Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 227




Xé rách hư không và bước ra thế giới thực tại, tựa như một đầu viễn cổ hung thú vừa được tháo xích, cái miệng lớn đầy răng nanh thở ra từng đợt hơi lạnh, so với cái giá lạnh của Băng Tuyết Lãnh Nguyên khủng khiếp hơn rất nhiều, bởi hơi thở lạnh lẽo đó đại diện cho tử vong. 

Xích Dương đạo tiên đại não chấn động, bởi vì trước đây, hắn đã từng một lần nhìn thấy một con quái vật cũng có hình dạng tương tự như thế này. Bất quá có một điểm khác biệt, đó là đầu quái vật kia so với quái vật hóa linh mà Dương Thiên Quân triệu hồi ra thì to lớn hơn gấp trăm ngàn lần, một cái vẫy tay cũng đủ khiến cho mảnh tinh không này trở thành một vùng đất chết chóc hỗn độn. 

- Linh của hắn thật mạnh, không hổ là tuyệt thế thiên tài vạn năm có một.

Chúng nhân trố mắt nhìn vào linh của Dương Thiên Quân, chính là sinh vật hình dạng giống với cổ long trong truyền thuyết kia. 

Tinh Hồn trong đầu bất chợt nhói lên một cơn đau, tựa hồ đối với sinh vật hình dạng giống như cổ long kia, hắn dường như nhận thức được. 

Bất quá, hiện tại không phải lúc quan tâm đến chuyện này, Dương Thiên Quân theo kế hoạch đã thu hút được ba gã tiên giả Linh Tiên cảnh, thế nên bây giờ chính là thời điểm hắn cùng với Thượng Quan Lãnh xông lên rồi. 

- Ra tay. 

Tinh Hồn thu lại tâm tình nghi hoặc, sau đó nhẹ giọng hô một tiếng. Âm thanh khá nhỏ, nhưng cũng vừa đủ để Thượng Quan Lãnh nghe thấy được. 

Đem Hư Không Chiến Thể tầng thứ nhất gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, trong giây lát cơ thể bên trong lớp áo bào biến thành màu đen huyền. Nếu như để ý kỹ thì màu sắc đen huyền này của hắn giống y hệt như linh mà Dương Thiên Quân triệu hồi ra. 

Kế tiếp, Tinh Hồn lại xuất ra một kiện bảo kiếm hạ phẩm linh khí. Thanh kiếm này trước đây Dương Thiên Quân cấp cho hắn, mục đích để nâng cao chiến lực, gia tăng tỷ lệ thành công giúp ca ba xông vào tòa địa cung kia. 

Đứng một bên, Thượng Quan Lãnh tự nhiên thân thể cũng bắt đầu động. Thiên phú Bá Kiếm Chi Thể phóng ra, cùng với kiếm ý tầng thứ hai, Thượng Quan Lãnh không hề che dấu một chút nào cả, bởi vì hắn biết, giao chiến với tiên giả Linh Tiên cảnh, sơ xuất một giây cũng đủ khiến hắn đền bằng cái mạng nhỏ. 

- Ngăn hai người bọn chúng lại. 

Trông thấy Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh đột nhiên hành động, một gã trưởng lão Trúc Hà điện hô hoáng lên. 

- Quang Nhật Chi Kiếm. 

Bốn năm gã tiên giả Địa Tiên cảnh đồng thời lao đến công kích Thượng Quan Lãnh, dĩ nhiên không chút khoan nhượng, nguyên lực vận chuyển, rồi sau đó chém ra một đường kiếm dứt khoát. Kiếm này vừa sắc bén vừa tản ra từng đợt sóng nhiệt nóng bức, vừa ra đã làm cho mặt băng tan rã. Tuy không bá đạo giống như khoảng khắc Xích Dương đạo nhân xuất thủ, tuy nhiên trong cùng giai, thực lực của Thượng Quan Lãnh rất đáng sợ. 

- Phân Linh Kiếm. 

