Đại Kiếm Sư

Chương 114: Thanh khê đàm ái




Khi ta tay nắm tay cùng với vị nữ tế ti lần đầu nếm trải tư vị ái tình trở lại Quan Bộc quán, tất cả chúng nữ đã quay về, đang cười đùa ầm ĩ trong căn đại sảnh rực rỡ ánh đèn. Lũ hài tử được các bà vú chăm sóc, đang ngủ say trong gian phòng của chúng.

Hai chúng ta bước vào cửa, tất nhiên là một trận ồn ào nổ ra.

Đại Hắc chạy tới đầu tiên, hiếu kỳ ngửi và nhìn Hoa Vân, lộ ra vẻ kỳ quái không hiểu tại sao trên người nàng lại có mùi của ta. Cái dáng vẻ đó lại càng mạnh mẽ hơn so với bất cứ lời trêu chọc nào.

Hoa Vân vô cùng thẹn thùng, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay ta, núp sau chiếc ghế dựa ở bên cạnh Ny Nhã, lúc này trông nàng giống một tiểu nữ hài hơn là một vị tế ti.

Hồng Nguyệt hồn nhiên chạy qua, kéo tay Hoa Vân, không biết đã nói điều gì đó, hay hỏi những vấn đề gì đó mà nàng không nên hỏi, khiến cho Hoa Vân càng xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong. Ôi! Hồng Nguyệt, tiểu nữ tử này! Tính cách không chịu bỏ qua cho người khác của nàng chung quy vẫn không thay đổi được.

Đạm Như đi tới, kéo ta ngồi lên chiếc ghế dựa của nàng, tiếp đó lại ngồi lên đùi ta, thỏ thẻ: "Chúng ta còn tưởng chàng sớm trở lại để cùng chơi thứ trò chơi tình ái đó trên Thiên Nguyên, đâu có ngờ rằng chàng lại một đi không trở lại."

Chúng kiều thê yên tĩnh trở lại, chờ xem ta giải thích thế nào.

Ánh mắt ta lướt qua trên thân thể từng nàng, cất tiếng đáp: "Ta có chút sợ hãi khi làm như vậy. Bởi vì có một lần, ta với công chúa bị Vu Đế cắt đứt mối liên hệ tâm linh. Đó chính là lúc về đến Đế quốc, khi chúng ta đang kết hợp với lực lượng tâm linh của đoàn người hoan nghênh trong hải cảng. Cho nên, ta sợ sẽ xuất hiện tình huống tương tự."

Chúng nữ nhất tề ngẩn ngơ, lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này. Tây Kỳ cất tiếng hỏi: "Phải chăng bởi vì có quá nhiều người, cho nên không đồng lòng lắm?"

Ta gật đầu: "Đó là một trong số các khả năng. Một khả năng khác là trong niềm háo hức nhiệt liệt chào đón chúng ta trở về, vẫn chen lẫn rất nhiều háo hức tiêu cực, để cho Vu Đế có thể thừa cơ, dùng một phương thức mà chúng ta không hiểu rõ, lợi dụng lực lượng của chúng ta, cắt đứt thành công mối liên hệ."

Hoa Vân lúc này đã định thần lại, xen lời: "Lan Đặc, không biết chàng có từng nghĩ tới một chuyện không? Tuy chàng không ngừng tiến bộ trong việc tu luyện lực lượng tâm linh, nhưng trên thực tế Vu Đế cũng có tiến bộ tương tự, nhất là hắn mới đoạt được thân thể công chúa vốn có thể chất siêu nhân, cũng cần một quãng thời gian để thích ứng rồi mới có thể nắm bắt và phát huy lực lượng bản thân."

Ngừng lại một lát rồi nàng thở dài: "Lan Đặc! Không phải ta trách móc chàng. Có quá nhiều chuyện khiến chàng phân tâm, bao gồm cả Hoa Vân trong đó. Mà Vu Đế lại chuyên tâm nhất chí, mục tiêu duy nhất chính là tiêu trừ chàng cùng với Phụ Thần trong phế tích."

