Đại Kiếm Sư

Chương 113: Thiên nguyên ái hỏa




Ny Nhã vừa đẩy cửa ra, Hoa Vân đang đỏ bừng mặt đã lách qua nàng rồi lao ra ngoài như một cơn gió.

Ny Nhã vô cùng kinh ngạc nhìn theo bóng nàng. Tiếp đó từ bên cạnh nàng các vị kiều thê tiến vào như triều thủy, thì ra tất cả bọn họ đều đã tụ tập ở bên ngoài để nghe lén những chuyện phát sinh trong phòng.

Hồng Nguyệt nhảy vào lòng ta rồi oán giận nói: “Chàng hại Hồng Nguyệt thua cược rồi, tại sao trên người Hoa Vân tế ti vẫn còn quần áo chứ?” Ta ôm lấy nàng, mỉm cười rồi hôn nàng một cái và nói: “Nàng cho rằng ta là một tên cuồng sắc tinh, vừa có cơ hội là cởi hết quần áo người ta ra sao? Tất cả đám kiều thê đều lè lưỡi, ra vẻ coi thường.

Đạm Như đi tới níu lấy cánh tay ta rồi nói: “Chàng không những là một tên cuồng sắc tinh mà còn là một cao thủ trong môn trêu đùa nữ nhân, cho nên chàng mới biết cách buông dây câu dài câu cá lớn, muốn bắt thì phải thả trước để “sửa” người khác.

Chuyện này thì đúng là bất kỳ chuyên gia nào cũng có thể nhìn ra thủ đoạn của ta, ta đành lảng sang chuyện khác: “Hội lửa ngoài trời bắt đầu chưa vậy?” Thải Nhu nói: “Không những đã đến rồi mà còn qua rồi nữa cơ. Mấy người Hồng Tình, Ước Nặc Phu bọn họ đều đang ở ngoài đại sảnh chờ chàng đó, mau đi ra đi!” Ny Nhã ở bên cạnh Đạm Như thấp giọng nói: “Không phải ta muốn làm phiền bọn chàng, mà là bọn họ đã đợi quá lâu rồi.”

Ta mỉm cười rồi hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tiếp đó đẩy Hồng Nguyệt vẫn nằm trong lòng ra, rồi kéo theo mọi người bước ra đại sảnh.

Hồng Tình, Long Ca, Ước Nặc Phu, Điền Tông, Tú Thanh, Hầu Ngọc mấy tướng lĩnh trẻ quen thân đều đồng thời đứng dậy hoan nghênh ta.

Hơn mười vị kiều thê xinh đẹp như hoa như ngọc đó của ta khiến cho đám tướng lĩnh quý tộc suốt ngày bám theo mỹ nữ này phải ngây người ra mà nhìn.

Hồng Tình đi đến bên cạnh ta, ngăn Hồng Nguyệt lại rồi nói: “Lại muốn dùng thủ đoạn quỷ quái của muội sao? Lần này chúng ta đông người, không sợ bọn muội nữa rồi.”

Mọi người đều bật cười.

Ước Nặc Phu thở dài: “Bây giờ điều ta lo lắng là Đại Kiếm Sư không thể ứng phó nổi nhiều người như thế.”

Người luôn luôn có vẻ văn nhã Tú Thanh nói: “Nếu Đại Kiếm Sư không muốn vất vả như vậy chỉ cần nói một tiếng, ở đây trong chúng ta không có một ai là không vui vẻ đưa tay ra tương trợ.”

Chúng nữ đều ào ào mắng y.

Trong đám kiều thê từ Vu quốc và Đế quốc tới, hai người Đạm Như và Tây Kỳ là có thiên phú về ngôn ngữ nhất, đều đã nghe và nói được Tịnh Thổ ngữ kha khá rồi. Tố Chân, Giảo Giảo mấy người còn chưa ổn, vẫn cần dựa vào Liên Lệ Quân giải thích cho bọn họ.

