Đại Kiếm Sư

Chương 69: Sa mạc chi vương




Ta đã có ba ngày vô tư lự ở Dạ Lang hạp.

Ta bây giờ không còn như trước nữa, thông qua bọn Thải Nhu, ta đã học được cách nhấm nháp hương vị ngọt ngào của ái tình, học được cách làm cho các nàng hạnh phúc, cũng là làm cho chính mình hạnh phúc.

Ta không còn là một chú nhỏ học việc nữa mà đã trở thành một trưởng lão từng trải. Vào ngày thứ ba, Sa Mạc chi vương cuối cùng đã đến.

Hàng trăm toán sa đạo từ biển cát tiến vào khu thảo nguyên cỏ thấp của Dạ Lang hạp. Trong một ngày, số người tập hợp lên đến mấy ngàn người. Đến khi trời tối, trên sa mạc vẫn còn đầy ánh đuốc li ti di chuyển, chứng tỏ bọn sa đạo vẫn không ngừng từ ranh giới sa mạc kéo tới.

Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, không ai ngờ rằng Đỗ Biến lại bất chấp tất cả đến đòi người.

Chỉ có ta và Chiến Hận hai người là xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn chỉ bàn đến kế hoạch làm sao tấn công Vọng Nguyệt thành.

Tối đó sau khi trở về trướng của Hàn Sơn Mỹ, nghĩ đến việc có thể cầm nhận giết cừu nhân của bọn Niên Gia, ta cảm thấy hưng phấn đến mức không thấy buồn ngủ, kéo Hàn Sơn Mỹ và Hoa Nhân trong đêm trèo lên xem sa thạch.

Những chấm sáng nhỏ phát ra từ đèn đuốc trong lều trướng của bọn sa đạo, như con rắn lửa uốn mình khắp trên sa mạc đến tận vùng đất bằng phẳng của khu vực cỏ thấp, giống như những ngôi sao mỹ lệ nằm không có quy tắc trên bầu trời

Hoa Nhân kinh ngạc mừng rỡ nói: “Chàng xem bầu trời sao đằng kia của sa mạc thật là đẹp! Lan Đặc, bầu trời sao của đại hải có thể sánh với nơi này không?”

Ta ôm chặt lấy eo hai nàng, trước tiên hôn mỗi nàng một cái rồi mới nói: “Đương nhiên là bầu trời sao hiện tại đẹp hơn, bởi vì có các nàng ở chỗ này.”

Hoa Nhân liếc ta một cái, dáng vẻ vô cùng quyến rũ nói: “Đại Kiếm Sư! Ai có thể cưỡng lại những lời ngọt ngào của chàng?”

Hàn Sơn Mỹ cười: “Đại ca đúng là cần phải học tập ngài, cho dù là với nữ nhân yêu thương nhất, anh ấy cũng chỉ biết hò hét thôi.”

Chúng ta cùng cười sặc sụa.

Hàn Sơn Mỹ nói: “Lan Đặc! Ta chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ, từ lúc ngài bắt được ta hai lần liên tục, ta vẫn luôn nhớ đến ngài. Ngài còn nhớ đã đánh ta một cái rất mạnh không?”

Ta cười nói: “Vậy nàng có hận ta không?”

Hàn Sơn Mỹ nghiến răng nói: “Đương nhiên hận! Hận ngài tại sao không lập tức mang ta cùng Thiểm Linh nữ của ngài đến Tịnh Thổ, hại ta một năm lều không đơn chiếc.”

Ta ngẩn ngơ nói: “Nàng sao biết có Thiểm Linh nữ đi cùng ta? ”

Hàn Sơn Mỹ nói: “Sao lại không biết, điểm đặc sắc nhất của Thiểm Linh nữ là cặp mắt to đó, ngay cả đại ca cũng bị điên đảo thần hồn, đang hăm hở chuẩn bị yêu cầu Cự Linh tặng cho anh ấy một Thiểm Linh nữ.”

Ta thầm nghĩ việc này có lẽ sẽ giúp tăng cường mối quan hệ của bọn họ.

Hoa Nhân quay sang Hàn Sơn Mỹ cười hỏi: “Dạ Lang nữ các ngươi có gì đặc sắc?”

Hàn Sơn Mỹ kiêu ngạo nói: “Chúng ta có đôi chân thon dài đẹp nhất trên đại địa, có phải không Đại Kiếm sư?”