Chúng kiều thê nhất tề biến sắc. Hoa Vân là người ngoài cuộc nên sáng suốt, một lời đã thức tỉnh chúng ta, những kẻ đang sa vào yên vui nhàn hạ. Ta không cầm được mồ hôi đầm đìa.

Tây Kỳ run giọng: "Lan Đặc! Trong lúc thực hiện trò chơi tình ái ở lần bị cắt đứt liên hệ đó, chàng có cảm thấy việc trò chuyện cùng công chúa được kiến lập dễ như trở bàn tay hay không, một chút trở lực cũng không có phải không?"

Ta chấn động toàn thân: “Trời của ta ơi! Nếu như ta đoán không sai thì chính là Vu Đế cố tình để cho chúng ta có thể dụng thần đối thoại, còn hắn lại ở trong bóng tối động tay động chân, cắt đứt thành công mối liên hệ. Sau đó, hắn mới lên đường tới chặn giết chúng ta, cho nên mới có cuộc chiến trên biển hồi đó. Lần đó, chúng ta chẳng qua thắng nhờ may mắn thôi, về mặt sách lược thì chúng ta hoàn toàn ở trong thế bị động và bất lợi."

Ta không cầm được nghĩ đến lần đó cùng công chúa, Bách Hợp kiến lập mối liên hệ tam giác, nói không chừng cũng là âm mưu của Vu Đế. Hoa Vân nói đúng, Vu Đế đang học tập và hiểu rõ ái năng của chúng ta, nếu không thì sao có thể xâm nhập vào trong mối liên hệ tam giác giữa chúng ta được.

Hoa Vân nói tiếp: "Vu Đế biết rõ một trong các nhược điểm của nhân loại, đó chính là rất dễ bị cảnh yên vui nhàn hạ trước mắt che đậy, sản sinh ra lòng tin mù quáng. Chúng ta trước sau là con người, cho nên cũng khó tránh được phạm phải sai lầm này."

Khuôn mặt thanh tú của Thải Nhu trở nên trắng bệch: "Tế ti! Bây giờ chúng ta phải làm sao mới tốt đây?"

Hoa Vân đáp: "Chúng ta tuyệt không thể tiếp tục để cho Vu Đế có thời gian nghỉ xả hơi và học tập, nếu không thì lực lượng của hắn sẽ càng to lớn và trở nên khó chế phục. Lan Đặc! Bỏ đi tất cả, hãy lập tức đuổi tới phế tích. Chúng ta tuy không biết hành tung của Vu Đế, nhưng nhìn việc Vu Đế có thể đuổi theo các người ở trên biển, chắc chắn hắn phải nắm rõ vị trí của Lan Đặc. Cho nên nếu như Lan Đặc đi tới sa mạc, nhất định có thể buộc hắn cũng phải đuổi đến nơi đó."

Hồng Nguyệt buồn rầu nói: "Lan Đặc! Chàng phải cẩn thận đó!"

Ta hít sâu vào một hơi, đáp: "Được rồi! Tất cả các nàng hãy lưu lại nơi này. Sáng mai, ta sẽ ngày đêm kiêm trình đi đến sa mạc."

Đạm Như đang ngồi trên đùi ta, liền phản đối: "Không! Lan Đặc, nếu như chàng vội vàng chạy tới sa mạc trong tâm trạng nóng ruột thế này, thì nhất định sẽ thất bại."

Tố Chân đồng tình: "Như tỷ nói đúng, tâm tư của phu quân có chút rối bời. Vu Đế sợ nhất là tình yêu trong lòng chàng. Điều đó cũng giải thích vì sao chúng ta vẫn cứ sống rất tốt cho đến tận thời khắc này. Giả như một mình chàng hấp tấp chạy tới như thế, khó tránh bị phân tâm vì nhớ mong chúng ta, cũng mất đi cơ hội dựa vào chúng ta để tăng cường ý nghĩ yêu thương."

Ny Nhã cũng đề nghị: "Thế này đi! Để hai người trong số chúng ta bồi tiếp chàng cho đến lúc tới ngoại vi sa mạc, được không?"