Giống như Thượng Quan Lãnh, Tinh Hồn đồng dạng bị mấy gã Địa Tiên cảnh quấn thân. Mấy người này thực lực không tồi, nhưng nếu không phải tiên giả Linh Tiên cảnh xuất thủ thì đối với Tinh Hồn, muốn đối phó chẳng hề khó khăn gì. 

Thậm chí Tinh Hồn chỉ vận dụng kiếm ý đệ nhất trọng gia trì lên kiếm chiêu, một kiếm xuất ra, uy lực như mạnh thêm gấp bội. 

Cả hai cùng động động, hơn mười gã tiên giả Địa Tiên cảnh cư như bị đẩy lùi về phía sau. Thậm chí một trong số những người đang vây hãm Thượng Quan Lãnh bị Thượng Quan Lãnh chặt đứt một tay, tình trang thê thảm vô cùng.

- Thiên Kiếm tông, từ lúc này sản sinh ra nhiều quái vật như thế này?

Đám trưởng lão bốn tông phái triệt để khiếp sợ. Dương Thiên Quân hơn ngàn năm đột phá Linh Tiên cảnh, một mình đối phó với một gã trung kỳ Linh Tiên cảnh, hai gã sơ kỳ Linh Tiên cảnh mà không rơi xuống hạ phong, mơ hồ có dấu hiệu muốn áp đảo. 

Rồi sau đó lại xuất hiện thêm một gã đỉnh phong Địa Tiên cảnh trấn áp sáu tên Địa Tiên cảnh đồng giai, một gã nhìn như mới ngưng kết tiên phù không lâu thực lực cũng chẳng kém. Thiên Kiếm tông có ba đầu tiểu yêu nghiệt này, nếu như tiếp tục phát triển, chỉ sợ tương lai khó mà có thể hạn lượng được. 

- Không ổn, Địa Tiên cảnh căn bản không phải đối thủ của hai tiểu quái vật kia. 

Mắt thấy thực lực của Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh quá mạnh, bên trên lại thêm một Dương Thiên Quân bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy xuống tham gia vào trận chiến dưới đây, trong nháy mắt, bọn họ liền đưa ra quyết định. 

- Tôn Khuê đạo hữu, ngươi phụ trách bảo vệ lối vào, còn lão phu và Mục Giang đạo hữu sẽ đối phó với hai tiểu quái vật kia. 

Ba người trưởng lão đang chắn trước lối vào địa cung, người vừa mới lên tiếng chính là trưởng lão khác của Tuyên Vũ môn, tên gọi là Lưu Hắc Đạt. 

Tôn Khuê là nữ trưởng lão duy nhất tu vi Linh Tiên cảnh đang có mặt tại khu vực địa cung này, là một trưởng lão thuộc về Tà Âm tông, tuy tuổi đã cao nhưng dung mạo vô cùng mị nhân. 

- Hai vị đạo hữu xin thận trọng. 

- Hừ, chỉ là đám tiểu bối vô tri mà thôi. 

Vị trưởng lão tên Mục Giang của Linh Lôi tông hừ lạnh một tiếng, ánh mắt căm ghét nhìn Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh đang đại chiến với đám tiên giả Địa Tiên cảnh cùng giai kia. 

- Mục Giang đạo hữu, ngươi đối phó với Thượng Quan Lãnh, còn lão phu sẽ ngăn cản tiểu quái vật vô danh kia. Về phần Tôn Khuê đạo hữu, hay may chóng để các đệ tử tiến vào địa cung. 

- Tốt, như vậy liền hành động. 

Lưu Hắc Đạt trưởng lão sau khi phân chia xong thì liền rút đao xông về phía Tinh Hồn. Sở dĩ Lưu Hắc Đạt không vận dụng khai linh tiên thuật là bởi vì nó tiêu hao rất nhiều tiên lực, vả lại thanh thế mỗi lần triển khai rất lớn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến những đệ tử khác. Âu cũng là lo sợ làm vỡ bình. 

Vả lai, Lưu Hắc Đạt cũng không cho rằng, Tinh Hồn sẽ có bản lãnh thông thiên giống như Dương Thiên Quân. 

Người tên Mục Giang kia cũng có cùng suy nghĩ giống như Lưu Hắc Đạt vậy, vừa lấy ra pháp bảo thì liền xông lên công kích. 