Hồng Tình nhìn thấy Liên Lệ Quân thì hai mắt sáng lên, y đứng chắn ngay trước mặt nàng nói: “Liên tiểu thư ngày đó đã đánh ngất ta, hôm nay có nên bồi thường chút gì không nhỉ?” Liên Lệ Quân thấy chúng nhân đều hổ mục trừng trừng nhìn nàng thì cảm thấy hơi xấu hổ. Bất quá nàng cũng là người vô cùng dễ hòa nhập, đôi mắt nàng xoay chuyển một hồi, nàng nói: “Ai đánh ngất anh chứ, kiếm cửa người ta còn chưa va vào đầu anh, anh đã bị dọa cho ngất đi rồi.”

Mọi người trong sảnh đều cười lên ầm ầm.

Hồng Tình vội vén tóc rồi la lên: “Vậy sao trên đầu ta vẫn còn vết sẹo to đùng này chứ?” Liên Lệ Quân mặt không đổi sắc nói: “Đó là do lúc anh hôn mê ngã va vòa thành giếng tạo ra đó!” Chúng nhân lại càng cười dữ dội hơn. Hồng Tình cãi không nổi, chẳng còn biết nói gì thêm. Liên Lệ Quân phong tình vạn chủng liếc mắt quét khắp chúng nhân rồi đến trước mặt Hồng Tình hôn mạnh y một cái rồi cười nói: “Coi như bồi thường chuyện dọa anh ngất xỉu rồi nhé.”

Trong tiếng cười ngặt ngẽo chúng ta cùng tiến ra Thiên Nguyên.

Đó đúng là một buổi tụ hội vô câu vô thúc, so với hội lửa ở Thiểm Linh cốc còn tùy ý hơn.

Khi đội nhạc tấu lên những khúc nhạc du dương, trên Thiên Nguyên đã tụ tập lại trên vạn người, trong mấy nghìn đống lửa rải rác trên cao nguyên mọi người tụ tập lại để uống rượu, thưởng thức hoa quả và thịt nướng. Đám nam nữ thì nhảy múa với nhau hoặc ngồi xuống chiếu mà tán gẫu về những câu chuyện bất tận.

Khi chúng ta tới hiện trường thì đã mang tới một trận xao động, nhưng rất nhanh sau đó những người ở Thiên Miếu rất hiểu chuyện này đã hồi phục lại sự bình tĩnh.

Ta dẫn chúng nữ và chúng tướng lĩnh trẻ tuổi vui vẻ mà gia nhập vào vòng người đang vây quanh các đại công và tế ti.

Hoa Vân cũng ở đó, nàng vẫn cúi đầu không dám nhìn ta, nhưng so với vẻ muốn lẩn tránh ánh mắt của ta lúc hoàng hôn thì khác nhau một trời một vực.

Sau khi cùng đại tế ti thân thiết đàm luận một hồi ta phát giác Đạm Như, Thanh Thanh, Giảo Giảo mấy người đều đã bị người khác mời đi khiêu vũ. Chỉ còn lại Tây Kỳ đang hoài thai và bọn Thải Nhu đang bế nhi tử của ta ngồi trên chiếc ghế mà ta đặc chế cho bọn họ, vô cùng vui vẻ thưởng thức các thứ mỹ vị.

Ta trong lòng nhớ đến Hoa Vân, cho nên không nhịn nổi mà đi về phía nàng đang nói chuyện cùng Ninh Tố và Hồng Thạch hai người.

Ánh mắt mọi người xung quanh lập tức tập trung lên người ta. Hoa Vân tuy vẫn giả vờ không thấy ta nhưng kỳ thực vẫn đang chú ý đến từng động tĩnh của tên “hại nhân tinh” ta. Ta còn chưa đến bên cạnh thì khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ bừng lên, nhưng cử chỉ của nàng vẫn ung dung điềm tĩnh, lộ ra sự tu dưỡng hơn người.

Hồng Thạch và Trữ Tố đứng dậy chào ta.

Đầu tiên ta cùng bọn họ cạn một cốc chúc mừng, uống cho rượu trong cốc không còn một giọt.

Nữ nhân xinh đẹp được đặc phái tới để thị hầu ta vội vàng châm đầy mỹ tửu.

