Đại Kiếm Sư

Chương 108: Nộ hải tranh hùng




Ta ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ bạch dương ở phía đuôi thuyền. Bên cạnh là một đám kiều thê, bao gồm cả Tây Kỳ trong đó, tất cả họ đều đứng sau lưng ta, còn ba bảo bối Tố Trân, Sơn Mỹ và Thiến Nhi thì được ta ôm trong lòng.

Khôi Ưng và các chiến sĩ Ưng tộc của y đã đứng vào tất cả các vị trí có lợi nhất để chờ đợi địch nhân. Đạn đá được nạp sẵn vào máy bắn.

Trừ Lệ Quân thần sắc đang càng ngày càng bất an ra, chúng ta đối với Vu đế đều không có chút cảm giác sợ hãi nào.

Vu đế đương nhiên không ngu ngốc tới mức dùng tà lực tới thăm dò chúng ta, để chúng ta phát giác ra hắn đang đến đây.

Phía xa mặt biển vô cùng tĩnh lặng âm trầm, trên trời mây đen mù mịt, không cần nói cũng biết là Vu đế đang giở trò, khống chế thời tiết.

Nếu không phải là vì ta đã hấp thụ được năng lượng của Tây Kỳ nên tu vi đại tăng thì tịnh không thể phá nổi cấm chế mà không biết Vu đế đã dùng thủ pháp gì hạ lên người ta, khi đó đêm nay tất cả sinh mệnh trên con thuyền này sẽ không tránh khỏi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đột nhiên linh giác của ta lại lan rộng ra, ta nhìn thấy Hắc Xoa hạm của Vu đế.

Hắn đã ở trong vòng mười lăm dặm gần đây, rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta.

Ta đưa tay ra nắm chặt lấy ngọc thủ của Hắc Quả Phụ Liên Lệ Quân bên cạnh rồi truyền qua đó một luồng ái năng và ôn nhu nói: “Đừng sợ! Ta có thể ứng phó Vu đế, không ai có thể làm tổn thương chúng ta.”

Tuy Liên Lệ Quân đã điểm đầu, nhưng sắc mặt vẫn rất khó nhìn, không ai có thể hiểu rõ sự đáng sợ của Vu đế hơn nàng.

Đạm Như vuốt ve Tây Kỳ đang yếu ớt vô lực mà ôn nhu nói: “Đại Kiếm Sư thật thiên vị, Đạm Như cũng muốn được chàng làm thành bộ dạng như Kỳ Kỳ ngoan ngoãn bây giờ.”

Nếu hai câu này được nói ra vào lúc bình thường thì nhất định đã mang tới một trận cười vui vẻ, nhưng vào thời khắc không ai không đang vô cùng lo lắng này thì đến nửa điểm phản ứng cũng không có.

Để không khí nhẹ nhàng đi một chút, ta chuyển thân quay người lại, véo vào khuôn mặt đáng yêu của Vinh Đạm Như một cái rồi cười nói: “Đừng có hối hận khi đề ra yêu cầu này nhá, chắc nàng chưa biết tiểu Kỳ Kỳ đã bị ta làm cho thê thảm đến thế nào mới có được sự hưởng thụ như thế này đâu.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Như đỏ lên, nàng cúi đầu xuống nhìn Tây Kỳ hỏi: “Chàng nói đúng không vậy?” Khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Tây Kỳ đỏ bừng lên, nàng khẽ điểm đầu và xấu hổ nói: “Bất quá nó tuyệt đối đáng giá đó.”

Trong lòng ta không khỏi cảm thấy ấm áp mà muốn nói đùa thêm một hai câu, đột nhiên Khôi Ưng thất thanh gọi: “Nhìn kìa!”

Ta nhanh chóng xoay người lại rồi nhìn về phía đại hải mênh mồng mù mịt.

Cự hạm của Vu đế cuối cùng cũng đã từ trong bóng tối đi ra, nó giống như ma quỷ từ địa ngục xuất hiện vậy.

Hô hấp của mọi người lập tức trở lên gấp gáp.

Ta thu nhiếp tâm thần rồi bình tĩnh xem xét cự li và tính toán, tiếp đó từ từ lấy Xạ Nhật đại cung được treo bên cạnh ghế xuống, cánh tay còn lại rút một mũi Trân Ô tiễn được bọc vải tẩm dầu ở phía đầu mũi tên ra, đặt lên đại cung.

Cự hạm của Vu đế đuổi đến như tên bắn, chỉ sau khoảng khắc khoảng cách giữa chúng ta chỉ c òn ba d ặm.

