Đại Kiếm Sư

Chương 87: Cải biến kế hoạch




Hôm sau trong sự lưu luyến không muốn rời xa, Lệ Thanh mang theo đại quân của Âm Phong tộc, lại ngồi trên những con thuyền trước đây mà trở về châu Tiểu Dương.

Hai tháng sau đó, dưới sự hướng dẫn của vị sư phụ mỹ lệ Đạm Như dốc lòng truyền đạo, ta học tập Vu ngữ , mô phỏng theo tất cả những thứ thuộc về Âm Phong pháp sư, bao gồm cả yêu thuật trên Vu thần thư của hắn.

Một học sinh khác là Tây Kỳ.

Dưới huấn luyện nghiêm khắc của ta, kiếm thuật của nàng tiến nhanh vùn vụt, rất nhanh chóng đã có thể đấu ngang ngửa với Đạm Như.

Nàng giống như một chú bướm dần biến đổi, dưới sự tưới tắm của ta, càng ngày càng trở nên xinh đẹp, phong tư yểu điệu, khí chất nhiếp nhân, gần như có thể so sánh với Ma Nữ Bách Hợp. Không những vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, trí tuệ của nàng cũng không ngừng tăng lên, từng lời nói đều có mị lực khiến người ta cam tâm phục tùng. Trừ những lúc gặp ta nàng còn lộ xuất dáng vẻ của một thiếu nữ, nhưng với người khác nàng đã có một phong phạm thánh khiết cao đến không thể với tới.

Đạm Như càng say đắm nàng hơn, cũng chỉ có nàng ta mới dám ôm lấy Tây Kỳ, thỉnh thoảng lại hôn một cái.

Mặt khác, khóa đầu tiên của Nguyên thủ hội đang được cử hành, tỉ mỉ thảo luận về từng vấn đề nhỏ. Mưu thần tướng lĩnh của các nước không ngừng đi đi lại lại, chuẩn bị nghênh đón một thời đại mới.

Cuối cùng thì Phì quân sư Mã Nguyên cũng đến, làm ta biết được công tác trùng kiến Ma Nữ thành đang tiến hành rất thuận lợi, cũng càng làm ta thêm nhớ nhung Ma Nữ Bách Hợp.

Ta lệnh cho người mang sáu quyển Trí tuệ điển sao ra vài bản, tặng cho nguyên thủ các nước, đồng thời còn cường điệu cái này chỉ có thể làm hướng dẫn, phương pháp trị quốc chân chính là phải được quyết định sau khi khảo sát kỹ càng dân tình, dục tốc bất đạt.

Trải qua một thời gian dài bị thống trị bởi bạo lực và chiến tranh, điều nhân dân cần không phải là cướp bóc, tranh đoạt mà là phải được nghỉ ngơi để sinh sôi, hồi phục lại nguyên khí.

Một thu hoạch khác trong hai tháng này chính là sáu vị nguyên thủ cùng với các thuộc hạ của bọn họ đã bồi dưỡng được một tình bằng hữu chân chính. Điều này đã giải quyết được những vấn đề mà trước đây tưởng như không thể.

Quân đội các nơi dần dần đã trở về nguyên vị, không khí của Nhật Xuất thành từ rực rỡ vui vẻ đã trở lại bình lặng. Nhân dân trải qua một cuộc sống đầy đủ và an nhàn.

Thời khắc trở lại Tịnh Thổ cuối cùng cũng đến rồi.

Sau khi ăn xong bữa tối hôm đó, ta cùng bốn vị kiều thê ngồi tại lương đình ở vườn sau tán chuyện phiếm.

Tây Kỳ toàn thân mặc gấm trắng, trên mặt lấp lánh thánh quang động lòng người, khoan thai đến bên cạnh chiếc ghế, làm cho chúng ta nhìn đến ngây ngốc.

Tây Kỳ cuối cùng đã phát giác ra dị dạng của chúng ta, hờn dỗi nói: "Mọi người sao lại nhìn người ta như vậy?”

