Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 1 - Chương 103: Thiên Đạo




Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 103: Thiên Đạo

“Đạo khả đạo phi thường đạo

Vô danh thiên địa chi thủy

Hữu danh vạn vật chi mẫu

Cố thường vô dục dĩ quan vi diệu

Thường hữu dục dĩ quan hiếu kỳ

Thử lưỡng giả đồng xuất nhi nhị danh

Đồng vị chi huyền

Huyền chi hựu huyền

Chúng diệu chi huyền”

………

“Đạo xung nhi dụng chi hoặc bất doanh

Uyên hề tự vạn vật chi tông

Tỏa kỳ nhuệ, giải kỳ phân, hòa kỳ quang, đồng kỳ trần

Trạm hề tự hoặc tồn.”

………

“Cốc thần bất tử thị vị huyền tẫn

Huyền tẫn chi môn thị vị thiên địa căn

Miên miên nhược tồn

Dụng chi bất cần”

………

“Trí hư cực, thủ tĩnh đốc

Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan kỳ phục.

Phù vật vân vân, các qui kỳ căn

Quy căn viết tĩnh

Tĩnh viết phục mạng

Phục mạng viết thường

Tri thường viết minh

Bất tri thường, vận tác, hung

Tri thường dung

Dung nãi công

Công nãi vương

Vương nãi thiên

Thiên nãi đạo

Đạo nãi cửu

Một thân bất đãi”

………

“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật

Vạn vật phụ âm nhi bão dương, xung khí dĩ vi hòa

Dụng kỳ quang, phục qui kỳ minh, vô di thân tương, thị vị tập thường.” (*)

………

Trong trạng thái không minh không chút pha tạp, phảng phất như bản thân chính là vũ trụ tinh thần, từ trong trí não của hắn xuất hiện mấy ngàn ký tự thượng cổ.

Những ký tự thượng cổ này chính là xuất phát từ Đạo Thần Điển mà Ti Mệnh được lĩnh ngộ tại Phong Tuyết bộ lạc.

Đạo Thần Điển là một tồn tại rất bí ẩn, man công Phong Tuyết bộ lạc cũng chỉ là ngẫu nhiên mà có được, nhưng ông ta lại không hiểu được hàm ý bên trong Đạo Thần Điển.

Ngôn ngữ Đạo Thần Điển rất kỳ quái, nó không giống ngôn ngữ của Man tộc, cũng không giống bất kỳ ngôn ngữ của các bộ tộc nào khác tại Thần Hoang, tựa hồ Đạo Thần Điển không thuộc về thế giới này.

Tuy không hiểu ý nghĩa của Đạo Thần Điển, nhưng man công Phong Tuyết bộ lạc biết rằng nó tuyệt đối bất phàm, vậy nên một mực cất giấu, không cho người nào khác biết được sự tồn tại của nó. Chỉ đến khi ông ta nhắm mắt xuôi tay thì mới nói lại bí mật này với hai người, một là man công kế nhiệm ông ta, hai chính là A Công Dịch Ân.

Bí mật này vốn kinh thiên động địa, thượng man Mạnh Hạ cũng không hiểu vì sao man công tiền nhiệm lại nói cho cả A Công biết.

Mãi cho đến sau này, vì một giao ước nào đó giữa A Công và man công Phong Tuyết tiền nhiệm, thượng man Mạnh Hạ mới để cho Ti Mệnh lĩnh ngộ Đạo Thần Điển trong thời gian khảo hạch tại Phong Tuyết thành diễn ra.

Vốn thượng man Mạnh Hạ cho rằng trên đời này không có người nào lĩnh ngộ được Đạo Thần Điển, nhưng không ngờ Ti Mệnh – một gã thanh niên đến cả Thiên Khải cũng không mở ra được, vậy mà lại hiểu được ý nghĩa của Đạo Thần Điển.

Dĩ nhiên thượng man Mạnh Hạ nổi lòng hiếu kỳ, bắt giam Ti Mệnh lại, muốn hắn khai ra bí mật bên trong Đạo Thần Điển. Nhưng sau một loạt sự cố bất ngờ, Ti Mệnh biến mất khỏi đất Phong Tuyết, theo lời của A Công mà rời đi.

Năm năm sau Ti Mệnh trở lại Phong Tuyết bộ lạc, thời điểm ấy, Kha Thiên Lạc thực lực quá mạnh, Ti Mệnh lại không hề thua kém gì Kha Thiên Lạc, man công Phong Tuyết bộ lạc đành phải cắn răng mà nhắm mắt bỏ qua.

Lại nói, Ti Mệnh chỉ mới hiểu được một phần rất nhỏ Đạo Thần Điển mà thôi.

Cho đến bây giờ, hắn đang rơi vào trạng không minh, Đạo Thần Điển khắc trong trí óc mới từ từ hiện ra. Kỳ lạ là, trước đây dù hắn dồn hết tâm huyết để lĩnh ngộ áo nghĩa Đạo Thần Điển nhưng không lại thu lại kết quả nào.

Nhưng bây giờ, hắn không suy nghĩ gì hả, vậy mà toàn bộ ý nghĩa của Đạo Thần Điển hắn lại thấu hiểu toàn bộ.

Thời gian cứ trôi qua một cách chậm rãi, tinh thần của Ti Mệnh cứ trôi nổi bồng bềnh, có lúc hắn không biết mình là ai nữa, như quên hết thảy tất cả mọi thứ. Có chăng thứ còn sót lại chính là ý niệm mãnh liệt của Tang Tương mà thôi.

