Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 126: Trầm luân trong khổ hải, có tiếng ai đang thở dài…




Nghe tiếng vọng non nớt kia, mỹ phụ mỉm cười hạnh phúc, liền ráng ngồi gượng dậy, tựa lưng vào vách tường, sau đó mới trả lời:

- Con vào đi. 

Đứa nhỏ đứng bên ngoài cầm chén thuốc, gương mặt có chút lo lắng, bất quá, khi nghe âm thanh mỹ phụ truyền ra thì liền tốt lên một chút. Sau đó, nó cẩn thận dùng một tay đẩy cánh cửa vào, cầm chén thuốc đi đến bên cạnh mỹ phụ. 

- Thuốc con mới sắc xong, mẫu thân mau dùng đi. 

Nhận lấy chén thuốc từ tay đứa nhỏ, nhưng nàng không vội uống mà đặt sang bên cạnh. Đôi mắt đượm buồn nhìn gương mặt non nớt xanh xao, chợt hỏi:

- Mấy ngày gần đây, con ngủ có ngon không?

Nàng hỏi câu hỏi này, thế nhưng trong ánh mắt buồn kia, dường như đã biết trước được câu hỏi. 

- Mẫu thân đừng lo, mấy bữa nay con ngủ ngon lắm. Mẫu thân dùng thuốc đi cho mau khỏe lại để còn chơi với con nữa.

Mỹ phụ bỗng nhiên đưa tay ôm đứa nhỏ vào lòng, ánh mắt lúc này đã không còn kìm được nước mắt nữa. Từ khi bị gã đàn ông kia bán vào Sở gia, mặc dù bề ngoài nhìn thì thấy cuộc sống khá khẩm hơn, nhưng ai đâu hay biết rằng, khoảng thời gian ấy nàng khổ sở như thế nào. 

Nếu không phải có đứa con trai này, chỉ sợ nàng từ lâu đã tự vẫn rồi. Nàng trụ được đến bây giờ, tất cả đều là vì đứa nhỏ này cả. Tám năm trước, trước mặt phật tổ, nàng đã hứa rằng chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt. 

Thế nhưng, nàng chưa từng làm được gì cho nó cả. Nó bị mắc một căn bệnh lạ, mỗi lần rơi vào giấc ngủ say là nhìn thấy những ký tự kỳ lạ thần bí, tác động rất lớn đến tinh thần. Lại nói, thế giới này coi trọng võ đạo, đứa nhỏ lại không thể tu luyện, bởi vì thể chất không cho phép. 

Không thể tu luyện, thân phận cùng địa vị vô cùng thấp hèn. Mỗi lần đứa nhỏ này đi đâu cũng đều bị mắng là tạp chủng, phế vật. Tất cả như một con dao cứa vào lòng. Nàng đã cố làm tất cả, để cho đứa nhỏ có một tia hy vọng tu luyện, thế nhưng, ông trời dường như không có mắt, như muốn đoạn tuyệt con đường sống của hai mẹ con. 

Cũng may đứa nhỏ này rất kiên cường, lại khá thông minh sáng dạ. Nó không tu luyện thành võ giả như bao người khác, nhưng nó học một biết mười, ngày sau có thể trở thành một thầy thuốc hoặc một nhà nho đi dạy học cũng không tệ. Chí ít có thể sống một cuộc sống an bình, không gặp bất trắc giống như nàng. 

- Mẫu thân, người làm sao vậy?

Đứa nhỏ thấy bờ vai hơi ẩm ướt, bỗng hỏi. 

- Mẫu thân không sao. Mẫu thân thật có lỗi với con, đã không chăm sóc được cho con, ngược lại còn khiến con chịu khổ. 

- Mẫu thân, người đừng nói thế. Nếu không có mẫu thân thì làm sao có tiểu tử này được. Mẫu thân cho con cái ăn cái mặc, dạy con đọc sách học chữ. Mẫu thân chính là người tốt nhất với con. Sau này, khi con lớn lên, con nhất định sẽ thi cử làm quan, kiếm tiền để chăm sóc tốt cho mẫu thân. Người nhất định phải khỏe mạnh, để sau này tiểu tử còn có cơ hội được chăm sóc mẫu thân chứ. 

Gương mặt đứa nhỏ tươi cười rạng rỡ, nụ cười tràn ngập hi vọng khi nói về tương lai. Tại thế giới này, tuy rằng thực lực vi tôn, nhưng đối với những người phàm, chỉ cần có chút tiền bạc thì vẫn sống được một sống ổn thỏa. Thiết nghĩ với tài trí của đứa nhỏ này, mong ước làm quan đối với tương lai, hẳn là vẫn có hy vọng. 