Ta chân thành nói: “Không sai chút nào, nhất là sau khi thoát y. Cho nên ta bỗng nhiên muốn trở lại trong trướng ấm áp, các nàng không thấy gió của sa mạc thổi tới làm cho tay chân càng lúc càng lạnh hay sao?”

Buổi chiều ngày hôm sau, cách sa mạc năm dặm, số sa đạo đã đến một, hai vạn người và vẫn tiếp tục tăng.

Đến lúc này ta mới thay đổi hẳn cách nhìn đối với Đỗ Biến. Chỉ từ chiêu này của hắn đã có thể nhận ra người này tinh thông chiến thuật tâm lý, cố ý không ngừng gia tăng áp lực, buộc Dạ Lang nhân phải tuân theo đúng ý mình

Chiến Hận hướng ta cười nói: “Tên tiểu súc sanh Đỗ Biến này rất có bản lĩnh. Khi ta muốn để tâm đối phó Thiểm Linh nhân, không thể không nhượng bộ hắn. Hôm nay ta muốn tặng hắn một sự khinh ngạc.”

Người này không hổ là dũng tướng có thể so sánh với Cự Nhân, không hề sợ hãi ưu thế về nhân số của đối phương.

Lúc này đệ đệ của Chiến Hận, nhị ca của Hàn Sơn Mỹ, Chiến Cừu trở về báo cáo: “Chúng ta đã tìm được thủy đạo của Niên Gia mà Đại Kiếm Sư nói đến, đang cho người chế tạo bè gỗ, để chúng ta vượt qua Vũ lâm.”

Ta quay sang quân sư Chiến Khôi hỏi: “Đã liên lạc được với Thiểm Linh cốc chưa”

Chiến Khôi dùng giọng nói luôn tao nhã của hắn trả lời: “Cự Linh nói khoảng hai ngày ngày nữa sẽ mang một vạn Thiểm Linh chiến sĩ đến đây trợ trận, lúc nãy ta vừa nhận được còi hiệu báo tin, Thiểm Linh nhân vừa rời cốc tiến về hướng chúng ta, Đại Kiếm Sư xin cứ yên tâm.”

Ta thấy Chiến Hận nhíu mày suy tư, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy lo lắng gì hay sao?”

Chiến Hận đáp lại: “Ta lấy làm lạ tại sao Đỗ Biến còn chưa phái người đến đàm phán với ta?”

Ta hỏi tiếp: “Ngươi định đối phó như thế nào với sứ giả do Đỗ Biến phái tới.”

Chiến Hận cười gằn: “Phóng một ngọn mâu vào ngực hắn rồi đem xác gửi về cho Đỗ Biến.”

Ta bật cười nói: “Đây là phương thức đàm phán của Dạ Lang nhân hay sao?”

Lúc này vị thê tử đẹp nhất trong lều của Chiến Hận nâng một mâm tiên quả đi đến bên ta rồi nhẹ nhàng quỳ xuống, đưa đến trước mặt ta rồi e lệ nói: “Đại Kiếm Sư, đây là những trái cây vừa hái ở vuờn cây cuối hẻm núi.”

Chiến Hận cười mắng: “Dã Hoa! Ngươi có phải đã yêu thích Đại Kiếm Sư rồi hay không, suốt ngày cứ chú ý đến ngài, coi chừng ta trừng trị ngươi đó”

Ta đối với quan hệ tùy tiện phóng túng của nam nữ trong Dạ Lang hạp đã sớm coi như bình thường, nghe vậy cầm lấy một quả màu vàng không biết tên vừa chín vừa đẹp, rồi gật đầu cảm ơn.

Dã Hoa dùng ánh mắt chan chứa vẻ trêu chọc liếc ta một cái, rồi mới dùng đôi chân dài uốn éo thân thể đầy đặn đi đến một góc lều, ngồi trong đám thê tử của Chiến Hận, tiếp tục chế tạo chiến giáp da trâu.

Chiến Hận đối với việc Dã Hoa không trả lời hắn có vẻ như hoàn toàn vô phương giải quyết, nhưng không hề mảy may bất mãn, tựa hồ như việc nữ nhân trong trướng của hắn đi câu dẫn nam nhân khác là chuyện đương nhiên vậy. Ta đến bây giờ cũng không hiểu được cái loại tâm trạng này của hắn. Nếu như Hoa Nhân và Hàn Sơn Mỹ cũng làm như vậy, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Ta đang định hỏi hắn thì có người mang đến một phong thư đến, báo là Đỗ Biến phái người quăng bên ngoài hạp, giao cho Chiến Hận. Chiến Hận nhìn cũng không thèm nhìn mà đưa ngay cho Chiến Khôi đang ngồi bên cạnh.