- Mau tránh ra, bọn hắn để chúng ta đối phó. 

Lưu Hắc Đạt hô lớn một tiếng ra hiệu cho những Địa Tiên cảnh khác đang trong vòng vây công Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh. 

Tuy rằng ngạc nhiên vì không ngờ trưởng lão Linh Tiên cảnh tự mình động thủ, nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, bởi thực lực của hai người này quá mạnh mẽ đi. 

Lưu Hắc Đạt xông về phía Tinh Hồn, tiên lực luân chuyển, sau đó vung ra một đao.

- Huyền Thanh Trảm. 

Chỉ thấy không gian thoáng hiện lên ảo ảnh một cự đao màu xanh thẩm, từ trên cao bổ xuống, thanh thế kinh đào lãng hải. 

Tinh Hồn ánh mắt nghiêm túc, kiếm giơ ngang thành thế, trong sát na nguyên lực điên cuồng vận chuyển, sau đó trảm ra một đường. 

- Phá Long Thức. 

Sau khi gia trì Hư không Chiến Thể lên Trấn Ngục Huyền Thể, lực lượng thân thể của Tinh Hồn lúc này vô cùng khủng bố, xuất ra thức thứ nhất của Diệt Long tứ thức, uy lực mơ hồ tiến vào tiểu thành cảnh giới. 

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ vang chấn động đại địa, khói bụi bay mập mờ khắp không gian, từ trong đám khói bụi có một bóng người bị đẩy lùi ra. Người đó, không ngờ lại chính là Lưu Hắc Đạt – trưởng lão Tuyên Vũ môn. 

Cũng từ bên trong đám khói bụi đó, bóng dáng Tinh Hồn phóng ta bên ngoài, trên tay cầm kiếm chẳng khác gì một vị kiếm thần trong truyền thuyết. 

- Khai. 

Tinh Hồn siết chặt thanh bảo kiếm, nguyên lực đổ vào vào để khởi động khí linh được phong ấn gia trì bên trong. Chỉ nghe một tiếng oong oong thanh minh, chợt trong thanh bảo kiếm thoáng ẩn hiện ra một đầu ngạc ngư, cũng chính là khí linh của thanh kiếm này. 

- Phá Long Thức. 

Một lần nữa, Tinh Hồn lại thi triển tuyệt kỹ Phá Long Thức, sau khi sử dụng đến khí linh, uy lực của Phá Long Thức lại bạo tăng. Chỉ là đánh đổi khá lớn, khí linh của thanh kiếm sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Bất quá, Tinh Hồn chẳng có chút gì gọi là nuối tiếc, bởi thanh kiếm này không phải là của hắn. 

Uy lực mạnh mẽ truyền đến, Lưu Hắc Đạt cả kinh, vội vận chuyển tiên lực, đồng thời xuất ra một đao bá đạo không kém. 

Đáng tiếc, do Tinh Hồn nắm thế chủ động tấn công, thế nên Lưu Hắc Đạt liền bị Tinh Hồn trấn áp đẩy lùi về phía cánh cổng. 

- Quỷ Ảnh Thần Hành. 

Trong sát na, Tinh Hồn tốc độ gia trì, một phút lơ đãng của Lưu Hắc Đạt bị Tinh Hồn vận dụng, trong giây lát đã tiếp cận đến gần thông lộ tiến vào địa cung. 

Tuy nhiên, muốn vượt qua thông lộ cần phải đối diện với nữ trưởng lão Tà Âm tông tên gọi là Tôn Khuê kia. Tôn Khuê hừ lạnh một tiếng, miệng thốt ra âm thanh ngọt ngào nhưng không kém phần âm tà. 

- Đường này không dễ đi đâu, tiểu nam tử à. 

Trong thanh âm ẩn chứa lực lượng tu vi cùng với một sự mị hoặc khó tả, nếu là người bình thường, cơ hồ đã dừng lại bởi thanh âm ngọt ngào đó rồi. Đáng tiếc, Tinh Hồn tâm vững như bàn thạch, nào có thể bị mị hoặc bởi thứ tạp âm kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.