Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 133: Đại Kiếm Đường




Nhìn gương mặt cô gái, trong ánh mắt như ngọc thoáng qua một tia sợ hãi. Dương Thiên Quân hơi nhướng mặt, bất quá ngay lập tức trở lại bình thường, đưa bàn tay kéo nàng vào lòng, đồng thời dịu dàng nói:

- Y Y đừng sợ, có ta ở đây, không một người này có quyền khiến nàng sợ, có biết không?

Cô gái ở tựa đầu vào khuôn ngực rộng của Dương Thiên Quân, nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại câu nói tràn đầy ấm áp của hắn. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Đại Kiếm Đường nằm tại Thiên Kiếm Trường, là một trong những địa phương quan trọng nhất thuộc về ngoại môn Thiên Kiếm Tông. Đại Kiếm Đường là nơi các tân đệ tử đăng ký tiếp nhận thân phận, tiếp nhận những nhiệm vụ do Thiên Kiếm Tông đưa ra, tìm hiểu những tin tức trong hay ngoài Thiên Kiếm Tông… nói chung, khi gặp vấn đề gì khó khăn thì chúng đệ tử Thiên Kiếm Tông đề tìm đến Đại Kiếm Đường này để nhận được sự giúp đỡ. 

Từ Vẫn Kiếm Uyên tiến về Đại Kiếm Trường một khoảng cách rất xa, dù sử dụng pháp khí phi hành cũng mất một khoảng thời gian khá dài. 

Thế nên đi khoảng nửa ngày trời, bọn họ mới đến được Đại Kiếm Đường. Trước đó, Tinh Hồn được Bắc Cung Thanh Đan giới thiệu qua rất nhiều về Thiên Kiếm Tông, so với những gì trước đây được Lâm Kỳ tường thuật thì thông tin đa dạng hơn vô số lần. 

Đại Kiếm Đường có rất nhiều đệ tử và trưởng lão xuất hiện, nhìn rất là đông đúc. Lại nói, Đại Kiếm Đường không những quy mô rất lớn mà kiến trúc rất hoa lệ. 

Chỉ thấy chính giữa Đại Kiếm Đường dựng lên một cái kiếm tháp khổng lồ, không biết được tạo thành bởi loại tài liệu nào, nhưng cái kiếm tháp này tỏa ra một cái uy thế thâm bất khả trắc. 

- Đến nơi rồi, đây chính là Đại Kiếm Đường. 

Tinh Hồn ánh mắt nhìn xung quanh. Quả nhiên là Đại Thiên Thế Giới, mặc dù chỉ là một tiểu tông môn tại Hư Thần Tinh nhỏ bé, cư nhiên so với Huyền Thiên Giới trước đây xa hoa lộng lẫy hơn không biết bao nhiêu lần. 

- Đi, ta dẫn huynh đến địa phương để đăng ký thân phận đệ tử. À, nói cho huynh biết thêm một điểm nữa chính là mấy ngàn đệ tử cùng lứa với huynh, thế nhưng mà chỉ có hơn ba trăm người là được thừa nhận thân phận ngoại môn mà thôi. Huynh không cần thông qua bài kiểm tra mà vẫn trở thành ngoại môn đệ tử, đoán chừng sẽ khiến cho nhiều kẻ ghen ghét à, ha ha…

Nghe Bắc Cung Thanh Đan nói, Tinh Hồn chỉ gật đầu cho có, không mở miệng đáp lại. Thấy vậy, Bắc Cung Thanh Đan cũng chỉ biết cười khổ. Cũng may là trên đường đến đây, hắn miễn cưỡng thừa nhận cái tính cách lầm lì ít nói này của hắn, bằng là người khác chỉ sợ liền nổi giận rồi. 

- Lâu Cường chấp sự, đã lâu không gặp qua. 

Đi vào trong nơi đăng ký, nhìn thấy vị thấy sự quen mặt, Bắc Cung Thanh Đan ôm quyền khách khí nói. 

- Ồ, thì ra là Bắc Cung sư đệ. Một thời gian không gặp, tu vi tiến bộ không ít ha. 

- Ha ha, may mắn mà thôi. Đúng rồi, vị huynh đệ này của tiểu đệ muốn đăng ký thân phận ngoại môn đệ tử, phiền Lâu Cường sư huynh bận tay một phen. 

Lâu Cường ánh mắt chuyển dời sang Tinh Hồn. Dung mạo Tinh Hồn so với người bình thường chỉ hơn một điểm, thế nên Lâu Cường không có bất kỳ ấn tượng nào cả. 