Chiến Khôi xem xong, hờ hững nói: "Là thông điệp tối hậu của Đỗ Biến, bảo chúng ta nội trong ba ngày mang Sơn Mỹ tiểu thư đến doanh trại của hắn, nếu không sẽ tiến công Dạ Lang hạp."

Chiến Hận không ngừng cười lạnh, hiển thị trong lòng rất giận dữ.

Ta hướng về phía Chiến Khôi hỏi: “Chỗ của Đỗ Biến chỉ là sa mạc hoang vu, vì sao hắn có thể có thực lực như vậy?”

Chiến Khôi trả lời: “Không ngạc nhiên là Đại Kiếm Sư có nghi vấn này. Biển cát mênh mông vô tận, có thể so với Đế quốc còn lớn gấp vài lần, bên trong chia ra thành các ốc đảo và nguồn nước to nhỏ, trong đó Sa Trung Lục Cảnh của Đỗ Biến là lớn nhất, ở đó cư trú hàng trăm tộc dân du mục. Trong sa mạc ba chủng tộc có thế lực mạnh nhất là Dạ Lang tộc chúng ta, Hoàng Sa tộc của Đỗ Biến và Sa Nữ tộc quỷ dị thần bí.”

Chiến Hận nói tiếp: “Từ mười lăm năm trước, sau ngày chúng ta đến Dạ Lang hạp, thế lực của Đỗ Biến càng lớn hơn, ngọai trừ Sa Nữ tộc các chủng tộc nhỏ khác đều bị ép thần phục dưới uy quyền của hắn, làm tên súc sanh này càng kiêu căng ngạo mạn, hiện tại lại dám uy hiếp ta! Hừ! Ta thấy hắn đã chán sống rồi.”

Ta đối với Sa Nữ tộc cảm thấy rất tò mò, vội truy vấn tiếp.

Chiến Khôi lộ vẻ hâm mộ kể: “Sa Nữ tộc là dân tộc kì dị mà nữ quyền là tối cao, tuy người nào cũng đẹp như đào lý nhưng cũng lạnh lùng như băng vậy, không nói đến tình cảm nam nữ, khi cần nối dõi tông đường liền bắt các nam tử tráng kiện trong sa mạc làm tù binh rồi mang đến sào huyệt trong sa mạc của mình, sau khi mang thai liền đem nam nhân đó đuổi đi.”

Ta ngạc nhiên hỏi: “Giả sử sinh ra nam hài thì phải làm sao?”

Chiến Khôi nói: “Điều này ta cũng không rõ, nhưng trong Sa Nữ tộc không có nam nhân, xác thực là chuyện hoàn toàn có thật.”

Khi đã biết Dạ Lang tộc đến từ sa mạc, ta sao có thể bỏ qua cơ hội liền hỏi: “Các ngươi có nghe qua chuyện trong sa mạc có một ngôi thành bỏ hoang hay không?”

Chiến Khôi và Chiến Hận nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh sợ. Chiến Hận đáp: “Ta nghĩ Đại Kiếm Sư nói đến chính là địa phương được gọi là Ma Nhãn, nằm ở trung tâm của sa mạc. Theo truyền thuyết có một Quỷ Khu, lúc ẩn lúc hiện, thậm chí vị trí cũng liên tục thay đổi.”

Ta hít một hơi dài hỏi tiếp: “Xem ra đúng là địa phương đó rồi! Các ngươi biết cách đến đến đó không?”

Chiến Khôi thở hắt ra, hoảng sợ nói: “Đại Kiếm Sư muốn đến đó làm gì? Nơi đó không phải là nơi ai cũng có thể đến, chứa đầy những chuyện kỳ dị, ma quỷ kêu khóc và bão cát lớn nhất sa mạc, ngoại trừ các Sa nữ kỳ dị, không ai dám đến đó, cũng không ai biết được cách đến đó.”

Chiến Hận nói tiếp: “Sa nữ sẽ không buông tha kẻ nào xông vào Ma Nhãn, ngay cả Đỗ Biến cũng đã vài lần bại trận, bây giờ hắn cũng không dám nhắc đến địa phương đó."

Lúc này, Chiến Vô Song cùng ba vị tướng lĩnh khác đi vào đại trướng của Chiến Hận, báo cáo người ngựa đã tập hợp xong, có thể đi đến Niên Gia thủy đạo bất cứ khi nào.