Ta đưa cốc rượu đến trước mặt Hoa Vân rồi nói: “Cốc này là để chúc nữ tế ti mãi mãi xinh đẹp động nhân như một đóa hoa.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vân lộ ra diễm sắc làm say lòng người nhưng nhãn thần nàng vẫn giữ nguyên vẻ trong sáng bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng nói: “Đa tạ Đại Kiếm Sư! Nhưng Hoa Vân trước nay không uống rượu.”

Ta thấp giọng trêu đùa: “Ta tịnh không phải là ngày đầu tiên quen biết nàng, sao lại không biết nàng không uống rượu, cũng không ăn thịt, bất quá lần này ta tới là để bức nàng phá giới, cho dù chỉ là khẽ nhấp một ngụm.”

HoaVân nhìn sâu vào mắt ta. Tú mục nàng quét qua một lượt, phát giác tất cả mọi người ở gần đó đều đang chờ phản ứng của nàng. Khẽ thở ra một hơi, nàng đứng dậy rồi đi đến gần ta hơn một chút. Nàng đặt tay lên mặt ta, tiếp đó dán cả người vào rồi kề cái miệng nhỏ nhắn vào tai ta nói: “Đại Kiếm Sư không cảm thấy mình quá bá đạo sao? “ Ta ôn nhu nói: “Còn nhớ trước đây Hồng Thạch đại công đã từng bức Ninh Tố đại công uống một cốc rượu không? Ninh Tố tuy công khai đầu hàng nhưng cô ấy đã đổi lấy được hạnh phúc hiện nay. Lúc đó nàng nói nam nhân chúng ta đều giống như vậy cả, tại sao lúc này lại ngạc nhiên về hành động của ta như vậy?” Hoa Vân sẵng giọng trách móc: “Chàng đang trả thù ta hả?”

Chúng ta hai người đều nói rất nhỏ nhẹ, trừ Hồng Thạch, Ninh Tố có thể ẩn ước nghe thấy một vài câu ra thì tất cả những người khác đều không biết bọn ta đang nói gì. Mấy người Ny Nhã, Thải Nhu chắc là đang rất khó chịu trong lòng.

Ta thấy nên thu thế lại bèn cười lớn nói: “Xin tế ti lượng thứ cho Lan Đặc tội vô lễ. ta chỉ là nhất thời hứng lên. Cùng cô đùa một chút, tuyệt không hề có ý mạo phạm.”

Nâng cốc lên đặt vào miêng. Khi ta uống hết nửa cốc, đột nhiên Hoa Vân dậm chân rồi đưa tay ra đoạt lấy chiếc cốc. Cầm chiếc cốc trong tay, nàng cúi đầu xuống, tiếp đó từ từ tiến từng bước ưu nhã về phía thềm đá ở Thiên Miếu cách đó vài trăm mã tiến đi.

Lần này đến lượt ta ngây ngốc đứng nhìn.

Hồng Thạch vỗ mạnh vào vai ta nói: “Mỹ nhân đã mời, còn không mau lên đi.”

Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình , ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khẽ ho một tiếng, ta vội đuổi theo Hoa Vân.

Sau lưng những tiếng kêu kì lạ cũng có, những tiếng vỗ tay cũng có, nhất thời không khí ồn ào vô cùng.

Ta đuổi kịp Hoa Vân nơi thềm đá rồi hai người sánh vai đi về phía trước.

Hoa Vân đưa cốc rượu lên uống cạn một hơi, sau đó ngọc thủ vung ra.

“Choang!” Chiếc cốc va vào tường rồi nát bấy. Hoa Vân quay mặt lại , có chút thoải mái nói: “Mãn ý nhé! Đại Kiếm Sư!” Trong lòng cảm thấy có lỗi, cúi đầu xuống ta không nói tiếng nào. Hoa Vân tiếp tục bước lên, chỉ qua một hồi chúng ta đã tiến vào trong Thiên Miếu, nơi yên lặng không một bóng người. Nơi cửa là hai ngọn đèn gió tỏa sáng, chúng dùng ánh sáng nhẹ nhàng chiếu khắp phạm vi mười mã quanh cửa vào, vầng sáng cứ lan ra rồi chuyển dần từ sáng sang tối, hình thành lên một không khí vô cùng lãng mạn. Ta dừng lại, nhìn Hoa Vân đang bước vào tâm điện, nơi vầng sáng đã đến tận cùng. Hoa Vân quay người lại chăm chú nhìn ta. Trong ánh sáng mờ ảo này, sự mỹ lệ của nàng mang lại cảm giác thần bí giống như đã mất đi thực thể. Hoa Vân cười “hi hi” một tiếng và nói: “Ta cảm thấy một sự vui vẻ thoải mái đang tràn ngập trong cơ thể, ây! Lan Đặc! Sao chàng ngây ngốc đứng đó mà không nói tiếng nào vậy.”