Nàng nói cũng có đạo lý nhất định. Những ngày này, ta sớm đã quen với sinh hoạt thần tiên có ái thê bầu bạn hầu hạ giấc ngủ, bỗng nhiên lại từ yêu thương biến thành cô độc một mình, có thể sẽ vì không quen mà nảy sinh tình cảm tiêu cực, làm giảm ái năng xuống.

Thế nhưng ai sẽ là hai người đó? Ta không dám nói ra vì sợ rằng người không được chọn sẽ trách ta không công bằng. Ta thở dài: "Ai đi theo ta đây?"

Giảo Giảo đáp: “Dĩ nhiên là mỗi người đều muốn đi cùng chàng."

Thải Nhu nói: "Hai người đi cùng chàng nhất thiết phải tạo ra được tác dụng lớn nhất đối với chàng. Như thiếp đây đã hoài thai, tất nhiên là không thể được chọn rồi."

Ny Nhã cũng nói: "Trong số các thê tử của chàng ở Tịnh Thổ, thiếp đề cử Hoa Vân tế ti đi cùng chàng."

Long Di dẩu môi cười: "Hiện giờ xem ra nàng ấy là tươi mới nhất."

Hoa Vân vừa xấu hổ vừa vui mừng, trừng mắt với Long Di một cái. Chúng thê đều cảm thấy Hoa Vân là nhân tuyển thích hợp nhất. Bởi vì nàng tu hành tinh thông trong thời gian dài, đã đạt tới được trình độ hoàn mỹ, có thể tạo ra sức sống, có trợ lực không thể tưởng được đối với ta.

Trong số các nữ nhân Đế quốc đi cùng ta, vốn dĩ Tây Kỳ có tư cách theo ta đi nhất. Mặc dù nàng đã đem năng lượng kỳ dị của bản thân trao cho ta, nhưng thể chất siêu nhân không hề thay đổi, phối hợp với ái năng mà ta chuyển trả về cho nàng, khi gặp phải Vu Đế cũng có thể giúp môt tay. Nhưng nàng đã hoài thai, thật không thích hợp với bôn ba đường dài, thuyền xe cực khổ.

Còn lại Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như là có tư cách được chọn nhất. Pháp lực, mị thuật cùng trí tuệ của nàng, trừ Tây Kỳ ra thì khó có nhân tuyển thứ hai.

Ta và Đạm Như đang nằm trong lòng nhìn nhau một cái, đều biết tâm ý đối phương, nhưng lại không dám chủ động đề xuất.

Vẫn còn có Hoa Nhân hiểu biết đại thể, nàng quyết định: "Người còn lại sẽ là Như tỷ nhé! Ta nghĩ không có ai phản đối."

Lệ Quân thở dài: "Ai chẳng muốn được chọn chứ, nhưng ta tự đánh giá thấy mình quả thực không thích hợp bằng Tú Lệ pháp sư."

Thải Nhu nói: "Hoa Vân tế ti, Như tỷ, Lan Đặc sẽ giao cho các người chăm sóc."

Hồng Nguyệt thấp giọng hỏi: "Hai nàng ấy có ứng phó được với phu quân háo sắc không?"

Mọi người đều mỉm cười. Ta cũng phì cười: "Nha đầu ngốc này, Tú Lệ pháp sư dùng mị thuật lập nghiệp, bản sự trên giường lợi hại không biết bao nhiêu đâu."

Long Di ranh mãnh hỏi: "Nhưng Hoa Vân tế ti thì sao?"

Hoa Vân giận dữ nói: "Có phải từ nay không còn ai tôn trọng tế ti như ta nữa hay không?”

Rồi nàng quay sang trách móc ta: "Chàng phải gánh vác trách nhiệm."

Ta cười đáp: "Yên tâm đi! Từ nay về sau, mỗi tối ta sẽ đều huấn luyện thật tốt nữ tế ti khả kính của chúng ta."

Đây là đêm mà chúng ta cười cười nói nói cho đến tận lúc hửng sáng.