Sơn Mỹ thân hình khẽ động thở ra một hơi nói: "Tiểu Kỳ ngày càng xinh đẹp, đẹp đến mức làm người ta không dám nhìn. Bây giờ ta mới hiểu tại sao Như tỷ thích ôm muội như vậy.”

Hoa Nhân nói theo: "Thân thể của Kỳ Kỳ có thể phát sáng, da thịt bóng loáng như trong suốt vậy, khó trách Chiến Hận, Cự Linh mấy người đều ngây ngốc mà nhìn. May mà trên thế giới này còn có Lan Đặc, không thì ai có thể kết duyên với muội. Ai có tư cách chiếm hữu muội đây?”

Đạm Như yêu kiều cười nói: "Có! Đó chính là ta, đến đây! Kỳ Kỳ ngoan, ngồi lên đùi ta đi, để ta yêu thương muội như phu quân nào.”

Tây Kỳ mỉm cười, lắc đầu nói: "Tỷ còn chưa được sự đồng ý của Lan Đặc.”

Đạm Như hướng về phía ta nhăn mũi lại một cách đáng yêu nói: "Thiếp đố kị với chàng, lại yêu chàng!”

Ta trong lòng đang nghĩ, nếu Tây Kỳ không ngừng phát triển như vậy, có thể một ngày mị lực của nàng còn vượt qua cả Bách Hợp. Như vậy nàng sẽ còn đẹp đến như thế nào nữa đây?

Sơn Mỹ hướng về ta ngạc nhiên nói: "Tại sao đêm nay chàng lại đặc biệt trầm mặc vậy?”

Tây Kỳ nói: "Chàng đang nghĩ đến Ma Nữ Bách Hợp.”

Ta chấn kinh nói: "Sao nàng biết?”

Tây Kỳ thâm tình nhìn ta, đôi mắt trong veo không lẫn nửa điểm tạp chất. Nàng nhẹ nhàng nói: "Trái tim của thiếp và chàng đã gắn liền với nhau, tự nhiên thiếp có thể cảm nhận được cái chàng đang nghĩ. Nhưng có một chuyện thiếp không đồng ý, đó là dục niệm của chàng với thiếp đã giảm đi rất nhiều. Nếu còn như vậy, thiếp sẽ dừng lại không học kiếm thuật và tu luyện lực lượng tâm linh với chàng nữa đâu. Không có chàng, chẳng cái gì còn ý nghĩa với thiếp nữa.”

Ta hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Nàng nói như vậy ta mới phát giác mình đúng là như vậy. Nguyên nhân này là do cả hai bên, nàng không cảm thấy sự say mê của nàng với ta đã giảm đi sao? Cho nên không thể hoàn toàn trách ta, còn chậm trễ chút nữa ta sẽ dựng cho nàng một thánh điện, cho nàng vào trong đó làm thánh nữ.”

Phương dung thánh khiết của Tây Kỳ đã lộ xuất một tia tiếu ý. Nàng đi đến, ngồi vào trong lòng ta, bình tĩnh nói: "Đừng có đa tâm, thiếp cảm thấy chỉ cần được ở cùng chàng, được nhìn chàng, nghe lời chàng nói là đã thoả mãn lắm rồi. Bất quá chàng cũng biết đấy! Chỉ cần chàng chạm vào thiếp, Kỳ Kỳ ngoan của chàng không thể ngăn được mình động tình, chủ động muốn cùng chàng ân ái!”

Đạm Như cười nói: "Đại Kiếm Sư mau chạm vào muội ấy đi! Để bọn thiếp xem xem bộ dạng đáng yêu của thánh nữ khi biến thành dâm nữ.”

Tây Kỳ liếc sang nhìn Đạm Như, tức giận nói: "Như tỷ cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này. Mọi người nói cười vui vẻ không tốt sao?”