Ta tròng lòng càng thêm cảm thấy có lỗi.

Có phải là ta đã quá ích kỷ không, trước nay ta chưa từng thật sự hiểu rõ suy nghĩ của nàng, chỉ biết oán trách và bức bách nàng.

Hoa Vân như một đám mây bay tới, nàng kéo tay ta nói: “Ta lại tìm thấy bi thương trong mắt chàng rồi. Bất quá vô luận nhãn thần chàng biến thành thế nào thì cũng vẫn rất đẹp.”

Ta rút tay ra khỏi tay nàng rồi đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ta thở dài: “Ta đúng là quá bá đạo rồi!” Hoa Vân kéo tay ta xuống rồi nắm chặt lấy, rồi nàng ôn nhu nói: “Đừng tự trách, sự bá đạo của chàng mang lại cho ta một sự kích thích chưa từng có, chàng đối với các nữ hài tử cũng giống như thanh kiếm của chàng vậy, đã đánh là thắng. Hoa Vân vốn cho rằng mình là ngoại lệ duy nhất, nào biết đã bị một nụ hôn của chàng chinh phục rồi.”

Ta càng cảm thấy xấu hổ thêm, bởi vì trên sự thật nàng chỉ là bị cái “yêu pháp” của ta chinh phục, ta chán nản nói: “Trước khi hôn ta, không phải nàng đã nói yêu ta đến mức không thể tự không chế bản thân sao? Lẽ nào đều là giả?” Hoa Vân nói: “Đừng có đa nghi, chàng tuyệt không thể hoài nghi tình yêu của ta với chàng, nếu không tại sao dù biết rõ sẽ mang lại phiền phức lớn nhưng ta vẫn viết một bức thư tình mang đầy ái ý gửi cho chàng. Chỉ là trước nụ hôn đó, cái Hoa Vân truy cầu chỉ là tình yêu về tinh thần, nhưng nụ hôn đó đã khiến Hoa Vân thay đổi, khiến Hoa Vân thật sự khao khát có được tình yêu kèm theo nhục dục nam nữ.”

Ta đã tốt hơn một chút, không nhịn nổi ta hỏi: “Lẽ nào trước nụ hôn đó, nàng chưa từng dự định phát sinh qua hệ nhục thể cùng ta sao?” Hoa Vân cười moịot cái thật ngọt ngào, nàng kéo ta đến một chỗ tối tăm mà ánh đèn không chiếu tới rồi ôn nhu nói: “Dương nhiên sẽ vẫn đem thân thể dâng cho chàng, nhưng chủ yếu là để cho chàng vui vẻ thôi. Nhưng nụ hôn đó mới khiến thiếp biết khoái lạc có thể là chuyện của cả hai bên.”

Ta kéo nàng lại, ôm vào trong lòng rồi hậm hực nói: “Tế ti nàng đang lừa ta, kỳ thực nàng thừa biết cùng ta giao hoan là một chuyện mỹ diệu nhất trên đời. Nếu không tại sao nàng không ngừng có những giấc mộng đẹp đẽ như vậy?”

Hoa Vân bị ta ôm đến toàn thân nóng bừng, ngọc thủ đưa ra sau cổ ta, nàng thở gấp nói: “Xin lỗi! Cái gọi là những giấc mộng đẹp đẽ của Hoa Vân tịnh không giống như tưởng tượng của chàng đâu, đó chỉ là cùng chàng nắm tay đi trên thảo nguyên hay ở bên một dòng suối mát thôi!” Ta cảm thấy vô cùng thất vọng mà thở dài một hơi. Hoa Vân trêu đùa: “Bất quá những giấc mộng sau này thì không dám nói nữa rồi.”

