Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 130: Đêm mưa hồi ức: Tan vỡ




Tu vi giữa hai bên chênh chệch rất lớn, mặc dù thực lực Lý Tinh Vân không tồi, bất quá chỉ một chiêu duy nhất, một chưởng đối một chưởng, Lý Tinh Vân huyết khí trong cơ thể đảo lộn, miệng phun ra một ngụm máu, ngã nhào về phía sau. 

Còn gã thanh niên kia, gương mặt lạnh lẽo, ngay cả lùi một bước cũng không có. Mà Lý Tinh Vân mặc dù chịu thua thiệt ngay lần giao thủ đầu tiên, bất quá nộ hỏa công tâm, giống như một gã điên một lần nữa xông đến tấn công. 

Gã thanh niên kia dĩ nhiên cũng không chịu đứng yên một chỗ chịu trận, xông đến tung ra vô số vũ kỹ, quyền đối quyền, cước đối cước. Nhưng chung quy, vẫn là Lý Tinh Vân chịu thiệt thòi rất nhiều lần. 

Yến Ngọc Lan gương mặt cả kinh, hét lớn hòng ngăn cản hai gã nam tử này lại, thế nhưng hai tên kia há nghe được lời của nàng, cứ tiếp tục quyết chiến với nhau, tựa hồ không chết không thôi. 

- Băng Phượng, ra đây. 

Lý Tinh Vân y phục rách nát, trên cơ thể nhiều chỗ bị thương, thế nhưng chiến ý không hề bị dập tắt. Hắn vận dụng thủ đoạn kêu gọi ra một đầu băng phượng, hơi lạnh từ băng phượng tản ra khiến cho không gian như bị đóng băng, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm gã thanh niên, như đang muốn ăn tươi nuốt sống. 

Gã thanh niên bị uy thế của băng phượng đẩy lùi lại phía sau hơn chục bước, bất quá, hắn không hề sợ hãi, toan ý định tiếp tục ứng chiến thì không gian dao động truyền đến vô số cỗ khí lực cực mạnh. 

Gương mặt hắn cả kinh, chỉ thấy từ trong cơn mưa lạnh xuất hiện mấy trăm bóng người, đứng bao vây hắn và Lý Tinh Vân lại. 

Đồng thời, trên bầu trời vang vọng một tiếng long ngâm chấn động cửu thiên, như muốn làm đảo lộn cả khung trời nào. Hắn, Lý Tinh Vân và Yến Ngọc Lan ngẩn đầu nhìn lên bầu trời. 

Một cỗ uy áp hùng mạnh như một tòa núi nhỏ từ trên bầu trời giáng xuống, bất quá không ảnh hưởng gì đến Lý Tinh Vân hay Yến Ngọc Lan cả, mà tòa uy áp đó chính là đang hướng vào gã thanh niên, tựa hồ như đang muốn hắn quỳ xuống vậy. 

Uy áp rất mạnh, không phải người thường có thể thừa nhận được, nếu đổi lại là Lý Tinh Vân, chỉ sợ không chỉ đơn giản là quỳ gối. Bất quá, người thanh niên kia lại đứng vững như bàn thạch, tuy nhiên uy áp rất mạnh khiến cho nơi hắn đứng mặt đất bị lún xuống một khoảng khá sâu. 

Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một đầu hoàng long khổng lồ, mặc dù không mang huyết mạch long tộc thuần khiết, chỉ là một đầu á long mà thôi, thế nhưng thực lực của đầu hoàng long này vẫn rất mạnh. Đứng trên đỉnh đầu của hoàng long là một tên nam tử thân mặc tử kim long bào, đầu đội tử ngọc kim quan, lưng quấn trường đai lưng tử ngọc, chân xuyên long ngoa. 

Gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, mái tóc dài bay trong gió lớn, cơn mưa xối xả không thể ảnh hưởng lên người của hắn, chính là bởi tu vi của hắn rất mạnh nên mới bài xích được cơn mưa này. 

Hắn đứng trên đỉnh đầu hoàng long, phong thái cao cao tại thượng, hiên ngang lẫm liệt, không ai sánh bằng. 

Vừa nhìn thấy y, mấy trăm cao thủ xung quanh lập tức quỳ xuống, Lý Tinh Vân và Yến Ngọc Lan không ngoại lệ toàn bộ đều quỳ xuống. 

- Bái kiến thái tử điện hạ. 