Sau khi cáo biệt các vị kiều thê, các tế ti của Thiên Miếu, các đại công và đám tướng lĩnh, ta cùng Hoa Vân, Đạm Như lập tức lên đường, đi thẳng đến phía nam.

Sau mười lăm ngày đêm gấp rút đi đường, chúng ta đổi ngựa mới, bổ sung lương thực tại Phiêu Hương thành, lại xuôi theo Phiêu Hương hà gấp rút tiến bước. Tối nay, cả người lẫn ngựa đều kiệt sức không chịu nổi nữa, bèn tìm kiếm một tiểu hồ có cảnh sắc khiến người cảm thấy dễ chịu, rồi cắm trại nhóm lửa bên hồ.

Đạm Như thấy thời tiết nóng nực, không nhẫn nhịn được sự dụ hoặc của nước hồ mát lạnh. Nàng thoát trần, nhảy vào trong làn nước, lại còn khích lệ Hoa Vân vốn đang nhìn về phía nàng. Hoa Vân chỉ mỉm cười lắc đầu.

Ta đưa tay ôm lấy bờ vai thơm của Hoa Vân, cất tiếng hỏi: "Tại sao lại không xuống nước, nàng chẳng phải từng mơ tới được cùng ta đùa nghịch dưới dòng suối trong vắt sao? Lúc đó ta cũng quên hỏi nàng xem rốt cục chúng ta trong mộng mặc y phục hay xích lõa."

Hoa Vân điềm đạm cười đáp: “Dĩ nhiên là không mặc y phục. Nhưng chàng đừng có nghĩ ngợi không đứng đắn, chúng ta chỉ đuổi nhau trong nước thôi, chứ không liên quan tới chuyện gì cả."

Ta thấy nàng đã cùng ta hoan hảo hơn chục lần mà vẫn cứ giữ vững điểm này, bèn mỉm cười: "Đó phải chăng là nàng đuổi theo ta?"

Hoa Vân giận dữ đáp: "Tất nhiên là chàng đuổi ta."

Lúc này, Đạm Như bơi tới trước mặt chúng ta, kêu to: "Trong nước dễ chịu đến chết mất, hai người các ngươi vẫn còn không xuống sao. Lan Đặc! Hãy cởi áo cho nữ tế ti hay mắc cỡ của chúng ta đi! Nàng ấy từ trước tới nay đều không cự tuyệt đối thủ như chàng đâu."

Hoa Vân cười mắng: "Pháp sư phóng đãng nhà ngươi! Chẳng qua là muốn Lan Đặc xuống bồi tiếp ngươi, thế mà lại muốn kéo ta xuống nước."

Ta mỉm cười: "Tú Lệ ngoan ngoãn cứ chờ một lát, ta đang suy nghĩ một vấn đề."

Đạm Như yêu kiều cười lên một hồi, rồi bơi sang bờ bên kia. Dưới ánh trăng, lõa thể của nàng tràn đầy sức sống, cực kỳ dụ nhân.

Hoa Vân thấp giọng hỏi: "Chàng đang nghĩ tới chuyện gì đó, có thể nói cho Hoa Vân được không?"

Ta đáp: "Nàng muốn biết hả? Trước tiên hãy đưa môi lên hôn một cái rồi nói tiếp."

Hoa Vân xấu hổ đưa cái miệng nhỏ lại gần để ta thưởng thức. Sau khi hôn nàng xong, ta hỏi: "Nàng thực sự thích cùng ta nói chuyện như thế sao?"

Hoa Vân gật đầu: "Tất nhiên! Chàng chẳng những là chiến sỹ giỏi nhất, là tình thánh hiểu hạnh phúc của nữ nhân nhất, mà còn là triết nhân không ngừng tạo ra những suy nghĩ sâu xa, và đó cũng chính là thứ khiến Hoa Vân khó kìm lòng nhất. Cho nên nếu như chàng muốn ta một lòng yêu chàng, bản thân chàng cần phải tâm sự nhiều với ta."