Vinh Đạm Nhu lộ xuất một nụ cười cực kỳ dụ hoặc, hai mắt vụt qua ánh sáng nhiếp phách câu hồn, ôn nhu nói: "Tây Kỳ! Như tỷ đẹp không?”

Tây Kỳ thở dài nói: "Như tỷ đương nhiên đẹp rồi!”

Ta biết Đạm Như đang thi triển mỵ thuật với Tây Kỳ, Tây Kỳ lại không bị làm sao, lửa lòng của ta lại nổi lên. Tây Kỳ lập tức cảm thụ được phản ứng của ta, “A“ một tiếng nhìn về phía ta, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, phủ phục lên người ta giận dữ nói: "Lan Đặc chàng thật xấu, lại đi giúp Như tỷ trêu đùa người ta.”

Đạm Như băng tuyết thông minh vốn lúc đầu không hiểu, bây giờ đã hiểu rõ cái móc xích ái tình vi diệu bên trong bèn cười rộ lên. Mỵ dạng đó thật là làm ta động tâm đến cực điểm.

Cả người Tây Kỳ nóng lên.

Không sai, nàng đối với tình dục ngày càng lãnh đạm, không thể chủ động nghĩ đến chuyện nam nữ, nhưng lại tuyệt không thể chịu nổi sự khiêu tình của ta. Đó là bởi vì nàng yêu ta yêu quá thâm sâu rồi hay còn một nguyên nhân huyền diệu nào trong đó nữa?

Ta ôm lấy nàng, đi về tẩm cung rồi hướng về ba người kia nói: "Đến đây! Để hoang dâm đại đế ta đối phó với bốn tiểu phi tử xinh đẹp khả ái nào.”

Đạm Như đuổi theo nói: "Đại đế, đêm nay bốn tiểu phi tử bọn thiếp đồng sàng thị tẩm được không?”

Tây Kỳ nhìn rõ ý đồ của nàng, tức giận nói: "Như tỷ!”

Đạm Như thờ ơ nói: "Muội dám không nghe lời của Lan Đặc sao?”

Đêm đó lửa dục của ta bốc cao đến cực điểm. Khi tứ nữ đều đã ngủ say, ta vẫn có chút chưa cảm thấy thỏa mãn, giống như có một thanh âm nào đó gọi ta. Ta bèn đến căn phòng nhỏ bên cạnh nội sảnh tìm Mỹ Cơ.

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ mà vào, chiếu lên Mỹ Cơ đang nằm trên giường đang ôm lấy một đống chăn mà ngủ say.

Ta ngồi bên mép giường, vừa chạm tay lên khuôn mặt xinh đẹp của Mỹ Cơ, đột nhiên cảm thấy có chuyện dị thường.

Mỹ Cơ không phải đang ngủ mà là đang hôn mê.

Đột nhiên, ta cảm thấy bên trong tấm chăn cạnh nàng hãy còn một người.

Không có một ngọn bút nào có thể miêu tả sự sợ hãi trong lòng ta. Từ khi ta có được dị năng từ Ma Nữ nhận truyền vào cơ thể đến giờ, trước nay chưa từng có người nào ở gần thế này mà không bị ta phát giác.

Tại sao đến giờ ta mới cảm thấy trong chăn có người. Nhưng trong lòng không hề có một chút cảm giác nguy hiểm nào. Vậy có thể là ai đây.

Ta nắm lấy góc chăn, từ từ vén lên.

Toàn thân kịch chấn.

Dưới ánh trăng sáng màu vàng huyền ảo, một ngọc dung thanh lệ mà ta ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước mắt ta với một tư thế tuyệt mỹ.

Trời ơi, lại là Ma Nữ Bách Hợp!

Ta chấn kinh nhấc cả tấm chăn lên, lộ xuất thân hình khỏa thân băng cơ ngọc cốt của nàng.

Bách Hợp đẹp như ánh thái dương kiều diễm trên trời, đẹp đến mức làm cho người ta không dám nhìn. Nàng làm ta không thể rời khỏi mục quang quyến rũ đang chiếu ra thâm tình vô hạn của nàng, nhẹ nhàng níu lấy ta. Ta giống như bị một hòn đá nam châm với sức hút mạnh nhất trên đời hút lấy.

