Người vừa mới xuất thủ cứu nữ tử họ Mai này, còn ai khác ngoài Tinh Hồn kia. Hắn sau khi cảm giác được tiểu trận pháp xuất hiện dao động do có người xâm nhập vào, vì vậy mới lập tức xuất hiện. Cảm thấy nếu như bọn họ có ý đồ không tốt thì liền khởi động trận pháp vây hãm bọn họ lại, sau đó lập tức hạ sát thủ.
Nhưng sau khi thấy bọn họ bị một bầy khoảng chừng gần hai mươi đầu âm tà sinh linh vây công thì ý định kia bèn từ bỏ, đồng thời còn cứu nữ tử họ Mai này nữa.
Trông thấy người đàn ông vừa mới cứu mình, nàng ta gương mặt đỏ lên một tầng.
- Đa tạ… nhưng trước tiên có thể thả ta ra trước không?
Cô gái giọng nói khe khẽ vang lên, Tinh Hồn nhướng mày, chợt phát hiện cánh tay của mình đang ôm trọn lấy nàng, khiến cho cô nàng thân thể hoàn mỹ dán chặt vào người, thoang thoảng có mùi hương thơm nhàn nhạt xộc vào mũi, thật khiến cho tinh thần người ta trở nên sảng khoái.
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa thả lỏng bàn tay ra. Nữ tử họ Mai bước chân hơi lùi lại khoảng chừng hai bước chân, gương mặt ửng hồng nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mặt Tinh Hồn. Bất quá, tuy rằng bản thân bị gã đàn ông kia chiếm tiện nghi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại không cảm thấy tức giận căm ghét gì, ngược lại trộn lẫn một cảm giác lâng lâng khó diễn tả.
Đúng lúc đó, từ phía đằng xa xuất hiện mấy bóng người, truyền đến một giọng nói lớn:
- Bọn họ ở đằng kia, mau tiêu diệt ám thú giải vây.
Thì ra là những người muốn đến để hỗ trợ cho năm người này sau khi trông thấy pháo hiệu. Được tương trợ, ngoại trừ Tinh Hồn thì năm người kia đều rất vui mừng.
Thấy có nhiều người xuất hiện, ban đầu âm tà sinh linh hung dữ công kích, nhưng sau một hồi thì bọn chúng liền bỏ chạy. Trong lúc giao chiến, có khoảng mười đàu âm tà sinh linh bị bọn họ kích sát.
- Diệc Thu, nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Nữ tử này thì ra là Mai Diệc Thu. Nghe danh tự này, Tinh Hồn trong đầu thoáng qua một tia quen thuộc, chỉ là không nhớ ra rằng mình đã nghe thấy ở đâu.
Người vừa chạy đến là một gã nam tử trẻ tuổi, thực lực hậu kỳ Phù Tiên cảnh, so với Mai Diệc Thu có điểm mạnh hơn đôi chút.
- Ta không sao. Tiểu Ngư, xin lỗi chuyện lúc trước.
Nghe thấy gã nam tử kia hỏi thăm, Mai Diệc Thu cuối đầu, giọng thủ thỉ.
- Không sao là tốt rồi, chuyện lúc trước đừng nghĩ đến nữa.
Nói rồi, gã nam tử tên Tiểu Ngư ánh mắt nhìn sang Tinh Hồn, hai con ngươi co rút, chợt thốt:
- Là ngươi?
Tinh Hồn ánh mắt chuyển sang nhìn hắn ta, trong đầu cũng thoáng qua một tia quen thuộc.
Nói đến hai người này, kỳ thực trước đây Tinh Hồn đã một lần hạnh ngộ. Khi đó, hắn vẫn còn là một gã tán tiên đang tu luyện tại Hằng Nhạc Sơn Mạch. Còn đôi nam nữ này là Hoàng Tiểu Ngư và Mai Diệc Thu, lúc thu hoạch trứng của Xích Tuyến Xà đã bị Tinh Hồn cướp đoạt, đồng thời khiến cho bọn phải bỏ chạy.
