tại sao lại vô cùng thân thật. 

Từng đợt kiếm ý cuồng cuộng được phóng thích, từng đạo kiếm quang được xuất ra, mỗi một kiếm trảm xuống thì liền có đầu người bay lên. Nhất kiếm đoạt mạng. 

- A a a….

Tinh Hồn hô hấp loạn nhịp, đầu óc trở nên điên loạn, không nhịn được la lớn một tiếng bi thương. 

- Tinh Hồn tiểu nhi, mau tỉnh lại, tỉnh lại mau. 

Trong đầu hắn, thanh âm Tiểu Ứng Long hốt hoảng vang lên. Ầm, tựa như ngũ lôi oanh đỉnh khiến cho Tinh Hồn đôi mắt mở ra, như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng. Hô hấp vẫn chưa ổn định, trên trán lấm tấm mồ hôi hột. 

- Sao tự nhiên lại lăn ra bất tỉnh vậy? Rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì mà lại la lối dữ thế?

Tiểu Ứng Long nhìn Tinh Hồn tràn đầy nghi hoặc. Khi Tinh Hồn và nó bước lên cầu thang qua khỏi cánh cổng Thần Thiết môn thì đột nhiên Tinh Hồn ngã xuống đất rồi lăn ra bất tỉnh, dù lay gọi cách nào đi nữa hắn cũng không chịu tỉnh dậy. 

Người thì mồ hôi đổ ra liên tục ướt đẫm cả y phục, gương mặt thì co giật, lâu lâu lại nói nhảm loại ngôn ngữ kỳ lạ, khiến cho Tiểu Ứng Long hoảng sợ không thôi. 

- Ta bất tỉnh bao lâu rồi?

Hít sâu vào một nhịp, nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, Tinh Hồn nội tâm lại rùng mình sợ hãi. Vào khoảng khắc trước khi tỉnh lại, Tinh Hồn đã kịp nhìn thấy có một bóng người điên cuồng phóng thích ra một cỗ kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ khiến cho không gian bị bẻ cong, làm cho hắn không nhìn rõ được dáng dấp cùng dung mạo của bóng người điên cuồng đó. Chỉ thấy mỗi lần hắn xuất kiếm là liền có người nằm xuống, với sức mạnh vô địch, không một người nào có thể ngăn cản được kiếm của hắn lại. 

Hắn không biết Thần Thiết môn này năm đó rốt cuộc là tông môn cấp bậc nào, thực lực nông sâu ra sao, thế nhưng gã kiếm tu kia một thân một kiếm hủy diệt cả Thần Thiến môn, thực lực nhất định là siêu việt.

Vừa suy nghĩ bề vị kiếm giả hùng mạnh kia, Tinh Hồn đứng thẳng dậy, tay phủi bụi bám trên người, ánh mắt nhìn xung quanh, chợt hỏi:

- Khoảng hơn một canh giờ. Cũng may là không có ám thú xuất hiện, bằng không chắc bổn long trở thành thịt rồng nướng rồi. 

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nó trừng mắt nhìn Tinh Hồn, mắng một tiếng:

- Lần sau đừng có bất thình lình bất tỉnh nữa nhé, bổn long bị bệnh yếu tim đó. 

- Vậy lần sau khi bất tỉnh, ta sẽ nói cho ngươi biết. 

Tinh Hồn lắc đầu, tay búng cái trán tròn xoe bóng lưỡng của nó một cái tách, vừa lãnh đạm nói. 

“Ồ, kiếm ý đệ tam tầng?”

Tinh Hồn đứng dậy, chỉ thấy dưới chân hắn phát ra âm thanh rắc rắc của mặt đất vỡ nát, từ chỗ hắn lan ra vô số vết nứt nẻ giống như mạng nhện, nhìn xuống trông khá quỷ dị. Kiếm ý trong vô thức đột ngột xuất hiện, không ngờ từ kiếm ý đệ nhị tầng tiến giai kiếm ý đệ tam tầng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.