Bách Hợp vô cùng tha thiết đưa tay xoa lên gò má ta, đôi môi ngọc khẽ hé ra: "Lan Đặc! Chàng không làm thiếp thất vọng, làm rất tốt! Còn tốt hơn cả hi vọng của thiếp.”

Ta không ngăn nổi nước mắt đầm đìa, run giọng nói: "Bách Hợp!”

Một giọt lệ châu óng ánh cũng từ trên mắt nàng chảy xuống, rơi lên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của nàng.

Bách Hợp an nhàn nằm đó, toàn thân là làn da lộng lẫy nhiếp nhân. Chiếc đùi tuyệt đẹp không chút tì vết nào của nàng co lại, dán lên sườn ta. Thanh âm ôn nhu ưu nhã như tiên nhạc của nàng vang lên: "Hài tử ngốc, đừng khóc, nếu không ta sẽ khóc theo chàng mất. Bởi vì tâm linh chúng ta từ thời khắc chàng tiếp lấy Ma Nữ nhận sớm đã liên kết lại với nhau. Tất cả những bi khổ ai lạc, dục diễm cuồng tình, mỗi một cái Bách Hợp đều cảm nhận được, cho nên chàng trước nay chưa hề cô độc,và sẽ vĩnh viễn không cô độc.”

Ta cuối cùng cũng không ngăn nổi tình cảm bột phát mãnh liệt. Ta phủ phục vào lòng nàng, quên hết mọi thứ khóc rống lên.

Tất cả những ái niệm ưu tư của ta với nàng, giờ phút này đã có được sự đền đáp.

Vô luận ngày thường Lan Đặc ta kiên cường thế nào, nhưng dưới tuệ nhãn của nàng một con người không biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, hiểu rõ nhân tình thế thái, ta chỉ là một tiểu hài tử yếu đuối.

Bách Hợp dùng đôi ngọc thủ tưởng chừng không thể thấy được trên trần thế của nàng ôm lấy đầu ta, ôn nhu luồn vào trong tóc ta, nhẹ nhàng xoa bóp làm dịu đi những cơn sóng gió trong lòng ta.

Ta run rẩy nói: "Bách Hợp! Ta không dám, bởi vì ta không xứng.” Nhưng tay của ta lại chẳng hề phối hợp với lời nói, đang chẳng hề sợ hãi gì mà di chuyển trên thân thể nàng, yêu thích không muốn rời ra. Thân thể của nàng đẹp đến không thể đẹp hơn được nữa, so với Đạm Như còn ưu mỹ hơn mấy phần.

Ma Nữ Bách Hợp ngồi dậy, chấn động dưới bàn tay của ta, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên má ta, thâm tình nói: "Thể chất của thiếp không giống với Tây Kỳ hay công chúa, chỉ có thể cùng chàng ân ái một lần, sau này vô luận thế nào cũng không thể cùng chàng thân mật, nếu không thì thiếp sẽ không thể ngăn nổi lửa dục bạo phát mà chết. Cho nên thiếp muốn chàng hãy quý trọng lấy một lần duy nhất với Bách Hợp này. Sau này chàng phải dựa vào bản thân mà khắc chế chính mình , chàng là người duy nhất mà Bách Hợp khó lòng cự tuyệt, bởi vì trong người chàng có tình yêu của thiếp.

Ta chấn kinh nói: "Chúng ta lại dùng một lần duy nhất trân quý vô song ấy nhanh như vậy sao?”

Bách Hợp không nhịn được ôm chặt lấy ta rên rỉ: "Chàng nhịn được sao?”

Ta cười khổ lắc đầu.

Bách Hợp lộ ra vẻ mặt xấu hổ hiếm có nói: "Bách Hợp cũng không nhịn nổi.”

