Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 223: Phá cấm




Trông thái độ trên gương mặt Thái Ngọc Tân đại sư, nội tâm Xích Dương đạo nhân liền thầm đoán ra được, cái cấm chế bảo vệ tòa địa cung kia không hề đơn giản chút nào. 

Tuy rằng rất nóng lòng muốn tiến hành thám hiểm địa cung, thế nhưng Xích Dương đạo nhân đành phải kiềm chế tâm tình xuống, trên gương mặt vẫn giữ biểu cảm hòa hoãn, nói tiếp:

- Không biết cần bao nhiêu thời gian để có thể giải quyết được cấm chế này?

Chỉ thấy Thái Ngọc Tân đại sư hơi trầm ngâm một lúc, bàn tay vuốt nhẹ hàm râu trắng dài đến ngang ngực, tựa hồ như đang suy tính. Mãi một lúc sau, ông ta khuông miệng mới đáp lời:

- Nhanh nhất là năm ngày, lão phu có thể tạm thời giải trừ được một phần của cấm chế này. 

- Chỉ một phần thôi sao?

Nghe câu trả lời, Xích Dương đạo nhân gương mặt không khỏi kinh ngạc. Có lẽ hiểu được tâm ý của Xích Dương đạo nhân, Thái Ngọc Tân đại sư bèn giải thích tiếp:

- Cấm chế này vô cùng lợi hại, người bố trí cấm chế này, chí ít đã tiến vào kỳ vương cảnh giới. Một kỳ linh nhỏ bé như lão phu, có thể giải quyết được một phần đã là rất may mắn rồi. Nếu như Xích Dương đạo hữu thấy không ổn, như vậy lão phu đành từ chối tham gia giải trừ cấm chế này. 

- Đại sư chớ nổi giận, ta chỉ là hơi hiếu kỳ một chút mà thôi. Chỉ cần có thể thám hiểm được địa cung, dù giải quyết một phần, bốn tông phái chúng ta đều đã hài lòng. 

Đùa chứ, tại Kim Lan quốc này, nếu Thái Ngọc Tân đại sư không xuất thủ thì làm gì có người nào đủ trình độ để giải quyết cái cấm chế này chứ? Vậy nên, khi thấy Thái Ngọc Tân đại sư không vui lòng thì nguyên cả đám người, nhất là Xích Dương đạo nhân trong lòng thóp lên một nhịp, lập tức phải sử dụng tuyệt chiêu vuốt đuôi ngựa để làm hài lòng ông ta. 

Mấy tên Trận Đạo sư, tính tình người nào người nấy đề rất quái gở. Đừng tưởng rằng Thái Ngọc Tân đại sư ông ta nói chuyện bình thường, kỳ thực một khi đã để bụng, đừng nói là một tên Xích Dương đạo nhân, cho dù là cả Tuyên Vũ môn cũng không chịu nổi sự để bụng của ông ta à. 

- Tạm thời quay trở về, lão phu cần phải chuẩn bị một số thứ để có thể đối với cấm chế này. 

Dứt lời, Thái Ngọc Tân đại sư liền xoay người rời đi. Đám Xích Dương đạo nhân, Đỗ Tư trưởng lão tự nhiên không dám nán lại, vội theo sau lưng Thái Ngọc Tân rời khỏi cái hố băng này, chỉ để lại một vài người trấn thủ cảnh giác. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Thái Ngọc Tân đại sư thường xuyên lui tới hố băng, không ngừng quan sát và thôi diễn. Vì vậy mà đám Xích Dương đạo nhân cũng có công ăn chuyện làm, phải theo chân Thái Ngọc Tân đại sư chẳng khác gì người hầu kẻ hạ. Nhất là Xích Dương đạo nhân, liên tục bị Thái Ngọc Tân đại sư sai sử làm nhiều chuyện lặt vặt. 

Này chính là do trước đó đắc tội ông ta đây mà. Dù biết vậy, nhưng Xích Dương đạo nhân chỉ có thể ôm cục tức trong lòng, muốn phát tiết thì cũng chỉ lén phát tiết sau lưng Thái Ngọc Tân đại sư mà thôi. 