Ta nhớ tới tình cảnh ngây ngất đêm đó cùng nàng định tình trên Thiên Bộc, liền kéo nàng đổ vào lòng ta, để đầu nàng gối lên đùi, thân thể mềm mại nằm ngửa lên, lại rút trâm gài tóc của nàng xuống, mặc cho mái tóc nàng tán loạn rủ xuống dòng suối trong dưới ánh trăng một cách tự nhiên, ra sức hôn lên cặp môi thơm của nàng rồi mới hỏi tiếp: "Tế ti nàng thích làm tình cùng Lan Đặc không?"

Hoa Vân mỗi lần đối diện với vấn đề thế này, chung quy đều không thoát khỏi sự e thẹn. Lần này cũng không phải ngoại lệ, nàng nhắm đôi mắt lại, gật nhẹ đầu, phong vận cực kỳ mê người.

Ta ôn nhu bảo: "Vấn đề ta nghĩ đến, đó là nàng chẳng phải từ trước tới nay đều cho rằng bản thân sẽ không rơi vào luyến ái nam nữ nhục dục sao? Nhưng hiện giờ tại sao lại thay đổi. Phải chăng bởi vì nàng là nhân loại, mà nhân loại chung quy vốn là một loài động vật có tình cảm, khi đã động chân tình thì khó có thể chỉnh đốn được?"

Hoa Vân hé mở đôi mắt xinh đẹp, thâm tình nhìn ta rồi hỏi: "Chàng trước hết hãy nói cho ta biết vì sao lại nghĩ tới vấn đề này?"

Ta trả lời: "Hơn mười ngày nay, ta luôn luôn suy nghĩ tới chuyện của Vu Đế, mà vũ khí đối phó hữu lực duy nhất đối với Vu Đế chính là tình yêu của nhân loại! Cho nên nếu không thể nắm chắc được bản chất tình yêu, sẽ rất khó phát huy tình yêu đến mức tận cùng để diệt trừ Vu Đế. Bởi vậy ta mới suy nghĩ tìm hiểu xem tình yêu rốt cuộc là cái gì? Nó phải chăng chỉ là sản phẩm phụ đến từ ‘bản năng của giới tính’?"

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Vân lấp lánh tia sáng trí tuệ, nàng đáp: "Dĩ nhiên không phải như thế. Tình yêu là một loại hành vi phổ biến của loài người. Tình yêu có thể rực cháy nhất, nhưng vẫn chỉ là một trong số các loại hành vi."

Khi nói những lời này, khuôn mặt thanh tú của nàng tràn ngập ánh sáng thần thánh. Ta trong lòng rung động, không nhịn được cúi xuống, tham lam hôn lên đôi mắt sáng, chiếc mũi xinh, đôi thùy tai tròn bóng, cùng bờ môi nhỏ nhắn đỏ thắm của nàng.

Hoa Vân khoan khoái rên lên: "Lan Đặc! Xin đừng như vậy mà! Người ta không có cách nào tập trung tinh thần để nói chuyện nữa."

Ta nhích xa nàng một chút rồi hỏi: "Tế ti chẳng phải là có định lực rất lớn sao?"

Hoa Vân liếc ta một cái: "Nếu như thực sự có định lực thì hiện tại cũng sẽ không bị chàng tùy tiện như vậy, cái thận trọng gì gì đó cũng đã chẳng còn."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng trên trời, trầm ngâm không nói. Hoa Vân đưa tay dịu dàng vuốt ve bộ ngực trơn rộng của ta, rồi hỏi tiếp: "Ta thích nhất là nhìn dáng vẻ trầm tư của chàng hiện giờ. Hãy nói cho Hoa Vân biết, trong lòng chàng đang nghĩ tới gì nào?"

Ta đáp: "Ta đang nghĩ xem nhân loại ngoài hành vi cơ bản là truy cầu sự sinh tồn ra, những thứ khác phải chăng hoàn toàn xuất phát dựa trên tình yêu. Ngay cả danh lợi, quyền vị, tài phú, nói cho cùng đều là vì muốn dễ dàng có được tình yêu của người khác hơn."