- Là tạp dịch đệ tử vừa mới tiến cấp à?

Lâu Cường bỗng hỏi. 

- Ha ha, không phải, không phải. Vị huynh đệ này sớm đã trở thành đệ tử ngoại môn, chỉ là gặp một chút phiền phức nên mới không thể sớm đăng ký được. 

- Có gì để chứng minh không?

Nghe Lâu Cường hỏi vậy, Bắc Cung Thanh Đan liền ghé tai Lâu Cường, thủ thỉ to nhỏ gì đó. Bỗng dưng Lâu Cương gương mặt biến đổi, trong ánh mắt ngạc nhiên, nói lớn:

- Ngươi nói sao? Hắn chính là kẻ đứng đầu khảo hạch một trăm năm trước, chính là gã tán tiên đã đồ sát rất nhiều thế gia đệ tử thiên tài? Thực sự là hắn?

Giọng nói Lâu Cường khá lớn, mà Đại Kiếm Đường này đông người như vậy, ngay lập tức truyền vào tai chúng nhân. 

Chỉ thấy vô số ánh chú mục nhìn chằm chằm về hướng này. Bắc Cung Thanh Đan, Chu Ân hay Lục Phong, mấy người này khá quen mặt, thế nên liền bị bỏ qua, toàn bộ đều hướng về phía gã thanh niên hắc y dung mạo có phần bình thường. 

- Ồ, ra đây chính là người một trăm năm trước được Tần lão ra mặt giúp hắn nhặt lại cái mạng nhỏ đấy sao? Trông cũng chả có gì đặc biệt. 

- Hắn có điểm gì hơn người nhỉ, vậy mà trở thành quán quân thí luyện năm đó? 

- Ha ha, không biết chừng lại là một gã ăn may. Vừa nhìn là biết không có tiền đồ. 

- ……….

Muôn vạn chú mục nhìn Tinh Hồn dò xét, bất quá gương mặt Tinh Hồn lại rất thản nhiên, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. 

Chỉ thấy hắn hơi nhướng mày, nhìn Lâu Cường, nhàn nhạt hỏi:

- Không biết có vấn đề gì chăng?

- À không, ta chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi. Tên của ngươi trước đó đã được chuyển đến đây, chỉ đợi ngươi đến tiếp nhận thôi. 

Vừa nói, Lâu Cường vừa quay sang phía sau tủ gỗ lớn, thần niệm khẽ động, chỉ thấy từ trong vô số hộp gỗ mở ra, từ bên trong bay ra một cái nhẫn càn khôn, kế tiếp ném cho Tinh Hồn, nói tiếp:

- Bên trong nhẫn trữ vật này là lệnh bài thân phận, y phục tông môn, một trăm khối linh thạch hạ phẩm và một bản Hoàng cấp hạ phẩm công pháp. Về những phần thưởng mà ngươi được bản thưởng khi trở thành quán quân thì đi sang chỗ Nhiệm Vụ Đường để lãnh. 

- Đa tạ. 

Tinh Hồn cầm cái nhẫn càn khôn, thần thức đảo qua một vòng, khi thấy không có vấn đề gì thì mới bảo Bắc Cung Thanh Đan dẫn giúp đến chỗ Nhiệm Vụ Đường. 

Bắc Cung Thanh Đan cười khổ, không thể không công nhận rằng tâm tính của Tinh Hồn rất sắt đá, bù lại là người khác chỉ sợ không giữ được thái độ bình tĩnh như thế kia rồi. 

Bắc Cung Thanh Đan chuẩn bị đưa Tinh Hồn đến chỗ Nhiệm Vụ Đường theo yêu cầu của hắn thì từ trong đám đông người đang đứng xung quanh có một nhóm người xuất hiện. 

Nhóm người này có mười ba người, gồm bốn nữ và chín nam. Nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thì dung mạo thanh tú, đặc biệt cả mười ba người tu vi đều từ Phù Tiên Cảnh trở lên. 

- Chậm đã, nói chuyện một chút có được không?

Nhóm người đứng chặn lối đi của Tinh Hồn lại, chỉ thấy một gã nam tử bước ra. Trong số chín gã nam tử thì người này tu vi cao nhất, đã đột phá hậu kỳ Phù Tiên Cảnh. Dáng dấp rất cao, so với Tinh Hồn muốn cao hơn tận hai cái đầu, ánh mắt hẹp dài, trong đôi mắt là một sự âm trầm khó đoán. 