Khi bọn họ bận bịu tìm hướng háo giải cấm chế thì ở một nơi khác, cũng có người đang chịu hành hạ không kém. Kẻ đó chính là Thượng Quan Lãnh. 

Suốt năm ngày qua, Thượng Quan Lãnh liên tục bị Dương Thiên Quân ước thúc tu luyện, cường độ luyện tập so với trước đây cơ hồ hơn gấp trăm lần. Phối hợp với linh đan diệu dược mà Dương Thiên Quân mang về từ Kim Lan quốc, rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi năm này, Thượng Quan Lãnh đã đột phá từ trung kỳ Địa Tiên cảnh lên hậu kỳ Địa Tiên cảnh, trình độ vận dụng Bá Kiếm Chi Thể ngày càng thuần thục, uy lực phát ra so với trước đây cơ hồ gấp ba lần bình thường. 

Còn Tinh Hồn, dĩ nhiên hắn không ở cùng với hai tên Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh, tuy rằng hắn và Dương Thiên Quân đồng ý kết minh, nhưng cũng chỉ là kết minh tạm thời vì mục đích tiến vào thám hiểm tòa địa cung kia mà thôi, chung quy cũng là vì lợi ích mà thôi. 

Tinh Hồn ở một nơi khác, tự thân tăng cường đốc thúc luyện tập. Hắn hăng say luyện tập, không chỉ bởi vì tòa địa cung, mà là còn bởi vì năm ngày trước, hắn đã ở thế dưới khi giao chiến với Dương Thiên Quân. 

Đối thủ lúc này của hắn – Dương Thiên Quân thực sự rất mạnh, nếu không tranh thủ tu luyện nâng cao thực lực thì rồi cũng có ngày sẽ bị Dương Thiên Quân biến thành nô lệ. 

Rốt cuộc cũng đến năm ngày sau, Tinh Hồn liền quay trở lại địa điểm mà cả ba đã ước hẹn trước đó. Khi đến nơi thì thấy Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh đang đứng đợi sẵn. 

Thấy Tinh Hồn đến muộn, Dương Thiên Quân cũng lười hỏi lý do, chỉ liếc mắt nhìn sơ qua rồi ánh mắt lại tập trung xuống bên dưới, nơi mà bốn tông môn Linh Lôi tông, Tuyên Vũ môn, Trúc Hà điện và Tà Âm tông đang tập hợp. 

Chỉ thấy có rất nhiều đệ tử đang tập trung lại, cơ hồ như đang muốn di chuyển đi đâu đó vậy. Thấy thế, Dương Thiên Quân khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười, rồi nói:

- Dự đoán của ngươi thật chính xác. 

Dĩ nhiên Dương Thiên Quân đang muốn ám chỉ Tinh Hồn. 

- May mắn thôi. 

Tinh Hồn lãnh đạm đáp lại. Tuy rằng nói chuyện bình thường, nhưng trông không khí hơi có chút căng thẳng. 

- Bọn họ di chuyển rồi kìa, chúng ta nên đi theo chứ nhỉ?

Đứng ở chính giữa, Thượng Quan Lãnh miệng ráng rặn ra một nụ cười khiêng cưỡng. Thật chẳng biết, rốt cuộc hai người này có quan hệ thù địch gì với nhau nữa. Lúc gặp nhau thì đánh nhau ầm ầm long trời lở đất, vậy mà lại có thể bắt tay hợp tác, mà trong lúc hợp tác vẫn còn mang tâm tư muốn đấu đá, thật đúng là khó hiểu. 

Không mất nhiều thời gian, bốn tông phái đã đến được chỗ hố băng, nơi cấm chế tồn tại ngăn cản không cho người bên ngoài muốn tiến vào địa cung. Dĩ nhiên, bọn người Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh cũng theo chân đến được nơi đó. 

Phía trước mặt, không gian trông giống như một cái lòng chảo, xung quanh được bọc bởi những ngọn băng sơn chọc trời, khiến cho cảnh tượng trông rất hùng vĩ. 