Thanh âm của Đạm Như truyền tới: "Để thiếp đến nói cho chàng nhé! Mỗi một cá nhân ở sâu trong lòng đều khát khao được đồng loại liệu giải và nhận thức, cũng như mong muốn ý nghĩ của bản thân có thể được chấp nhận. Chỉ có thông qua con mắt của người khác thì mới có thể xây dựng được giá trị tồn tại của mình. Cái vĩ đại nhất của tình yêu nam nữ chính là làm cho cả hai bên đều có thể khẳng định giá trị bản thân."

Trong tiếng nước ào ào, thân thể kiều mỹ đến cực điểm của Đạm Như từ trong nước nhảy ra, từ bên cạnh ta đi trở về lều vải, vừa đi vừa cười: "Lan Đặc, chàng không phản đối thiếp không mặc y phục chứ?”

Hoa Vân ngồi dậy, khen ngợi: "Pháp sư quả là đẹp đến mức khiến người lóa mắt."

Ta hỏi: "Đạm Như nói đúng chứ?"

Hoa Vân thở dài một hơi, thân mật tựa khuôn mặt lên vai ta, ngọc thủ của nàng đặt trong bàn tay to của ta, bàn tay còn lại ôm lấy vòng eo ta, đáp: "Tình yêu của nhân loại sinh ra từ nỗi sợ hãi cô đơn của họ. Chỉ khi ôm lấy một người khác thì mới có thể giúp họ giảm bớt cảm giác trống rỗng đáng sợ đó."

Lúc này, chủ đề câu chuyện của chúng ta càng nói càng xa, tựa như không có quan hệ trực tiếp đến Vu Đế. Câu chuyện đấu tranh với Vu Đế thật sự là một câu chuyện huyền diệu khó giải thích, liên quan đến bản chất tâm linh của loài người.

Những năm gần đây, Vu Đế liên tục thông qua sự hiểu biết đối với loài người mà khống chế hai châu lục lớn, nếu không thì cũng không thể viết ra được Vu Thần thư. Cho nên mặc dù câu chuyện của chúng ta tựa như là vấn đề của nhân loại không có quan hệ gì cả, nhưng nói không chừng, dưới một tình huống nào đó sẽ có thể sinh ra tác dụng đối phó Vu Đế. Giả như chúng ta có thể hiểu rõ vì sao Vu Đế lại sợ hãi tình yêu của nhân loại, nói không chừng cũng có thể nắm bắt được nhược điểm, rồi nhất cử tiêu diệt hắn.

Lúc này, Đạm Như đi tới ngồi xuống bên còn lại cạnh ta, cầm lấy tấm khăn bông vải, lau khô mái tóc đang vương đầy những giọt nước suối. Ta nhìn lõa thể chứa đựng dáng vẻ xinh đẹp kinh nhân của nàng, trong lòng lại cảm thấy một vùng yên lành cùng tĩnh mịch, không có một chút tà niệm.

Đạm Như nghiêng khuôn mặt thanh tú, sau khi tặng ta một nụ cười ngọt ngào đến mê người mới nói với Hoa Vân: "Tế ti ngoan của Lan Đặc nói đúng. Sau khi Đạm Như yêu Lan Đặc thì không còn cảm thấy cô độc nữa."

Tiếp đó lại liếc ta một cái: "Lần đầu tiên thấy chàng nhìn lõa thể của người ta mà lại không có dáng vẻ mê sắc, chàng bảo Tú Lệ nên cao hứng hay là thương tâm đây."

Ta đưa tay ôm lấy chiếc cổ ngọc tu mĩ rồi siết chặt lấy nàng, sau khi hôn như mưa một hồi, mới buông nàng ra: "Kẻ không có tình yêu đều là kẻ thất bại, thua cuộc và cô độc. May mà loài người đã phát minh ra thần linh, giúp cho người không có tình yêu cuối cùng vẫn có một cơ hội tìm được tình yêu, cảm nhận được giá trị tồn tại của bản thân."

Hoa Vân hỏi: "Tại sao chàng lại phải nói là ‘phát minh’? Nhìn lên bầu trời đêm bát ngát không ranh giới, chẳng lẽ chàng vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của thần linh sao?"