Hai mẹ con nàng trò chuyện vui vẻ với nhau. Mỗi lần đứa nhỏ này đến, tâm trạng của nàng liền tốt hẳn ra. Đột nhiên, đúng lúc này từ bên ngoài xuất hiện một người đàn ông trung niên cao lớn. Người đàn ông này gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, áo bào sang trọng, trên người tản ra một cỗ khí phách khó tả. 

Người đàn ông trung niên nhìn mỹ phụ, sau đó nhìn đứa nhỏ, lãnh đạm nói:

- Ngươi ra ngoài một lúc, ta có chuyện muốn nói với mẫu thân ngươi. 

- Con ra ngoài trước đi. 

Khi người đàn ông này xuất hiện, mỹ phụ gương mặt biến đổi, ngữ điệu cũng thay đổi, có điều, đối với đứa nhỏ, nàng vẫn rất nhẹ nhàng và ôn nhu. 

Đứa nhỏ đối với người đàn ông tựa hồ sinh ra sự bài xích, bất quá, đối với mỹ phụ lại nhất nhất nghe lời. 

- Đúng rồi, đám Long nhi gọi ra ngươi chơi cùng với chúng. 

Khi đứa nhỏ bước ra tới cửa thì người đàn ông nọ giọng nói lãnh đạm vang lên. Có điều, đứa nhỏ không trả lời lại, chỉ thấy chân mày nhướng lên, sau đó liền bỏ đi. 

Nó bước đi trên con đường mòn xuất phát từ căn nhà nhỏ dẫn ra bờ hồ. Con đường này nó đã đi rất nhiều lần, rất là quen thuộc. Mỗi lần đi ra đây, tâm trạng nó liền tốt hẳn lên. Nó cầm một phiến đá nhỏ, rồi dồn hết sức ném mạnh lên hồi. 

Phiến đá lướt trên mặt nước, nhún nhảy được khoảng ba cái thì liền chìm xuống lòng nước trong xanh. 

- Ồ, lợi hại quá. Ngươi làm cách nào mà hay vậy, chỉ ta với. 

Nhìn phiến đá lướt trên mặt nước được vài lần, đứa nhỏ gương mặt đắc ý, vừa thưởng thức thành quả thì bỗng nhiên từ đằng sau lưng, một âm thanh dễ nghe bỗng vang lên. 

Đứa nhỏ ngạc nhiên, bởi nó không hề phát giác ra được có người đứng ở gần đó. Nó chuyển người nhìn lại, chỉ thấy đứng cách nó khoảng chừng hơn mười bước chân, có một cô bé khoảng chừng mười tuổi xuất hiện. 

Cô bé này làn da trắng sáng như bạch ngọc, mặc một chiếc váy màu trắng hồng, eo quấn đai lưng hồng phấn, buộc vòng quay eo thon mảnh khảnh khiến cho nước da của cô bé trở nên nổi bật. Gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lóng lánh như nước hồ thu, chiếc mũi thon gọn, đôi môi trái tim mềm mại. Mái tóc đen láy được cột cao, trên mái tóc có cài những cây trâm nhỏ xinh có hình bươm bướm.

Tất cả phối hợp lại khiến cho cô bé này trở nên cực kỳ quý phái mà những người giống như đứa nhỏ không thể nào có được loại khí chất này. 

Nhìn gương mặt của cô bé, đứa nhỏ tâm thần như bay bổng, tựa hồ gặp được một cảnh tượng đẹp nhất thế gian, in đậm vào trong tâm trí. 

- Hình như, ta gặp cô ở đâu rồi đúng không?

Trong đầu đứa nhỏ thoáng qua một tia linh trí, dường như nó đã từng gặp qua cô bé này rồi, hơn nữa lại có cảm giác khá quen thuộc. Thế nhưng, dù nó cố nhớ thế nào đi chăng nữa thì vẫn không nhớ ra được. 

Chỉ thấy, trong đôi mắt đẹp đẽ của cô bé xuất hiện một tia u buồn, bất quá liền bị che dấu rất nhanh. Gương mặt đáng yêu nở một nụ cười, nghiêng đầu nói.

- Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tên của ta là Sở Điệp.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

Tinh Hồn nhìn vào huyễn cảnh, khóe mắt của hắn lại ướt đẫm, dòng lệ buồn tuôn rơi, lăn dài trên gương mặt bi ai khổ sở ấy. Gương mặt non nớt đáng yêu ấy, giọng nói thơ ngây ấy đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong tâm trí hắn, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể nào quên được. 

