Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 1 - Chương 34: Phương pháp tu luyện mới




Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 34: Phương pháp tu luyện mới

Địch Vũ Hàn trên khán đài cao bỗng bật người nhìn về phía trước, gương mặt anh tuấn xuất hiện nét kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm Cổ Thái đang ẩn nấp sau lưng ông lão họ Cảnh kia. Thái độ kỳ quặc của y khiến mọi người kinh ngạc.

- Loại thân thủ này là…

Hàng chân mày Địch Vũ Hàn nhíu lại, lộ ra vẻ đăm chiêu.

Thượng man Mạnh Hạ hiếu kỳ, liền hướng Địch Vũ Hàn hỏi thăm:

- Địch đại nhân, có gì không ổn sao?

Nghe giọng nói của thượng man Mạnh Hạ khiến cho Địch Vũ Hàn như bừng tỉnh trở lại. Chỉ thấy y liếc nhìn thượng man Mạnh Hạ, thái độ như từ chối cho ý kiến. Sau đó y quay sang người đàn ông ngồi cạnh mình, truyền âm nói:

- Mau điều tra tư liệu về kẻ tên Cổ Thái cho ta.

Tên trung niên đại hán kia cung kính gật đầu, sau đó đứng dậy bắt đầu thực hiện mệnh lệnh. Là người lịch duyệt, thế nên chớp mắt thượng man Mạnh Hạ đã nhận ra ý tứ của Địch Vũ Hàn. Tuy nhiên, ông ta vẫn làm ra bộ dạng thờ ơ, tựa hồ như không nhìn thấy vậy.

Chỉ là trong lòng đã bắt đầu âm thầm lưu ý Cổ Thái.

Cổ Thái sau khi được ông lão họ Cảnh tuyên bố đã chiến thắng. Để tránh cho kẻ này tiếp tục bày trò, thế nên trọng tài lập tức cảnh cáo hắn, nói rằng nếu như tiếp tục làm náo loạn trên lôi đài thì sẽ bị tước quyền thi đấu, thậm chí có thể sẽ bị Phong Tuyết bộ lạc trừng phạt.

Cổ Thái gương mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng nịnh hót xin tha, thề thốt rằng lần sau sẽ không tái phạm. Tuy nhiên ánh mắt hắn lộ ra một tia cổ quái. Miệng hắn nói vậy, ai mà biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Chỉ thấy hắn thong dong bước xuống lôi đài, hắn không trở về vị trí dành cho những người đã vượt qua vòng loại mà lại chạy về phía khán đài. Bởi vì chẳng có quy định nhắc nhở gì, thế nên cũng chẳng có người nào lấy làm quan tâm cả.

Trong lúc không ai để ý, Kha Thiên Lạc đôi mắt từ màu đen chuyển sang màu vàng khi quan sát trận chiến của Cổ Thái và Phó Điền. Lại nói, đôi mắt màu vàng này là từ khi hắn vô tình lấy được tấm da thú màu vàng thần bí kia mà có được.

Kha Thiên Lạc cũng chẳng biết đôi mắt này có bao nhiêu tác dụng, hiện tại chỉ biết rằng nó giúp khả năng quan sát của hắn cực tốt, thậm chí còn có khả năng mô phỏng lại trận chiến nữa.

Từ khi phát hiện ra thân thủ như ma quỷ của Cổ Thái, Kha Thiên Lạc đã ngay lập tức vận dụng khả năng này. Và dĩ nhiên Kha Thiên Lạc đã biết được thủ thuật của thân thủ kia.

Đó chính là viên ngọc kỳ lạ nằm trong tay Cổ Thái. Mỗi khi Cổ Thái dẫn động lực lượng huyết khí truyền vào viên ngọc đó thì nó sẽ giúp hắn dịch chuyển ra xa với tốc độ cực nhanh. Lưu lại trong không gian là một đạo tàn ảnh.

Mà tàn ảnh này cũng cực kỳ quỷ dị. Thoạt trông giống y như một người thật, khi công kích trúng phải cảm giác như đã gây ra vết thương thật sự. Nhưng thực chất thì ngay sau bị công kích thì nó liền tiêu tán ngay.