Ta cười khổ mà thực thà nói: “Ta chỉ là thắng cũng bất võ, bởi vì trong cái hôn đó ta thực sự đã dùng yêu pháp khiêu tình lĩnh ngộ được từ trên Vu Thần thư.”

Hoa Vân mỉm cười nói: “Chàng cho rằng Hoa Vân không biết sao? Nhưng vậy thì có gì khác nhau chứ? Chỉ cần là thủ đoạn của Lan Đặc thì ta đều cam tâm nguyện ý tiếp thụ, ây!” Nàng giống như một con chim nhỏ nhảy ra. Ta nói với vẻ như không mang theo chút hảo ý nào: “Đây là nàng tự nói đó, cho nên đừng có trách ta không nhịn nổi mà trêu đùa nàng, hơn nữa ta còn phải đề tỉnh nàng trước, yêu pháp của ta không cần thân thể tiếp xúc cũng có thể truyền vào thân thể mỹ lệ của nàng đó.”

Hoa Vân thẹn thùng vô hạn nói: “Đại Kiếm Sư! Coi như là Hoa Vân cầu xin ngài đi, hãy để chúng ta nói chuyện một lúc đã nhé! Chàng cũng biết là ta thích nhất là nói chuyện cùng chàng mà.”

Ta nói: “Nàng không sợ lại có người chẳng biết gì từ đâu xông tới, phá hỏng đi cuộc gặp gỡ tán tỉnh này của chúng ta sao?” Hoa Vân vừa cười vừa nắm tay ta nói: “Sợ muốn chết ấy chứ, chúng ta hãy đến Thiên Bộc đi, chỗ đó có thể nhìn được cả Thiên Nguyên và bầu trời, còn có nền cỏ mềm mại, có thể làm giường ngủ cho chúng ta.”

Hoa Vân bên cạnh ta tỉ tê: “Từ khi nhân loại có trí tuệ đến nay luôn truy cầu sự vĩnh hằng, đó cũng là thứ mà ta luôn khao khát.”

Chúng ta hai người sánh vai ngồi ở nơi cao nhất có thể leo tới trên Thiên Nguyên, trước mắt bên trên là cả một trời sao rộng lớn, bên dưới là vô số những nhân ảnh đang không ngừng khiêu vũ trên Thiên Nguyên.

Tiếng cười vui cùng tiếng nhạc ẩn ước truyền tới.

Phía sau là Thiên bộc( bộc là thác nước) không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng cùng Thiên hà đang cuồn cuộn chảy về hướng Thiên Nguyên.

Ta thở dài một hơi nói: “Ta nghĩ từ khi con người đầu tiên nhìn lên bầu trời, cái họ nghĩ đã là bí ẩn về sự vĩnh hằng, bởi vì sinh mệnh của nhân loại thực sự là quá ngắn ngủi, có lẽ ta có thể thay đổi chuyện này, Ma Nữ Bách Hợp đã dùng sự thực để nói cho chúng ta biết chuyện này có thể xảy ra. Chỉ có tình yêu mới có thể thay đổi tất cả, đó là nguồn gốc của sinh mệnh.”

Hoa Vân nói: “Ta cũng rất tin tưởng vào dị lực của tình yêu, nhưng đó lại là sự thăng hoa của tình yêu về mặt tinh thần chứ không phải sự phát tiết của quan hệ nhục dục giữa nam nữ. Bất quá lòng tin này của ta đã bị chàng làm thay đổi rồi, Lan Đặc chàng có nguyện ý chỉ bảo cho Hoa Vân không?” Ta đưa tay ra nắm lấy bờ vai nàng rồi nói: “Ta vô cùng nguyện ý. Đợi sau khi ta trở về từ sa mạc, ta sẽ cải biến tất cả mọi người trên đại địa.”