Ta hét lớn: “Châm lửa!”

Đái Thanh Thanh cầm ngọn đuốc đến, châm lửa vào mớ vải được quấn ở đầu mũi tên cho ta.

Liệt hoả cháy lên bừng bừng.

Ta vươn người đứng dậy, giữ chắc trường cung rồi thở ra một hơi dài, tiếp đó kéo Xạ Nhật cung căng tròn thành hình bán nguyệt.

Cự hạm giống như một con mãnh thú đang lao thẳng đến.

Vút! …

Trân Ô tiễn mang theo hoả diệm bừng bừng đã bay theo một quỹ đạo mỹ lệ, dùng tốc độ kinh nhân nhất mà vượt qua mặt biến, bắn thẳng tới địch hạm.

Trái tim mọi người đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà nhìn theo thế tiến của mũi tên.

Bục!

Hoả tiễn đã cắm vào cánh buồm lớn nhất, theo thế gió ngọn liệt hoả đã nhanh chóng bừng lên.

Khi mọi người đồng thanh hoan hô, mũi tên thứ hai đã được bắn ra từ Xạ Nhật cung và lao thẳng đến thuyền đối phương, tiếp đó là mũi tên thứ ba thứ tư.......

Mọi người đang nhảy nhót hoan hô, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cơn mưa rào ào ào rơi xuống.

Ta quát ra lệnh cho đám kiều thê đang hoài thai lui vào khoang thuyền để tránh mưa gió, còn bản thân và Hôi Ưng thì lao về phía đuôi thuyền, đôi mắt mở trừng trừng nhìn ngọn lửa lớn bị nước mưa dập tắt trong sự tiếc nuối vô hạn.

Trận mưa này đương nhiên là không phải ngẫu nhiên.

Tà lực của Vu đế đúng là làm người ta cảm thấy khó mà chống đỡ được.

Trong năm cái cột buồm của địch hạm đã có hai chiếc bị phá hỏng, không còn tác dụng, trong ba chiếc còn lại có một chiếc chỉ còn gần nửa, tốc độ giảm xuốc rất nhiều, mà trên thuyền những Hắc Xoa nhân đã bị Vu đế khống chế linh trí hiển nhiên là vẫn chưa thể quen được với việc điều khiển một chiếc thuyền lớn chỉ còn dư lại hai chiếc buồm căng gió phía đuôi, bởi vì hai phương diện linh hoạt và thăng bằng đều mất đi. Do đó hai chiếc thuyền của chúng ta dễ dàng bỏ xa bọn chúng.

Lệ Thanh bên cạnh thở ra một hơi nói: “Nếu theo tốc độ hiện giờ, Vu đế đừng hòng mà đuổi kịp chúng ta.”

Mặt biển vốn u ám nay lại chìm trong mưa gió, do đó càng khó nhìn rõ mọi vật hơn, các ngọn đuốc đều bị tắt hết, chỉ còn lại hơn mười ngọn đèn bão đang được treo lên, chuyện này làm chúng nổi lên cái cảm giác địch ám ta minh, nhưng , nhưng cũng lại không thể tắt đèn bão đi, nếu không người bên ta có đưa tay ra cũng chẳng nhìn thấy ngón tay mình đâu.

Chúng ta đều toàn than ướt sũng, đúng là vô cùng khó chịu.

Sơn Mỹ dựa vào long ta rồi sợ hãi nói: “Lan Đặc! Chúng ta có trốn nổi không?” Ta lắc đầu nói: “Nàng đánh giá Vu đế quá thấp rồi!”

Lời còn chưa dứt, một trận cuồng phong thổi tới.

Chúng ta đều cảm thấy không đúng, khi định thần lại mới biết bởi vì hướng gió đã thay đổi rồi, cho nên đầu thuyền cũng bị đổi hướng.

Khôi Ưng kêu lên: “Không ổn!”

Thân thuyền kịch chấn một cái, tiếp đó cả chiếc Âm Phong Hiệu nghiêng về bên trái và giường như sắp lật.

Mọi người không thể đứng vững mà ngã cả ra.

Ta nhanh chóng lùi lại, vừa ra lệnh cho bọn Đạm Như lùi vào khoang thuyền vừa cầm Xạ Nhật đại cung và túi tên lên, tiếp đó cùng Khôi Ưng, Hoa Tây, Lệ Thanh mấy kiêu thê không hoài thai chạy lên vọng đài.

Âm Phong Hiệu bị ngọn cuồng phong do Vu đế kêu đến thổi cho nghiêng nghiêng ngả ngả, không thể đứng vững.