Ta ôm chặt lấy hai nàng, thở dài một hơi: "Nếu như thần linh chỉ đại biểu cho một thứ lực lượng nào đó bản nguyên nhất của vũ trụ, ta mới thừa nhận sự tồn tại của thần linh."

Đạm Như gật đầu: "Tú Lệ đã hiểu ý của phu quân. Có phải chàng muốn nói rằng thần linh mà chàng tin tưởng không hề giống với thần linh bình thường tồn tại trong lòng con người! Vị thần đó quan tâm đến nhân thế, thưởng thiện phạt ác, bảo hộ người tốt, và cũng chỉ là một loại lực lượng trí tuệ, có thể sản sinh ra vũ trụ cùng sinh mệnh."

Hoa Vân nhìn ta chăm chú, lộ rõ vẻ nóng lòng muốn biết đáp án của ta. Ta đáp: "Đúng vậy! Đó chỉ là một thứ lực lượng vĩ đại bao lấy tất cả, một thứ có thể sản sinh ra lực lượng kỳ dị, có ở Dạ thần của Hắc Xoa nhân và Thái Dương thần của Tịnh Thổ nhân."

Hai nữ nhân đều im lặng không lên tiếng. Ta trầm giọng: "Tình cảm là gánh nặng lớn nhất của loài người! Tình yêu chính là căn nguyên của mọi khoái lạc và thống khổ. Đời người không nằm ngoài việc làm sao để trốn tránh thống khổ và tìm kiếm hạnh phúc. Những phương pháp, ví như yêu đương nam nữ, danh lợi, tài phú, quyền lực, kích thích, không có cái nào lại không nhằm đạt tới mục đích này. Nhưng cuối cùng, tử vong lại khiến cho chúng ta hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì cả, đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của loài người. Vu Đế đã dùng tử vong làm thủ đoạn đe dọa, thống trị Đại Tiểu Dương châu lâu tới cả nghìn năm. Phương pháp duy nhất đối kháng lại thứ đáng sợ nhất này, chính là sử dụng thứ tôn giáo quan tâm đến mọi thứ sau khi chết. Chỉ cần một ngày chết đi, tôn giáo đó sẽ giúp tồn tại vĩnh viễn trong thế giới loài người. Giả như đã không còn tử vong, một thứ ‘tôn giáo’ hoàn toàn mới khác sẽ xuất hiện."

Hoa Vân hôn ta rồi nói: "Phu quân! Chàng nói thật dễ nghe."

Ta hân hoan đáp: "Tế ti! Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là phu quân."

Đạm Như bưng miệng cười: "Tế ti ngoan rốt cuộc đã bị chinh phục bởi những ‘lời đường mật’ chứa đầy triết lý của chàng rồi, nên cam tâm tình nguyện ngầm gả cho chàng, sau này có đuổi cũng không đi."

Hoa Vân giận dữ nói: "Tú Lệ pháp sư nhà ngươi từ sau khi rời khỏi Thiên Miếu, câu nào nói ra cũng đều không chịu buông tha cho ta."

Ta vỗ lên bờ vai Hoa Vân, cất lời an ủi: "Tế ti nàng tạo cho người khác ấn tượng về sự ung dung ưu nhã, tuyệt thế tiên tư, đích thực vô cùng sâu sắc. Ai cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ động phàm tâm của nàng, ta tất nhiên cũng không phải ngoại lệ. Cho nên, khoảng thời gian mỗi khi trêu đùa nàng cũng đặc biệt dài hơn, khó trách Tú Lệ ghen tị với nàng."

Đạm Như véo mạnh một cái lên cánh tay ta, giận dữ nói: "Ai vì thứ chuyện đó mà ghen tị nào, ta còn vui mừng vì bản thân không phải chịu đựng thứ khoản đãi đó nữa."

Hoa Vân xấu hổ đến mức mặt đỏ tới tận tai, thiếu chút nữa đã cắn ta một miếng.