Thái Ngọc Tân đại sư dĩ nhiên đã có mặt tại đây từ rất sớm, có lẽ sắp đến thời điểm ông ta muốn hóa giải cái cấm chế này rồi. 

- Khởi bẩm đại sư, các đệ tử đã tập trung đầy đủ. 

Xích Dương đạo nhân từ đằng sau bước đến, hai tay ôm thành quyền, thái độ kính lễ hướng sau lưng Thái Ngọc Tân đại sư mà nói. 

Thái Ngọc Tân đại sư chuyển người nhìn lại, nếu như không tính những trưởng lão đi theo mục đích bảo vệ cho đám đệ tử này thì số lượng cũng đã gần tám người, mà đông nhất dĩ nhiên chính là đệ tử Tuyên Vũ môn. 

Thấy vậy, Thái Ngọc Tân trưởng lão bèn nhìn Xích Dương đạo nhân nói:

- Số lượng người như thế này là quá nhiều, lộ tuyến mà lão phu tạo thành không thể chịu nổi nhân số.

- Đại sư có thể ước lượng bao nhiêu người được chăng?

- Khoảng ba mươi người là cao nhất. Hơn nữa, cấm chế này dường như có tác dụng bài xích những người thọ nguyên vượt hơn hai ngàn. 

Thái Ngọc Tân đại sư ngữ điệu từ tốn giải thích. 

- Như vậy sao. Đại sư hãy khoan phá cấm, ta cần phải bàn bạc lại với ba tông phái còn lại. 

- Được. 

Ôm quyền khách khí, Xích Dương đạo nhân liền ra hiệu cho người đại diện của ba tông phái còn lại tiến về một góc để bàn bạc lại vấn đề tiến vào địa cung. 

Phía bên trên một ngọn giác sơn, nơi mà bọn người Tinh Hồn đang ẩn nấp. Thấy Thái Ngọc Tân đại sư vẫn chưa tiến hành phá giải trận pháp, Thượng Quan Lãnh hiếu kỳ nhìn Dương Thiên Quân hỏi:

- Sao họ vẫn chưa chịu bắt đầu nhỉ? Không lẽ có vấn đề gì chăng?

- Ta không phải Trận Đạo sư. Muốn hỏi, đệ phải hỏi hắn. 

Dương Thiên Quân ánh mắt nhìn sang Tinh Hồn đang đứng cách đó hơn hai thước, miệng nở nụ cười nhạt. Không đợi Thượng Quan Lãnh lên tiếng, Tinh Hồn đã mở miệng giải thích trước:

- Có lẽ là giảm thiểu nhân số. 

- Như vậy… làm thế nào chúng ta tiến vào địa cung được đây?

- Chờ thời thôi. 

Tinh Hồn nhún vai, kiểu như chuyện này không liên quan gì đến ta vậy. Nếu ngày thường, chỉ sợ Thượng Quan Lãnh đã cầm kiếm chém cho Tinh Hồn vài phát rồi, nhưng ngặt nỗi tình huống hiện tại không cho phép, vì vậy chỉ đành kiềm chế ở trong lòng. 

Bên dưới kia, sau một lúc thảo luận, bốn tông phái đã nhất trí chọn ra những đệ tử sẽ được đưa vào trong địa cung để thám hiểm. Lại nói, vốn theo tính toán ban đầu thì các vị trưởng lão sẽ cùng theo để bảo vệ bọn họ, nhưng sau khi nghe được chuyện trận pháp này bài trừ những người có thọ nguyên vượt quá hai ngàn thì chuyện kia đành phải từ bỏ. 

Những vị trưởng lão ở đây, ai không phải là người thọ nguyên vượt qua năm ngàn, sáu ngàn tuổi cơ chứ. Ý nghĩ muốn chứng thực lời của Thái Ngọc Tân đại sư không phải là không xuất hiện, nhưng trông thấy cấm chế này lợi hại đến mức ngay cả Trận Đạo sư cấp kỳ linh như Thái Ngọc Tân đại sư cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở ra được một lối đi nhỏ là đủ biết nó lợi hại đến mức nào. Chẳng có người nào điên dại muốn đi thử nghiệm uy lực của cấm chế này cả. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.