Đối với những chuyện không mấy ấn tượng, Tinh Hồn hiếm khi để tâm đến. Nhưng không phải ai cũng giống như hắn. Lại nói, Tinh Hồn không dưới một lần gây ấn tượng mạnh, làm sao không để cho người khác nhận ra được.
- Tiểu Ngư, y ban nãy đã tương trợ, nếu không ta đã không đứng đây.
Sợ Hoàng Tiểu Ngư xúc động, Mai Diệc Thu bèn lên tiếng.
Chỉ là, trong mắt Hoàng Tiểu Ngư ẩn hiện sự cảnh giác. Nói đến, dù có muốn thì hắn cũng chẳng đủ thực lực để chiến đấu với Tinh Hồn. Một gã tiên giả Phù Tiên cảnh có thể đối phó với hai tiên giả Linh Tiên cảnh, thực lực há tầm thường được.
- Yên tâm, ta còn chưa muốn đi tìm chết.
Khóe miệng Hoàng Tiểu Ngư nở nụ cười khổ. Lời này của hắn là nói thật, có lẽ trong số ba mươi đệ tử các phái được đưa vào trong phế tích tông môn này, dù có liên hợp lại cũng chẳng thể đối với được với một trong ba người Tinh Hồn.
- Tại hạ Hoàng Tiểu Ngư, đệ tử Linh Lôi tông, không biết có thể cho chúng ta cùng đồng hành không?
So với những gì tưởng tượng thì phế tích tông môn này nguy hiểm hơn bọn họ nghĩ. Khi vừa mới tiến vào thì liền bị một đám âm tà sinh linh vây công, kết quả có ba người vẫn lạc, trọng thương thì rất nhiều.
Cũng may là đệ tử bốn phái phối hợp rất tốt, cuối cùng đuổi được bầy âm tà sinh linh kia. Sau đó, bọn họ liền xây dựng một cái doanh trại, ban ngày chia thành từng nhóm đi săn tiếp âm tà sinh linh, đoạt lấy âm tà đan cùng với tìm kiếm cơ duyên.
- Không có hứng thú.
Đi cùng với đám người này, ngoại trừ bị bó buộc thì chẳng có lấy một cái lợi ích gì, Tinh Hồn không rỗi hơi đến mức đó, vậy nên hắn liền thẳng thừng từ chối.
Bị từ chối thẳng mặt, nội tâm Hoàng Tiểu Ngư có hơi tức giận, bất quá không dám biểu hiện ra mặt.
Nói rồi, Tinh Hồn liền triển khai thân thủ, chuẩn bị rời khỏi đây thì một bên, Mai Diệc Thu âm thanh dễ nghe vang lên:
- Phế tích này rất nguy hiểm, tồn tại rất nhiều ám thú có thực lực mạnh. Hơn nửa tháng qua, chúng ta tìm hiểu được một ít tin tức, hay là ngươi đi cùng chúng ta, sau này hẵn rời đi cũng không muộn.
Hoàng Tiểu Ngư nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, dường như cảm thấy Mai Diệc Thu có chút hơi xa lạ.
Mà Tinh Hồn, bước chân cũng liền khựng lại. Hai mươi ngày qua, hắn chủ yếu dùng để tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, thế nên cũng chẳng nắm được thông tin gì nhiều.
Khi nghe Mai Diệc Thu nói vậy, trong lòng xuất hiện một cỗ ba động.
- Như vậy cũng được.
Tinh Hồn gật đầu, cuối cùng lựa chọn đi cùng với bọn họ. Dù sao nắm bắt được một chút thông tin thì càng thêm phòng ngừa một số nguy hiểm.
Mai Diệc Thu nở nụ cười xinh đẹp, bất quá, Hoàng Tiểu Ngư lại không được như vậy.