Rồi bỗng một ngày, có một giọng nói thanh đạm không chút cảm xúc vang lên.

- Chúng ta… lại gặp nhau…

Giọng nói quen thuộc này làm cho Ti Mệnh như bừng tỉnh trở lại, tuy nhiên đến thời điểm này hắn vẫn chưa lấy lại được ý thức của bản thân. Ti Mệnh chỉ trả lời theo bản năng:

- Ngươi là ai? Đây là đâu?

- Ta là ai?

Giọng nói ấy lại vang lên.

- Sinh linh vạn vật gọi ta là Thiên Đạo, nhưng khi ta được tạo ra, ta được gọi là Vận Mệnh. Còn nơi này, nó được gọi là Hư Thần Giới.

- Thiên Đạo? Vận Mệnh? Hư Thần Giới? Vậy còn ta, ta là ai?

Trong cơn mê man, Ti Mệnh lại hỏi tiếp.

- Ngươi là Huyền Hoàng, ngươi sinh ra ở Cổ Hoang kỷ nguyên, là kẻ thống trị Cổ Hoang kỷ nguyên, nhưng khi biết ta ra đời, nhưng cùng với một kẻ khác đã hủy diệt mọi thứ.

Càng nói, ngữ điệu của Thiên Đạo càng trở nên uất ức giận dữ, nhưng đang phẫn nộ cho một ai đó vậy. Trong giọng nói sát khí đằng đằng, như hận không thể ngay lập tức hủy diệt Ti Mệnh.

- Huyền Hoàng? Không phải, ta không phải? Ta nhớ ra rồi, tên của ta là Ti Mệnh. Ta là Ti Mệnh.

Hai chữ Huyền Hoàng vang lên trong tâm trí Ti Mệnh, như hắn đã từng được nghe một ai đó nhắc đến cái tên này. Rồi sau đó, hắn bỗng sực nhớ lại một bóng hình yêu kiều xinh xắn, nàng gọi hắn là Ti Mệnh. Nhờ vậy, hắn mới sực nhớ ra mình là ai.

- Ngươi là Huyền Hoàng. Ngươi là kẻ đã hủy diệt mọi thứ.

- Ngươi là kẻ đứng ngoài, ngươi phải nên bước vào vận mệnh của ngươi, ngươi phải trở thành vật chứa, là ả ta đã chặn ngang, chính ả ngăn ngươi bước vào vận mệnh, chính ả đã khiến ngươi từ chối, là ả… tất cả đều do ả… ta phải hủy diệt ả…

Giọng nói của Thiên Đạo càng lúc càng trở nên điên cuồng, ý tứ hỗn loạn làm cho Ti Mệnh không hiểu rốt cuộc Thiên Đạo đang muốn nói điều gì. Thiên Đạo như được lập trình, nhưng vì một lí do nào đó mà lại nói năng loạn xạ.

“Ả ta” trong lời Thiên Đạo nói là ai, Ti Mệnh chợt nghĩ đến một bóng hình quen thuộc, bóng hình đã giúp hắn nhớ ra tên của mình, chỉ là hắn không thể nhớ ra được gương mặt của nàng.

Ti Mệnh sợ hãi, hắn càng lúc càng hoảng loạn vì sự điên cuồng của Thiên Đạo.

- Ta không biết, ta không biết gì cả. Ta không biết!

Trong sự hoảng loạn tột đột, Ti Mệnh hét lớn lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, Ti Mệnh mới trải qua một cảm giác sợ hãi đến như thế này.

Rồi một loại âm thanh đổ nát cất lên, âm thanh như thế giới tinh thần bị sụp đổ, và rồi, giọng nói của Thiên Đạo biến mất, Ti Mệnh thì lại rơi vào trạng thái ban đầu, rơi vào một giấc ngủ miên man bất định. Thời gian cứ trôi qua một cách chậm rãi và yên ắng…

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Ánh mặt trời chói chang buổi ban trưa, không khí nóng nực oi bức của mùa hè không khỏi làm cho người ta khó chịu học hằng.

Trên một con đường đất vắng vẻ, có một chiếc xe bất chợt xuất hiện. Chiếc xe này được kéo bằng hai con Bạch Long Mã, loài Long Mã này vốn là hoang thú pha tạp một chút huyết mạch chân long, lại có sở hữu bể ngoài tuyệt đẹp cũng như thể hình cao lớn, thế nên thường được quý tộc sử dụng để kéo xe.

Nhìn cỗ xe ngựa này rất to lớn lộng lẫy, bên ngoài được mạ vàng, được chạm khắc những hoa văn rồng phượng, vừa nhìn thấy đã biết là thuộc về thế lực của một đại quý tộc rồi.

Bên trong xe ngựa có năm người đang ngồi, một ông lão đầu tóc hoa râm, da dẻ hồng hào đang nhắm mắt dưỡng thần. Một người đàn ông trung niên tuổi chừng bốn mươi năm mươi, vóc dáng khá lớn, gương mặt nếu không có vết sẹo hình chữ thập ở bên má thì có lẽ sẽ khá tuấn lãng.

*********

* Đạo Đức Kinh

* Chương 16 mình đã sửa lại từ Số thành Vận, các bạn có thể lướt lại để xác nhận.

Cầu vote mười sao cuối chương!

Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!

Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!

Đa tạ!

P/s: - Theo như yêu cầu của các bạn, tác sẽ đăng lại phần một. Có gì mong các bạn bỏ qua cho nhé.

- Đa tạ bạn ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪ đã tặng quà, theo yêu cầu của bạn, "ngày mai" tớ sẽ bạo chương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.