Chiến Hận định phát lệnh, suy nghĩ rồi quay sang ta nói: “Đại Kiếm Sư! Bây giờ ta đem quyền chỉ huy giao cho ngài, do ngài điều khiển chúng ta.”

Đối với tên tự cao tự đại này mà nói, thốt ra hai câu này cực kỳ khó khăn. Nhưng giờ hắn đã nói ra, hơn nữa là cam tâm tình nguyện, một mặt là do tình bằng hữu và lòng kính trọng mà hắn dành cho ta, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất chính là ta có thể hoàn thành giấc mộng mà hắn và tộc nhân chờ mong đã lâu, di cư đến vùng đất phì nhiêu của Đế quốc.

Bọn họ vì sao phải từ trong sa mạc đi đến nơi này, chính là muốn tìm đến đất đai và cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng do Thiểm Linh nhân kiên cường ngăn trở đường tiến, đành phải chịu đựng sự áp bức và bóc lột của Đỗ Biến, bao gồm cả muội tử yêu quý của mình trong đó.

Bây giờ khi ta đến, hai vấn đề trở ngại trong lòng hắn đã lập tức được giải quyết, sao hắn có thể không đối đãi với ta như huynh đệ tốt?

Ta đặt tay lên bờ vai gầy nhưng rắn chắc như thép Trân Ô của Chiến Hận, nói rất chân thành: “Huynh thật sự là huynh đệ tốt của ta, nhưng huynh không nghĩ tự mình sẽ đối phó với Đỗ Biến hay sao? ”

Tay của Chiến Hận đặt trên tay ta đang để trên vai hắn, dùng sức nắm chặt nói: “Muốn đến chết được! Nhưng ta càng muốn Đại Kiếm Sư thể hiện năng lực của ngài trước tộc nhân của ta, làm cho bọn họ sau này không có dị tâm, toàn tâm toàn ý trợ giúp Đại Kiếm Sư thống nhất Đế quốc.”

Ta không thể nghĩ Chiến Hận lại suy nghĩ chu đáo đến thế, không né tránh nữa, bèn đứng thẳng người lên, cười nói: “Hãy báo cho Đỗ Biến, ba ngày sau, Phi Lang Chiến Hận sẽ tự tay đưa Hàn Sơn Mỹ đến cho Đỗ Biến.”

Mọi người hơi ngạc nhiên

Chiến Khôi ngộ ra nhanh nhất, nói: “Đỗ Biến sẽ nhìn ra đây là một cái bẫy.”

Ta mỉm cười: “Hắn nhìn ra thế nào được? Mang Sơn Mỹ đến cho hắn chỉ có ba người, là Chiến Hận, Chiến Vô Song và ta. Nếu Đỗ Biến ngay cả ba người chúng ta cũng không dám gặp, thì ngay cả trước mặt con hắn cũng chẳng cần ngẩng đầu lên nữa chứ đừng nói đến việc ra ngoài nữa”

Chiến Hận kỳ quái kêu lên: “Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn Đại Kiếm Sư đang ở bên phía chúng ta, nếu không tên súc sinh này thà không làm người, không ra ngoài chứ không dám tự thân ra đón nhận đâu."

Chiến Khôi nhíu mày nói: “Nếu có sai sót gì…”

Ta nhạt giọng nói: “Sau khi chúng ta giết Đỗ Biến, chỉ cần duy trì một khoảng thời gian ngắn, chiến sĩ của các ngươi từ Niên Gia thủy đạo tiềm nhập, phối hợp với Thiểm Linh chiến sĩ xuất phát từ Dạ Lang hạp, sau đó có thể tiền hậu giáp kích, đánh cho bọn chúng không còn manh giáp, không có gì phải lo lắng hết. ”

Chiến Hận lại lộ ra chiêu bài cười gằn của hắn: “Quần long vô chủ, ta không tin bọn sa đạo có thể làm ra chuyện gì cả”

Chiến Khôi cân nhắc tường tận rồi đưa ra một vấn đề: “Giả sử Đỗ Biến co đầu rụt cổ không chịu ra, chỉ phái người đến đón Sơn Mỹ tiểu thư, chúng ta sẽ ứng phó như thế nào.”

Chiến Hận tức giận nói: “Nếu hắn ngay cả Phi Lang Chiến Hận ta mà cũng không nể mặt, chúng ta lập tức quay đầu trở về hạp, làm cho tên nhát gan này khó chịu một lúc cũng hay.”