Điều này khiến cho Cổ Thái không khỏi lạnh người. Nghĩ thử xem, nếu như trong sinh tử thật sự mà gặp phải loại thủ thuật cổ quái này, cứ tưởng bản thân đã kích sát được đối phương, nhưng thực chất bản thân mình lại chính là con mồi.

Lại nói, Cổ Thái từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc chưa hề xuất thủ thực sự. Nhìn biểu hiện của hắn, Kha Thiên Lạc thầm đoán, người này tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lôi đài đã cho bắt đầu trận tiếp theo, tuy nhiên chẳng có gì hấp dẫn sự chú ý của Kha Thiên Lạc cả. Hắn bây giờ ngồi xuống đả tọa, khôi phục lại khí lực của mình. Sử dụng Kim Nhãn tiêu tốn rất nhiều khí lực, nếu không phải muốn xem thân thủ của Cổ Thái, Kha Thiên Lạc thực sự chẳng muốn vận dụng nó tí nào.

Nhưng nhờ vận dụng Kim Nhãn lần này mới giúp cho hắn phát hiện ra một đối thủ mạnh khác, vậy nên dù mệt mỏi, Kha Thiên Lạc nội tâm rất vừa lòng.

Các trận chiến cứ tiếp tục diễn ra suốt mấy này.

Trận đấu của Tang Tương, đối thủ của nàng chỉ là một dị sĩ có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu, với thực lực của nàng, chỉ trong chốc lát đã giải quyết gọn gàng. Sau mấy ngày, hai mươi ba trận đấu vòng loại đã kết thúc.

Ngay sau đó trọng tài liền cho bắt đầu vòng loại thứ hai.

Vẫn giữ nguyên thứ tự lần trước, tuy nhiên các trận được trọng tài sắp xếp ngẫu nhiên chứ không còn bốc thăm nữa.

Sau khi sắp xếp xong, đến gần trưa, khi mặt trời đã lên cao, ánh mắt trời sáng lóa phủ xuống Đại Đấu Trường rộng lớn, ông lão họ Cảnh đứng chính giữa lôi đài, nói:

- Danh sách đấu loại vòng thứ hai chúng ta đã sắp xếp xong. Sẽ có mười một trận quyết đấu, tuy nhiên ở đây có lại có đến hai mươi ba người. Thế nên sẽ có một người được đặc cách không tham dự mà cho vào thẳng vòng thứ ba. Về phần người nào may mắn thì sau khi vòng này kết thúc tự khắc sẽ biết.

Ông lão họ Cảnh lại nhắc nhở quy định của lôi đài một lần nữa, sau đó liền cho trận đấu tiếp theo bắt đầu ngay. Hai dị sĩ tiến lên lôi đài không quá nổi bật. Trong vòng trước, bọn họ rất chật vật mới có thể vượt qua, bao nhiêu khả năng hầu như đã bộc lộ hết cả rồi, vậy nên cũng không có gì hấp dẫn.

Trái ngược lại, ở trên khán đài mới thực sự là huyên náo. Mà sự huyên náo này không phải là bởi vì trận đấu kia, mà là do Cổ Thái tạo nên.

Chẳng biết hắn làm gì mà mọi người xung quanh đều tụ tập về phía hắn, hầu hết những người này đều là dị sĩ tầng thứ hai, tầng thứ ba cả. Trông bọn họ như đang giao dịch gì đó vậy. Cổ Thái gương mặt đủ các loại biểu cảm, có khi thì như đang giảng giải, có khi vui mừng cười phá lên, lúc lại thần thần bí bí…

Phong Tuyết bộ lạc nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng nhắm mắt làm ngơ. Dù sao thì Cổ Thái cũng không làm chuyện gì quá đáng cả, vậy nên bọn họ cũng bỏ mặc.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Nói đến Ti Mệnh, sau khoảng thời gian đau khổ vì vô tình tán công làm cho hắn vô cùng mệt mỏi. Tuy nhiên không lâu sau, hắn đã khôi phục lại như trước. Mà cảm giác tu luyện so với trước đây trôi chảy hơn rất nhiều, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Nếu như trước đây, Ti Mệnh chỉ dùng hô hấp làm phương pháp thổ nạp chính thì sau này, Ti Mệnh dùng miệng để hút vào một đại lượng lớn linh khí xung quanh, sau đó dùng lỗ chân lông để đẩy linh khí không thể dung nạp ra bên ngoài.