Đạm Như thò tay vào trong y phục ta, mò mẫm cơ ngực gồ cao, hỏi tiếp: "Thứ tình yêu giữa Lan Đặc và Tú Lệ có phải cũng giống như tình yêu chân thành của tôn giáo không?"

Ta ngạc nhiên hỏi lại: "Nàng đang thi triển mị thuật hay là đang muốn đặt câu hỏi đó?"

Hoa Vân nhịn cười hỏi xen vào: "Ta muốn hỏi hai vị một vấn đề. Giả như hai vị chỉ có sinh mệnh trong một ngày, hai vị sẽ lựa chọn làm chuyện gì nào?"

Tiếp đó, nàng lại khẽ thì thầm bên tai ta: "Lan Đặc! Chàng có thể mò mẫm trên đùi thiếp không? Nhưng chỉ được giới hạn mò mẫm đùi thôi, Hoa Vân muốn tiếp tục cùng chàng trò chuyện thân mật hơn."

Ta thò tay tiến vào trong váy nàng, y lệnh mà làm, cũng không khỏi ngạc nhiên: "Hình như nàng tới bây giờ mới thực sự động tình đối với ta."

Hoa Vân bị ta lần mò đến mức toàn thân nhũn ra, chịu không nổi, miễn cưỡng đáp: "Trước kia thiếp phải bị chàng khiêu dụ mới động tình động dục, nhưng tối nay lại không cần phải có quá trình đó mới động tâm. Sự khác nhau chỉ có ở điểm này thôi, sao có thể trách người ta trước đây không từng động lòng với chàng được?"

Đạm Như cũng đáp: "Giả như ta chỉ có một ngày thì ta nhất định phải sử dụng toàn bộ thời gian để làm tình cùng Lan Đặc."

Hoa Vân nắm lấy bàn tay háo sắc của ta đang tung hoành trong váy nàng, thở gấp: "Lan Đặc, để thiếp nghỉ một lát."

Rồi quay sang nói với Đạm Như: "Đáp án của pháp sư cũng chính là đáp án mà ta phát hiện ra từ đại tự nhiên. Trong tự nhiên có rất nhiều loài phi trùng có tuổi thọ ngắn ngủi, ví như uyên ương, cũng đều dùng toàn bộ thời gian cùng khí lực để bay và làm tình."

Ta toàn thân kịch chấn: "Ta đã hiểu tại sao Vu Đế lại sợ hãi tình yêu của nhân loại rồi. Bởi vì tình yêu là tinh hoa sinh mệnh, là thứ tình cảm rực cháy nhất của loài người. Vu Đế không phải là sợ tình yêu, mà là sợ thứ sinh mệnh hình thức đó của loài người." Ta bỗng lờ mờ hiểu ra bí phương để chiến thắng Vu Đế.

Đạm Như cực kỳ mừng rỡ hỏi: "Lan Đặc, chàng có phải đã nắm được điều gì đó rồi không?"

Ta cười đáp: "Nói ra thì sẽ mất linh." Rồi một đôi bàn tay lại bắt đầu hoạt động trên thân thể hai nàng.

Hoa Vân không chịu: "Thiếp vẫn chưa nói đủ đâu?"

Ta mỉm cười hỏi: "Tại sao nàng không học theo Tú Lệ cái kiểu đang lúc làm tình mới bàn chính sự nhỉ?"

Đạm Như ồ lên yêu kiều: "Thiếp lại không có đắc tội với chàng như tế ti, tại sao lại chỉ trích lỗi của thiếp chứ?"

Hoa Vân run giọng đáp: "Chàng đang khen ngợi ngươi đó!"

Ta cười lớn: "Đã đêm rồi! Các nàng muốn ngủ trong lều hay ngủ ngoài lều đây?"

Đạm Như cười quyến rũ: "Trong hay ngoài đều không quan trọng, miễn là có chàng ở chỗ đó thì sẽ làm."

Ta mừng lắm, quay sang hỏi Hoa Vân: "Tế ti thì sao?"

Hoa Vân cố gắng áp chế xuân tình đang bốc lên mãnh liệt, cắn răng đáp: "Thiếp muốn cùng chàng yêu thương ở trong nước hồ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.