Trong lòng ta nổi lên một trận kích động, ôm thật chặt lấy nàng hưởng thụ lấy cảm giác mê người khi cùng nàng tiếp xúc nhục thể.

Ta cảm thấy linh hồn của chúng ta giống như nhục thể đã liên kết lại với nhau, bay đến một nơi cao vô tận trong hư không.

Cả vũ trụ đang được mở rộng ra.

Tại thời khắc này ta cảm thấy mình như biến thành thần tiên trên trời.

Nếu chúng ta đúng là những tinh tú trên trời hạ phàm, lúc này chính là lúc phải đi khỏi phàm giới, trở lại thiên đình.

Chúng ta liều mình trong trận ân ái triền miên.

Năng lượng như sóng biển từ trong thân thể nàng lao vào người ta, lại từ trong thân thể ta quay trở lại người nàng. Trên phương diện sinh mệnh và tâm linh, chúng ta đã hoàn toàn gắn kết với nhau.

Thời gian như điện quang thạch hỏa trôi đi mau chóng.

Cuối cùng ta nằm trên thân thể nàng mà thở gấp.

Nàng ôm chặt lấy ta không rời, giống như sợ ta đột nhiên rời bỏ nàng mà đi.

Chúng ta trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào, không khí trở lại hài hòa thư thái khi cơn cuồng phong bạo vũ vừa qua đi.

Bách Hợp thở dài nói: "Lan Đặc chàng thật tốt. Chỉ có chàng mới làm thiếp cảm nhận được tư vị chân chính khi làm nữ nhân, thiếp sẽ vĩnh viễn không quên.”

Lúc này ta mới mơ hồ mà nghĩ lại nàng là mẫu thân của Tây Kỳ.

Bách Hợp mỉm cười nói: "Lúc này nghĩ đến thì đã quá muộn rồi?”

Ta ngây ngốc nói: "Nàng thật sự biết trong lòng ta nghĩ đến cái gì sao?”

Bách Hợp gật đầu, sau đó nói: "Không thể ân ái cũng không sao, được chàng ôm thế này Bách Hợp cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Không ngờ nàng thật sự say mê ta như vậy, ta hài lòng nói: "Sau này mỗi đêm ta đều muốn ôm nàng.”

Bách Hợp nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Lan Đặc đáng yêu, chàng còn có chuyện rất quan trọng phải đi làm, bởi vì chàng cần đến Vu quốc, ngăn cản việc đáng sợ nhất xảy ra.”

Ta trầm ngâm nói:”Nàng nói là chuyện của công chúa.”

Bách Hợp gật đầu nói: "Đúng vậy! Vu đế là lực lượng tà ác nhất, đáng sợ nhất trên thế giới này. Nếu để hắn mượn lấy thân thể của công chúa, mang lực lượng ngưng tụ lại trong một thân thể , sẽ không còn ai có thể ngăn cản hắn làm chuyện ác nữa. Khi hắn hủy diệt được phụ thần của thiếp trong phế tích, cả tinh cầu này sẽ bị hãm nhập vào trong thế kỷ hắc ám, vĩnh viễn trầm luân, vĩnh viễn bất lực.”

Ta giật mình nói: "Công chúa bị đưa tới đó đã hơn một năm rồi, bây giờ còn kịp không?”

Bách Hợp nói: "Chuyển di năng lượng là kỳ tích trong vũ trụ, nếu không cẩn thận sẽ bị hủy diệt triệt để. Năng lượng to lớn ẩn tàng trong Ma Nữ nhận có thể thành công mà chuyển vào trong người chàng, lại chưa từng làm tổn thương chàng, không biết đã phí đi bao nhiêu tâm lực của thiếp. Vu đế nếu muốn chiếm lấy siêu thể chất của công chúa cho mình, cũng phải cần một khoảng thời gian dài, cho nên vẫn có thể đến kịp để ngăn chặn hắn.”

Ta nói: "Vậy nàng đi cùng ta.”