Hoa Vân vui sướng ngã vào lòng ta, gối lên đùi ta. Nàng nằm trên mặt cỏ với phong tư ưu nhã độc nhất vô nhị, đôi mắt của nàng như phát ra một ánh sáng thần thánh. Mắt nàng nhìn lên bầu trời đêm, miệng nàng phả ra hơi lan, nàng nói: “Chàng xem bầu trời có giống như một tấm lưới lớn mà ta không thể trốn thoát không, từ lâu nay chúng ta vốn đã bị một bàn tay thần thánh nào đó một lưới bắt gọn.”

Ta bắt đầu có chút hiểu được thế giới nội tâm của Hoa Vân, đó là một vùng trời đất tràn ngật sự hiểu biết và tưởng tượng, ý niệm về nam nữ nhục dục tầm thường đúng là có thể phá hoại sự chí tĩnh chí thuần của nàng.

Trăng sáng chậm dãi lên tới đỉnh Thiên Miếu, ánh trăng nhu hòa chiếu cho Thiên Miếu trở nên lấp lánh. Chúng ta dường như có một cảm giác mờ ảo mê li, không hề giống với thực tại, nhưng lại cũng không hề giống với cảm giác kỳ dị huyền ảo.

Ta đã bị suy nghĩ của Hoa Vân thay đổi, trong lòng ta biến thành có thiện cảm với suy nghĩ của nàng.

Hoa Vân ung dung nói: “Lan Đặc! Nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra trên người chàng trong ba năm nay đi! Ta muốn biết tại sao chàng nói có thể làm cho ta có được tình yêu vĩnh hằng.”

Ta phủ đầu lên dung nhan thanh nhã cao quý của nàng rồi nói: “Đó là một câu chuyện rất dài, tế ti có gì để thưởng cho ta không?”

Hoa Vân ngọt ngào cười một cái, nàng kéo lấy bàn tay ta rồi đặt lên bộ ngực vừa mềm mại vừa cao vút của nàng. Nàng thở dài một hơi rồi nói: “Chàng có thể vừa nói, vừa vuốt ve thân thể Hoa Vân. Nhưng chàng không được dùng yêu thuật, cũng không được mang theo sắc tâm trêu đùa ta đó, chàng hãy giống như trong bức tranh mà Phượng Hương đã vẽ! Đồng ý không?” Ta mỉm cười nói: “Nhưng trong bức vẽ cuối cùng của Phượng Hương, nàng không hề mặc quần áo đó nha!” Hoa Vân nhắm mắt lại rồi nói: “Nếu ta không sợ lạnh thì nhất định sẽ thoát y cho chàng xem, bây giờ chàng hãy nhường ta một chút, cho tay vào trong y phục được không?” Khi tay của ta tiến vào trong quần áo nàng, câu chuyện của ta cũng bắt đầu truyền vào tai nàng.

Sauk hi ta nói ra toàn bộ quá trình đã trải qua, bàn tay của ta có lẽ đã tuần du trên thân thể nàng hơn trăm lượt rồi.

Chúng ta tuy còn chưa hợp thể giao hoan, nhưng quan hệ mật thiết của hai người đã đi đến mức có thể hòa nhập vào nhau, không hề con chút cách biệt nào.

Hoa Vân nắm lấy bàn tay ta, kéo ra khỏi y phục rồi dời lên khôn mặt xinh đẹp mềm mại của nàng. Nàng nhìn sâu vào mắt ta và nói: “Đạo của sinh tồn là tiến hóa, đó là một quá trình nội tại trong bản thân con người. Cho nên nhân loại đã giải quyết sự tồn tại bằng phương pháp tốt nhất, chỉ có thể cầu mong tâm linh có được. Đó là cách duy nhất để tiếp tục sinh tồn, Lan Đặc à! Thiếp yêu chàng.”

Hoa Vân nói: “Cho dù có lạnh thì cũng không thể để ý nhiều đến thế, ai bảo thiếp đã bị bàn tay không mang sắc tâm của chàng khơi dậy sắc tâm, cho dù có bị bệnh vẫn có thể sống tiếp, coi như đó là sự trừng phạt của trời cao với việc Hoa Vân phá giới đi.”

Ta cúi đầu xuống hôn lê bờ môi thơm của nàng và nói: “Có thể dùng yêu pháp chưa? Ta bảo đảm nàng sẽ không lạnh đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.