So với mấy trăm cao thủ xung quanh, vị thái tử kia tu vi so ra kém hơn, thế nhưng nếu so sánh với gã thanh niên kia thì cao hơn rất nhiều. Bất quá, trong ánh mắt của hắn ta có chút hơi ngạc nhiên, bởi vì uy áp của hắn không làm gì được gã thanh niên kia cả. Có điều, sự kinh ngạc chỉ thoáng qua một giây mà thôi, còn lại trong đó đều là ý tứ khinh miệt cả.

- Lý Tinh Vân, lui ra, để hắn cho ta xử lí. 

Không quan tâm đến Lý Tinh Vân suy nghĩ như thế nào, y thân thể khẽ động, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt xuất hiện trước mặt người thanh niên, tung ra một chưởng. 

Thực lực của vị thái tử mạnh hơn rất nhiều so với gã thanh niên kia, mặc cho hắn đã sử dụng bí pháp khiến cho thực lực của mình bạo tăng, nhưng vẫn không thể so sánh được. 

Một chưởng tiếp thẳng vào người, miệng hắn thổ ra một ngụm máu lớn, cả người ngã nhào về phía sau, trông chật vật vô cùng. 

- Tạp chủng, ngươi hôm nay chết chắc. 

Giọng nói của thái tử giống như một cái mệnh lệnh phán quyết sinh mệnh của gã thanh niên, tựa hồ không cho hắn bất cứ một cái cơ hội nào. 

Chỉ thấy hắn ta lảo đảo đứng dậy, tay lau vệt máu ở miệng, ánh mắt giận dữ bị che kín bởi những tơ máu đỏ:

- Nàng ấy vốn là nữ nhân của ta, các ngươi dựa vào thứ gì mà chiếm đoạt nàng? 

- Dựa vào gì? Dựa vào việc ta chính là thái tử Thiên Phong đế quốc, con kiến ti tiện như ngươi lại muốn chống đối bản thái tử? Tội ngươi vạn lần đáng chết, không thể tha thứ. 

Dường như thái tử không muốn phí nhiều nước bọt với hắn ta, tay xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, vừa nhìn đã biết không phải vũ khí tầm thường. 

Yến Ngọc Lan thấy thái tử cả giận thì hoảng sợ. Nàng liền quay sang nhìn Lý Tinh Vân, ánh mắt cầu khẩn:

- Lý Tinh Vân, xin hãy tha cho hắn một mạng. Ngươi muốn ta làm thế nào cũng được, chỉ cần…

Nàng chưa kịp nói dứt lời thì Lý Tinh Vân xuất thủ tát một cái rất mạnh vào mặt, mặc dù hắn chỉ thuần túy sử dụng sức mạnh cơ bắp, thế nhưng sức mạnh của hắn vẫn rất cường hãn hiến cho nữ tử kia ngã xuống đất. 

Chỉ thấy Lý Tinh Vân cực kỳ giận dữ, chỉ thẳng vào mặt nàng quát mắng:

- Tiện nhân, ngươi lại dám cầu xin cho tên tạp chủng đó? Ngươi coi ta là gì hả?

Nhìn thấy Yến Ngọc Lan bị Lý Tinh Vân thô bạo tát một cái, gã thanh niên phẫn nộ, không quan tâm đến vết thương mà liền động thủ:

- Lý Tinh Vân, ngươi dám…

Bất quá, hành động của hắn toàn bộ đã bị thái tử khóa chặt lại, chỉ thấy thân thể thái tử khẽ động, bảo kiếm trên tay chuyển động, chém ra một đường kiếm sắc bén. Gã thanh niên cả kinh, vội sử dụng toàn lực thủ hộ thân thể. 

Phản ứng của hắn rất nhanh, kịp thời đỡ được một kiếm lạnh lùng này, nhưng nếu không phải lực lượng thân thể của hắn cường hãn, có lẽ đã bị đường kiếm kia phân ra làm hai mảnh. 

Dưới cơn mưa lớn phủ kín vùng đất này, gã ta cơ thể tràn đầy vết thương, đối diện với thái tử kia, hắn không có một cơ hội nào. Dù cho ý chí kiên cường, dù không muốn bỏ cuộc, nhưng tất cả đều là vô nghĩa. Hắn quá yếu. Nếu hắn mạnh, hắn đã không gặp phải tình huống này. 

Thái tử gương mặt hơi biến đổi, không nghĩ đến mình xuất thủ nặng đến vậy mà gã kia vẫn có thể gượng dậy được. Không thể không công nhận, gã thanh niên này có chút bản lĩnh. Có điều… cũng chỉ đến đó mà thôi. 