Hoa Nhân và Sơn Mỹ đều là lần đầu ngồi thuyền mà lại gặp phải bão, không thể chịu nổi sự giày vọ bị quăng đi quật lại, cho nên đều nôn mửa cả ra, ta lệnh cho người đỡ hai nàng vào trong khoang nghỉ ngơi.

Trên vọng đài chỉ còn lại ta, Khôi Ưng và Lệ Thanh ba người cùng với hơn hai mươi chiến sĩ Ưng tộc đang bày thế chờ địch.

Ta biết, nếu để đến khi cự hạm của Vu đế xuất hiện trong cự li mà mắt thường có thể nhìn thấy thì tất cả đã quá muộn rồi. Ta mau chóng ngưng tụ tinh thần và vươn dài tâm linh ra.

Sau phút chốc Vu hạm đã xuất hiện trong linh giác của ta, nó đang mau chóng lao thẳng tới từ bên trái , xem ra chắc là muốn đâm chìm thuyền của chúng ta.

Ta trừng mắt kinh hãi, ngón tay chỉ về phương hướng mà Vu hạm đang lao tới kêu lên: “Nó đang lao đến từ chỗ đó, mau tránh ra!”

Khôi Ưng lao vào phòng điều khiển, đồng thời phát xuất mệnh lệnh, kêu những thuỷ thủ dưới đáy khoang thuyền đổi hướng.

Âm Phong hiệu trải qua trăm cay nghìn đắng mới ngăn cản được cơn cuồng phong có hướng thổi vô định và tà tà rẽ sang hướng khác.

Trong lòng chợt động, ta hôn Lệ Thanh một cái rồi phân phó: “Nàng xuống bên dưới trông nom bọn họ đi.”

Không đợi nàng đồng ý ta đã nhấc ống tên có chứa đầy Trân Ô tiễn lên. Tay nhấc Xạ Nhật đại cung lên, tiếp đó dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên mấy lần để đến trên nơi cao nhất, sau mấy lần đổi hơi ta đã đến vọng đài ở đuôi thuyền nơi cao nhất con thuyền. Ở đó những Ưng tộc chiến sĩ đang chăm chú nhìn về phía xa, vừa giương cung lắp tiễn thì Vu hạm đã xuất hiện từ phía sau mạn trái con thuyền, và vùn vụt lao tới.

Vút!

Trân Ô tiễn phá không bay đi.

Soạt!

Kình tiễn cắm thẳng vào cột buồm của một trong hai cánh buồm căng tròn còn lại.

Mũi tên mà Xạ Nhật đại cung bắn ra lực đạo cường mãnh tới mức độ nào. Gỗ vụn bay ra loạn xạ, cây cột buồm to như cái đùi lập tức thủng mất một lỗ rộng khoảng phần ba cây cột.

Ta vừa muốn bắn ra mũi tên thứ hai thì Vu hạm đã lao đến gần, còn cách chưa đầy nửa dặm, sau tiếng trống nổi lên, ba chiếc máy bắn đá phía đầu Vu hạm đã bắn ra ba tảng cự thạch, lao thẳng về phía bọn ta.

Dưới tình trạng thị giác mơ hồ như thế này, mấy người bọn Khôi Ưng đến chuyện nhìn rõ ràng cũng khó chứ đừng nói đến chuyện xoay sở né tránh.

Với mục lực siêu nhân, ta nhanh chóng phán đoán được điểm rơi của ba viên đạn đá, biết được hai viên trong đó nhất định sẽ bắn trúng chiếc thuyền mà ta chỉ có thể chọn cách ngăn chặn một trong hai viên.

Tâm niện xoay chuyển, Trân Ô tiễn được bắn ra nhanh như điện.

Xoẹt!

Viên đá bị Trân Ô tiễn, vô kiên bất tồi(cho dù cứng rắn thế nào cũng bị phá vỡ) bắn trúng. Hai luồng sức mạnh gặp nhau, một tiếng nổ lớn vang lên.

Oanh!

Một viên đạn đá khác nặng nề bắn trúng sàn thuyền, hai Ưng tộc chiến sĩ bị đề chết tại chỗ, sàn thuyền nứt toác, dư thế của đạn đá vẫn không ngưng lại mà lao thẳng vào lan can bên thành thuyền, lan can được làm bằng loại gỗ vô cùng chắc chắn mà cũng bị vỡ tan ra rồi theo đạn đá rơi xuống biển sâu.