Tinh Hồn nhướng mày nhìn gã nam tử nọ, gương mặt rất xa lạ, không hề quen biết gì. Thu lại tầm mắt, chỉ thấy bước chân của Tinh Hồn tiếp tục đi thẳng đến, phương hướng hơi chếch sang một bên, dường như không muốn tiếp chuyện với thanh niên cao lớn. 

Nụ cười trên gương mặt gã thanh niên cao lớn kia đông cứng lại. 

- Ngươi đứng lại, Đoạn Hải sư huynh đang nói chuyện, ai cho phép ngươi vô lễ. 

Người thanh niên kia tên Đoạn Hải, có lẽ có quan hệ với Đoạn gia tại Phong Lâm thành. Tinh Hồn nghe thoáng qua cái tên Đoạn Hải, trong đầu cũng đã đoán được. Hắn nhớ mang máng trong đầu, khi thí luyện tại Bạo Thú Lâm, trong số những kẻ hắn giết cũng có đệ tử Đoạn gia. 

Trong số mười hai người còn lại, một gã khác đứng ra chặn đường Tinh Hồn, gương mặt giận dữ nói lớn. 

Cũng may là gã này chỉ dừng lại ở mức chặn đường và nói lớn, không giống như thuộc hạ của Ân Tiếu Ngạo chỉ thẳng vào mặt Tinh Hồn, bằng không Tinh Hồn hôm nay đã hạ sát thủ. 

- Ha ha, trở thành thí luyện giả quán quân, xem ra trong mắt ngươi không coi kẻ khác ra gì nhỉ? 

Đoạn Hải ngẩn đầu cười lớn, có điều dù đang cười, nhưng người ta cảm giác được Đoạn Hải đang rất tức giận. 

- Đã lâu không xuất hiện, xem ra Đoạn Hải ta bị người ta quên lãng mất rồi. Tinh Hồn sư đệ, có hứng thú luận bàn một chút không?

- Không hứng thú. 

- Nhưng sư huynh đây thì lại rất hứng thú. 

Đoạn Hải dường như không quan tâm đến việc bị Tinh Hồn từ chối, khí thế bừng lên, dường như chuẩn bị tuyên chiến thì bỗng Bắc Cung Thanh Đan nói lớn:

- Đoạn Hải, đây là Đại Kiếm Đường, nếu ngươi động thủ, hậu quả là gì ngươi hiểu rõ chứ?

- Hừ, Bắc Cung Thanh Đan, chuyện này tốt nhất ngươi đừng xen vào. À mà ta nhớ, hình như Bắc Cung gia ngươi cũng có đệ tử bị tên này giết, thế nhưng mà ngươi Bắc Cung Thanh Đan lại đi cùng với hắn? 

Đoạn Hải bị Bắc Cung Thanh Đan nhắc đến môn quy thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, là đệ tử Thiên Kiếm Tông, Đoạn Hải dĩ nhiên hiểu rõ chuyện này. Bất quá, hắn không muốn cứ như vậy để Tinh Hồn bỏ đi. 

- Tài không bằng người, Bắc Cung Tẫn chết là điều bình thường. Trước đây ta đã cảnh báo hắn, nhưng hắn không nghe theo thì đó là do hắn, không liên quan gì đến ta cả. 

- Thân là thế gia đệ tử, có người cùng tộc bị kẻ địch giết chết mà vẫn cùng với địch làm bạn, Bắc Cung Thanh Đan, ngươi không xứng là thế gia đệ tử. 

- Đây là chuyện của ta, ngươi đứng đây nói nhảm làm gì?

Bắc Cung Thanh Đan bình thường rất ôn hòa, nhưng không phải vì vậy mà hắn dễ dàng bị người ta bắt nạc. 

- Ha ha, Bắc Cung Thanh Đan, hôm nay Đoạn Hải ta muốn khiêu chiến, ngươi có dám nhận lời không?

- Hôm nay trước khi ra đường ta tự bói một quẻ, quẻ nói hôm nay gặp phải một cái rắc rối, không nghĩ đến cái rắc rối đó lại chính là ngươi. Đánh thì đánh, lão tử sợ ngươi à?

Đúng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm xuống, khiến cho Đoạn Hải và Bắc Cung Thanh Đan phải im miệng. 

- Cãi nhau tại Đại Kiếm Đường, các ngươi muôn chết có phải không?

Một giọng nói uy nghiêm vang ra. Cùng lúc đó, từ Đại Kiếm Các xuất hiện một người đàn ông trung niên. Trung niên này mặc áo bào màu tím, dĩ nhiên chính là mang thân phận ngoại môn trưởng lão. 

- Bái kiếm Tống Ngọc trưởng lão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.