Bách Hợp thở dài cảm thán: "Chàng nghĩ Bách Hợp không muốn sao? Nhưng thiếp cần trở lại phế tích, đi tìm phụ thần, làm rõ một vài chuyện quan trọng, nếu không thì chúng ta vĩnh viễn không thể đánh bại Vu đế. Ấy! Trời sắp sáng rồi.”

Ta lắc đầu nói: "Nàng cho rằng ta sẵn sàng để nàng đi sao?”

Bách Hợp ngọt ngào cười nói: "Hài tử ngốc! Nhân lúc kiều thê của chàng còn chưa dậy, hãy tiếp tục ái nghiệp còn chưa hoàn thành của chúng ta đi!”

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa làm ta tỉnh lại. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu óc ta là: "Ma Nữ đi rồi.”

Ta ngồi dậy, trên giường không có ai ngoài ta, cả Mỹ Cơ cũng không thấy đâu.

“Y a!” Cánh cửa được đẩy ra, bất ngờ là Mỹ Cơ lại đi vào nói: "Ngài cuối cùng cũng dậy rồi, các vị quý phi không nhìn thấy ngài đều đang rất tức giận.

Ta thấy trong đầu mù mờ nói: "Khi nàng tỉnh dậy có thấy cái gì không?”

Mỹ Cơ kinh ngạc nói: "Đương nhiên nhìn thấy ngài, tại sao đêm qua ngài không gọi thiếp dậy, để Mỹ Cơ thị hầu ngài?”

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Sơn Mỹ hét lên rồi tiến vào trong, sau lưng là Đạm Như, Hoa Nhân và Tây Kỳ. Ta nhìn về bọn họ trầm giọng nói: "Kế hoạch thay đổi rồi, ta cần lập tức đến Vu quốc.”

Hoa Nhân và Hàn Sơn Mỹ hoa dung thất sắc, bởi điều đó nói lên việc ta phải sớm rời xa bọn họ.

Ta ôm lấy bọn họ nói: "Ta là bất đắc dĩ thôi, thậm chí đến thời gian trở về Tịnh Thổ cũng không có.”

Vinh Đạm Như nhíu mày nói: "Đây là mùi thơm gì vậy?”

Tây Kỳ nhẹ nhàng nói: "Là mùi thơm trên cơ thể mẫu thân.”

Tam nữ biến sắc nói: "Ma Nữ Bách Hợp, nàng ta vẫn chưa chết sao?”

Ta bừng tỉnh nói: "Bách Hợp tìm nàng lúc nào vậy?”

Tây Kỳ ngồi trong lòng ta, ôm lấy ta nói: "Lan Đặc, sau này thiếp sẽ không giấu giếm chàng chuyện gì nữa, tha thứ thiếp một lần duy nhất này thôi nhé. Mẫu thân bà ấy chỉ có thể cùng chàng thân mật một lần, cho nên phải đợi tới lúc thiếp thật sự có thể giúp đỡ chàng đối phó Vu đế mới cùng chàng gặp mặt. Nhưng đó cũng là thời khắc chàng phải đi đến Vu quốc rồi.”

Đạm Như như tỉnh mộng nói: "Thảo nào hai tháng nay muội chuyển biến lợi hại như vậy, thì ra mang tiềm năng của muội phát huy ra.”

Hoa Nhân ngồi bên cạnh ta cúi đầu nói: "Lúc nào chàng đi?”

Ta đưa tay nắm lấy vai nàng nói: "Sáng sớm ngày mai.” Tiếp đó hướng về Mỹ Cơ nói:”Lập tức tìm Chiến Hận, Cự Linh và Khôi Ưng ba người đến đây.”

Mỹ Cơ vâng lệnh đi ra.

Ta đứng dậy, đưa tay lau những giọt tình lệ trên khuôn mặt xinh đẹp của Sơn Mỹ, ôn nhu nói: "Vì hài tử của chúng ta, ta muốn nàng và Hoa Nhân an tâm đợi ta trở về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.