- Ngươi rất khá, bản thái tử có lời khen. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, chết đi. 

Chỉ thấy thái tử khí thế bùng nổ, có vẻ như y đã muốn xuất thủ toàn lực, không muốn kéo dài thời gian nữa. Có lẽ, với một con kiến hôi như gã thanh niên kia khiến thái tử có chút bị vướng đến lúc này, thái tử cảm thấy có chút nhục nhã rồi. Vậy nên một lần này, hắn muốn đoạt mạng gã thanh niên kia. 

Khí lực bừng lên, một khí tức màu vàng hội tụ xung quanh thái tử, kế đó tung ra một đạo chưởng ảnh, khí thế uy phong lẫm liệt, hóa thành một đầu long ảnh hung dữ xông đến. 

Một chưởng này, chỉ sợ gã thanh niên kia không thể nào sống sót được. Mà hắn đang bị thương rất nặng, hai chân quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt vô thần nhìn Yến Ngọc Lan, gương mặt bi thương u buồn. 

Hắn nghĩ rằng, có lẽ ngày hôm nay mình sẽ chết rồi. Nhưng đột nhiên, ngay lúc đó, khi đạo long ảnh màu vàng chỉ còn cách hắn chừng ba thước, bỗng dưng trước mặt hắn xuất hiện một cái bóng dáng yêu kiều thướt tha. 

Phảng phất như thời gian bị đông cứng lại, phong ba bão táp ngừng gào thét. 

Gã ta mặc dù đầu óc u mê, nhưng không hiểu sao lúc này tầm mắt lại nhìn rất rõ ràng. Trong cơn mưa lớn xối xả tán loạn, một nữ nhân bạch y bóng dáng cực kỳ quen thuộc. Đứng trong gió lớn, nàng hai tay giơ rộng ra, tựa hồ muốn thay gã tiếp lấy một chưởng kia. 

- Không…

Gương mặt từ ngơ ngác, sau đó hóa thành một tấn bi thương, hắn cổ họng gằng lên mà gào thét, thế nhưng không biết vì sao, tiếng hét của hắn lại không thể cất lên được. Đôi mắt tuôn xuống hai dòng lệ, hắn nhìn thấy được, khoảng khắc cuối cùng, nàng đã quay mặt lại nhìn hắn, đôi môi nở một nụ cười nhạt. 

Dù chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng phản phất nụ cười ấy đẹp nhất thế gian, nụ cười in sâu vào tâm trí hắn, mãi mãi không thể nào xóa nhòa dù cho tuế nguyệt bao năm. 

Cái bóng dáng nhỏ nhắn hao gầy đó, nàng làm sao mà tiếp được một chưởng khủng bố kia chứ. Một âm thanh thê lương vang lên, cô gái bạch y ấy giống như một chiếc lá phiêu dật bị đánh rơi đi, chạm vào vòng tay của hắn. 

Hắn dù đã cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn cố ôm lấy nàng, để cho nàng không phải nhiễm những thứ bùn đất tầm thường kia. Dù cho hắn vết thương càng thêm nặng, bị đánh lùi về phía sau, nhưng lý trí vẫn rất thanh tỉnh mà ôm chặt lấy nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể được… 

Tất cả diễn ra trong chớp mắt, nhưng sao lại giống như vạn năm u sầu thế này?

Cơn mưa lạnh vẫn từ trên trời rơi xuống, tiếng gió thổi gào thét, chẳng rõ là thiên địa đang u sầu vì hành động của nàng, hay là đang cười chốn hồng trần kia. 

Hắn ráng bò chạy, lết đến bên cạnh thi thể của nàng, đưa bàn tay lẫn lộn bùn đất và máu, ôn nhu kéo nàng vào lòng. Hắn lúc này, nào còn suy nghĩ đến Yến Ngọc Lan, Lý Tinh Vân, vị thái tử kia hay mấy trăm cường giả đang bao vây mình. Trong tâm trí hắn, duy nhất chỉ còn lại một bóng hình duy nhất. 

- Điệp… nàng mở mắt ra nhìn ta đi. Nàng chẳng phải rất thích kẹo hồ lô, thích luyện kiếm, thích nghe những khúc nhạc ta đàn? Tỉnh lại đi, nàng muốn gì, ta cũng đáp ứng cả. Xin hãy… nhìn ta đi, Điệp… đừng chết… đừng rơi bỏ ta…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.