******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Không lâu sau đó, Tinh Hồn cùng với nhóm người Hoàng Tiểu Ngư, Mai Diệc Thu đã về đến doanh trại. Cái doanh trại này được dựng bên trong một tòa thành đổ nát, không gian khá rộng, bên ngoài được bố trí trận pháp, miễn cưỡng xem như một khu vực an toàn.
- Người bên trên, mau mở cửa.
Đến trước cửa, Hoàng Tiểu Ngư âm thanh hô lớn.
Hoàng Tiểu Ngư và Mai Diệc Thu là hai thiên tài của Linh Lôi tông, vậy nên vừa nhìn liền nhận ra ngay, cánh cửa gỗ lập tức được mở ra để cho nhóm người tiến vào.
Bước qua cửa gỗ, Tinh Hồn trông thấy đang có khoảng chừng hơn hai mươi người đang ngồi tụ tập lại với nhau.
Ngày trước Tinh Hồn cùng với Dương Thiên Quân và Thương Quan Lãnh triển lộ phong quang tuyệt đại đã in sâu vào trong tâm trí của chúng nhân. Tuy Tinh Hồn phong quang không bằng so với Dương Thiên Quân, nhưng một mình ứng chiến với hai tiên giả sơ kỳ Linh Tiên cảnh, nhiêu đó cũng khả năng ngạo thị chúng nhân rồi.
Trông thấy Tinh Hồn, những người đang ở trong tòa thành trì phế tích này đứng dậy, gương mặt bộc lộ vẻ kinh ngạc.
Từ trong đám đông người, một gã đệ tử bước ra, trông trang phục có tiêu huy lôi điện ở bên ngực, dĩ nhiên là đệ tử Linh Lôi tông.
- Ai cho phép đưa hắn vào đây?
Gã ta lớn giọng quát, nhìn giọng điệu dường như chẳng ưa thích gì.
- Trần Sơn, là ta mời y đến.
Mai Diệc Thu gương mặt xinh đẹp hiện lên một nét khó coi, thật không ngờ Trần Sơn lại có phản ứng như vậy.
Chỉ thấy Trần Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Mai sư muội, hắn là người khiến cho kế hoạch của các vị trưởng bối bị phá hư. Ngươi thân là đệ tử Linh Lôi tông lại đi bảo vệ một ngoại nhân?
Quát mắng Mai Diệc Thu xong, Trần Sơn lại nhìn sang Tinh Hồn, trừng mắt quát:
- Ngươi cút đi, ở đây không có chỗ dành cho ngươi.
Trần Sơn này, thực lực hậu kỳ Phù Tiên cảnh, còn thiếu một chút nữa liền đặt chân vào Địa Tiên cảnh. Lại trông những người đang ẩn cư ở tòa phế tích này, hắn ta thực lực đoán chừng là một trong những người mạnh nhất.
Chỉ là, so với Tinh Hồn thì thua kém quá xa về thực lực, đúng là chẳng biết hắn ta lấy đâu ra phần tự tin mà ăn nói phách lối đến như vậy.
Không khí bất chợt trở nên căng thẳng.
Mai Diệc Thu sắc mặt tối sầm xuống.
- Trần Sơn, ngươi…
- Đã vậy thì xin cáo lui.
Giọng nói lãnh đạm vang lên xuất phát từ miệng Tinh Hồn. Nghe hắn trả lời, Trần Sơn nội tâm hơi ngạc nhiên, dường như việc Tinh Hồn có thái độ thờ ơ khi bị hắn dùng từ ngữ sỉ nhục nằm ngoài dự đoán.
Nói xong, Tinh Hồn xoay người lại chuẩn bị rời khỏi nơi này thì giọng nói Trần Sơn lại vang lên:
- Tùy tiện tiến vào đây, muốn rời đi, đừng hòng dễ dàng vậy.
- Ngươi muốn thế nào?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi.
- Để lại ba mươi khối ám đan, ngươi có thể lăn.
Khóe miệng Trần Sơn nhếch lên nụ cười, chậm rãi nói.