Nhờ vậy mà linh khí lưu lại trong cơ thể hắn gần như gấp hai lần so với trước đây, linh khí này bị Ti Mệnh dùng thần thức để luân chuyển khắp thân thể, không ngừng gột rửa nội thể của bản thân.

Linh khí này có thể giúp cường hóa nội thể của bản thân, thế nhưng chưa bao giờ Ti Mệnh có thể lưu động được hết dòng linh khí chạy khắp cơ thể cả. Bởi vì hắn phát hiện, trong cơ thể mình có chứa rất nhiều tạp chất.

Chính bởi vì những tạp chất này mới khiến linh khí không thể chạy hết một vòng chu thiên được.

Ti Mệnh cũng không lấy làm gấp gáp, cứ chậm rãi từ từ mà tiến hành gột rửa. Tạp chất cứ từ từ đưa ra khỏi cơ thể qua các lỗ chân lông, khiến cho cơ thể của hắn rất thoải mái.

Nhưng gần đây, Ti Mệnh không ngồi thiền được như lúc trước nữa. Bởi vì hắn phát hiện đang có người theo dõi mình.

Dĩ nhiên hắn không biết được bởi vì lần trước bản thân vô tình tán công, khiến cho linh khí thiên địa dao động dữ dội, dẫn đến sự chú ý của vô số cường giả. Thậm chí ngay cả cường giả Mông Đan bộ lạc là Địch Vũ Hàn cũng phải kinh động. Người đang theo dõi hắn chính là hạ nhân do thượng man Mạnh Hạ phái tới.

Bởi vì Ti Mệnh lĩnh ngộ Đạo Thần điển, nghĩ đến thái độ kỳ quặc của A Công khi đưa ra yêu cầu đưa ra Đạo Thần điển, thượng man Mạnh Hạ không thể không cẩn thận được.

Nếu không nhờ linh thức được cường hóa thì Ti Mệnh khó mà phát hiện ra được người nọ. Tuy không biết vì sao mình lại bị người ta theo dõi, trước khi đến đây, A Công đã dặn dò hắn rằng làm việc gì cũng phải cẩn trọng, không được để người ta phát hiện ra được suy nghĩ của bản thân.

Ti Mệnh đang trên con đường tu luyện cho chính bản thân hắn nghĩ ra, đều là từ Đạo Thần điển mà ra. Để người khác phát hiện ra việc này, bản thân khó mà giữ được cái mạng nhỏ. Thậm chí có thể liên lụy đến A Công, liên lụy đến bộ lạc nữa.

Vậy nên hắn buộc phải dừng tu luyện lại, bắt đầu lấy sách trong Bách Thảo đường ra xem. Với cường độ linh thức bây giờ, chỉ trong vòng một khắc là đã thấu triệt tất cả.

Công việc đọc sách này trở nên rất nhàm chán, nhưng bởi vì không để người ta phát hiện ra điểm kỳ lạ gì, Ti Mệnh đành phải cắn răng làm việc này.

Cũng nhờ vậy mà Ti Mệnh bắt đầu nghiên cứu ra được thêm một phương pháp tu luyện nữa. Không cần phải ngồi yên một chỗ tĩnh tọa như trước đây.

Hắn bắt đầu điều khiển hô hấp của bản thân, điều khiển các lỗ chân lông trên cơ thể để hấp thụ linh khí. Phương pháp này dĩ nhiên rất khó khăn, vừa phải làm những công việc bình thường như đọc sách, ăn uống, nghỉ ngơi, vừa phải liên tục hấp thu luyện hóa linh khí.

Lúc mới bắt đầu dùng phương pháp này khiến cho hắn rất mệt mỏi về tinh thần, chỉ duy trì lâu nhất là ba canh giờ là liền hao tổn sạch sẽ lực lượng linh thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.