Ta nói: “Sẽ không thể đâu! Hắn không biết các ngươi và Thiểm Linh tộc đã hòa giải, không nghĩ đến việc chúng ta dám qua mặt hắn. Hơn nữa trong mắt hắn, bốn người có thể làm được chuyện gì chứ.”

Sau khi tiếp tục thương nghị một hồi về chi tiết cuộc tấn công bọn sa đạo, ta trở lại lều của Hàn Sơn Mỹ. Hoa Nhân và Hàn Sơn Mỹ đang được vài Dạ Lang nữ ăn mặc rất hấp dẫn trợ giúp, cao hứng nổi lửa chiên món bánh cỏ của Dạ Lang nhân, mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn các hài tử ở gần đều xúm quanh chờ đợi món ngon.

Ta chưa từng thấy qua Hoa Nhân sức sống bừng bừng, vui sướng quên cả ưu sầu như vậy. Trước đây ta thật là có lỗi với nàng, may là bây giờ đã có thể bù đắp lại.

Mấy Dạ Lang nữ thấy ta đến, càng đặc biệt nỗ lực, gắng sức mang thảo diệp ra đâm giã, trộn với một loại bột trắng gì đó làm thành từng cục tròn, rồi được Hàn Sơn Mỹ cán thành dẹp ra, lại chuyển qua cho Hoa Nhân để tên đầu bếp này cho vào vạc dầu chiên lên.

Hơi nóng bốc lên.

So ra, trong cả đám Dạ Lang nữ, Hàn Sơn Mỹ là người mặc nhiều quần áo nhất, ta không dám nhìn thân thể dụ người của Dạ Lang nữ khác, đi đến sau lưng Hoa Nhân quan tâm hỏi: “Thương thế của nàng đã hoàn toàn ổn chưa?”

Hoa Nhân lau mồ hôi trên trán quay đầu lại cười quyến rũ nói: “Ngài xem ta có giống như đã bị thương không?”

Giọng cười Hàn Sơn Mỹ truyền đến: “Nhân tỷ rất khỏe mà! Vừa rồi ta hỏi tỷ ấy đêm nay có thể cùng ta thị hầu ngài trong lều hay không, tỷ đã đánh ta một cái. Đến giờ vẫn còn đau nè!”

Hoa Nhân đỏ bừng mặt cười, sẵng giọng: “Dạ Lang nữ đều là loại như vậy hết, tại trước mặt bao nhiêu người mà cũng nói chuyện đó được.”

Mấy Dạ Lang nữ cùng cười rúc rích, ánh mắt long lanh đầy vẻ ngụ ý nhìn chăm chăm vào ta.

Hàn Sơn Mỹ chẳng chút thẹn thùng nào cả, đến bên cạnh ôm lấy cánh tay ta, một bên thân thể đầy đặn của nàng như dán chặt vào người ta, quay sang Hoa Nhân nói: “Nam nữ yêu nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không có chúng ta, sau khi nam nhân chinh chiến trở về, làm sao có thể quên đi tổn thương trên chiến trường và nỗi đau mất đi thân hữu. Ngày xưa trên sa mạc, nam nữ mọi lúc mọi nơi đều có thể thân nhiệt giao hoan, chẳng ai liếc mắt nhìn cả. Tỷ chưa quen với tập quán này thôi.”

Hoa Nhân không dám cùng nàng nói chuyện nữa, chuyên tâm thực hiện việc bếp núc của nàng.

Ta đánh mạnh một cái vào mông Hàn Sơn Mỹ, trách: “Ngươi không nhìn thấy có rất nhiều tiểu bằng hữu đang chờ món bánh cỏ của ngươi hay sao? Mau trở về làm việc đi.”

Hàn Sơn Mỹ được đánh đòn càng vui vẻ, hôn ta một cái thật kêu rồi mới bịn rịn quay về chỗ của nàng, chuyên tâm làm việc.

Ta nhớ lại mấy ngày nay, vì sợ thân thể của Hoa Nhân chưa hoàn toàn bình phục nên không dám cùng nàng thân thiết, nhưng xem ra đêm nay là thời gian thích hợp. Ta thật sự nhớ cảm giác khi cùng thân thể của nàng tạo ra những tiếp xúc ngọt ngào, ghé vào sau tai nàng, thì thầm: “Nhân! Đêm nay ta sẽ không buông tha nàng.”

Hoa Nhân cúi đầu thẹn thùng nói: “Nếu ngài buông tha ta, ta cũng không chịu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.