Gương mặt đáng yêu của cô bé bên trong huyễn cảnh in hằn trong đôi mắt hắn, đôi môi khô khốc khẽ thì thào:

- Điệp…

Cô bé ấy chính là Sở Điệp lúc còn nhỏ. Hắn đã từng gặp qua vô số nữ nhân, không người nào không phải quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng chung quy, người đi vào trái tim hắn chỉ có một mình Sở Điệp mà thôi. 

Năm ấy, hắn chỉ là một gã thiếu niên chưa hiểu sự đời, lại thích làm chuyện bao đồng, thích làm anh hùng trong mắt người khác. Mang theo hoài bão khát khao trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa, được người người ngưỡng mộ. 

Thế nhưng, tính cách của hắn quá nóng nảy, đắc tội vô số người. Một trong những kẻ địch mạnh nhất của hắn khi ấy chính là thái tử Thiên Phong Đại Đế Quốc Trịnh Thần Không. 

Trịnh Thần Không chiếm đoạt nữ nhân của hắn, hắn nổi giận cấp tốc trở về Thiên Phong Đại Đế Quốc để có thể mong giải vây cho nàng, chỉ là, hắn đã bị nữ nhân kia từ chối, lại còn khiến cho hai nữ tử khác vì hắn mà vong mạng. 

Hai nữ nhân đó, một là Sở Điệp, là người mà hắn khắc cốt ghi tâm, cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào nguôi ngoai, nàng là người mà hắn yêu thương nhất; người còn lại tên là Tô Hân Nhi. Hắn đối với Sở Điệp là khắc cốt ghi tâm, còn đối với Tô Hân Nhi là mang nợ cả đời. 

Tô Hân Nhi thân tử đạo tiêu chỉ bởi vì đỡ một chưởng thay cho Tinh Hồn. Còn Sở Điệp, nàng có lẽ may mắn hơn Tô Hân Nhi, nàng không chết. Có điều, so với chết thì cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Cả ngàn năm trôi qua, nàng rơi vào giấc ngủ say, cho đến tận bây giờ vẫn chưa một phút giây nào tỉnh lại. 

Cũng ngàn năm ấy, hắn từ một thiếu niên nhiệt huyết biến thành một gã cuồng đồ không gì không làm, hắn muốn biến mạnh để trả thù tất cả, cũng là để khiến Sở Điệp một ngày nào đó lại tái sinh. 

Dù chìm trong sát lục vô biên, đắm mình trong ý niệm vô tận, điều khiến hắn trở nên mạnh mẽ chính là hy vọng tìm lại được sinh cơ cho nàng. 

Giờ đây nhìn thấy Sở Điệp, dù chỉ là huyễn cảnh, nhưng nội tâm của hắn vẫn tràn đầy cảm xúc, một loại cảm giác mà không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào diễn tả được. 

Trong khổ hải âm trầm bi thương, bất giác truyền đến một tiếng thở dài…

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

Khi Tinh Hồn được nhìn thấy Sở Điệp thì một lần nữa, huyễn cảnh lại thay đổi. Tinh Hồn vốn đang được cảm nhận sự yêu thương hạnh phúc, thì huyễn cảnh tiếp theo lại đập nát cảm xúc này. 

Lần huyễn cảnh thứ ba chẳng khác gì một con dao đâm thẳng vào tâm trí hắn. 

Chỉ thấy bên trong huyễn cảnh, đứa nhỏ thân thể bẩn thiểu, y phục vốn đã bần hàn rồi nay lại còn bị thêm nhiều vết rách, đầu tóc hơi tán loạn, so với một tiểu tử ăn xin ngoài đường chẳng khác biệt chút nào. 

Bất quá, đứa nhỏ dường như đã có một sự thay đổi nào đó. So với trước đây, dường như sinh cơ mạnh mẽ hơn hẳn, da dẻ cũng hồng hào, tràn đầy sinh lực. 

Gương mặt nó xuất hiện một nỗi lo lắng khó tả, trong lòng nóng ran lên, giống như sắp phải đối diện với một biến cố nào đó vậy. Trong lòng càng lúc càng rạo rực, nó cấp tốc dồn hết sức lực, chạy thật nhanh về đến căn nhà nhỏ bên bờ hồ. Trời lúc này đã khá tối, trong không gian truyền đến một không khí se lạnh, nhưng bởi vì đang rất lo lắng, đứa nhỏ hoàn toàn chẳng quan tâm đến, thứ nó quan tâm chính là mẫu thân của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.