Chấn động đó ảnh hưởng đến ta đang ở trên vọng đài cao năm chục thước, nó khiến ta cảm thụ được chấn động cực lớn, cũng cảm nhận được sự sợ hãi của những người bên dưới.

Một viên đạn đá khác bay đến chỉ cách Âm Phong hiệu chừng mười thước và rơi vào trong biển cả.

Âm Phong hiệu giống như một chú cừu non thụ thương, cứ nghiêng ngả về hai bên.

Vu hạm cách đuôi Âm Phong hiệu chừng hơn hai trăm bước đang mau chóng lao tới, tên bắn bắn tới như mưa.

Lúc này mưa lớn vẫn đổ xuống, nhưng thế gió đã trở lại bình thường, bởi vì khi khoảng cách giữa hai con thuyền trở nên gần nhau, nếu Vu đế tạo ra những trận cuồng phong vô định thổi tới thì đối với Vu hạm cũng không tốt lắm.

Ta vì hai chiến sĩ vừa chết đi mà nộ hoả bốc lên, một mũi Trân Ô tiễn khác lại được bắn ra, bắn vào cái lỗ trên cột buồm vừa bị ta bắn trúng.

Khi mũi tên bắn ra, một tấm thuẫn bài được ném ra từ trong tay Vu đế, trúng ngay vào thân tiễn.

Đang!

Trân Ô tiễn bị chấn bay về phương xa, không tạo thành uy hiếp gì nữa.

Tiếng cười “yêu kiều” của Vu đế vang lên trong mưa gió: “Lan Đặc! Mấy chiêu mèo ba chân của ngươi không ăn thua gì đâu. Xem ta đây!”

Ta vừa muốn mắng lại thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra một tấm thuẫn bài khác bị hắn ném ra đang lao thẳng về cái chân cột nơi ta đang đứng.

Dưới sự kinh sợ ta không kịp rút tiễn mà đối phó bèn bạt xuất trường kiếm đeo trên lưng ra mà ném về hướng thuẫn bài.

“Đang!” Một tiếng động vang lên kịch liệt chấn nhiếp toàn trường, đến tiếng mưa gió và tiếng cánh buồm đang kêu phần phật cũng bị lu mờ.

Kiếm thuẫn giao kích trong không trung, trường kiếm lập tức gẫy rời, thế tiến của thuẫn bài vẫn không dừng lại, “phốc” một tiếng, cắm thẳng vào cây cột.

Ta thầm kêu hỏng rồi, chút nữa thì nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, may mà thuẫn bài bị trường kiếm do ta ném ra cản mất một nửa lực đạo, thế ném hơi giảm đi, chỉ khảm được vào quá nửa cây cột gỗ mà không thể cắt đứt nó được.

Âm Phong hiệu mau chóng rẽ ra ngoài, hai con thuyền mau chóng chạy đi.

Thế gió bỗng chốc mạnh lên.

Ta vừa kêu lớn bất diệu, cây cột buồm đã không chống nổi cuồng phong, tiếng “rắc rắc” vang lên, chỗ thuẫn bài khảm phải đã bị gãy rời.

Đoạn buồm gãy mang theo ta và cánh buồm lớn nhất đổ xuống đầu thuyền.

Tại thời khắc sinh tử tồn vong này, ta một tay nắm chắc Xạ Nhật đại cung, một tay nhấc ống tiễn lên, cố gắng đứng dậy mà nhảy về hướng đuôi thuyền.

“Ầm Ầm!”

Cây cột và cánh buồm lớn rơi xuống đầu thuyền khiến cả con thuyền nghiêng ngả, tiếng kêu thảm liên bất tuyệt truyền đến bên tai.

Xoẹt!

Ta mất hút ở chỗ vọng đài, nếu chỉ có ta một người thì nhiều nhất cũng chỉ va thủng một lỗ trên sàn thuyền ở vọng đài, nhưng thêm vào trọng lượng của Xạ Nhật đại cung và ống tiễn với hơn ba mươi mũi Trân Ô tiễn bên trong thì lại là chuyện khác.

Sàn thuyền trên vọng đài vỡ tan, ta, đại cung và ống tiễn xuyên qua sàn tàu rơi xuống tầng dưới.

Âm Phong hiệu đang nghiêng nghiêng ngả ngả. Ta cố nhịn đau đứng dậy, không quan tâm xem bản thân đang ở đâu, nhìn thấy cánh cửa ta lập tức đạp vỡ mà xông ra. Thì ra ngoài cửa là con đường thông với đuôi thuyền, Lệ Thanh và Sơn Mỹ đang lao thẳng tới, dưới ngọn đèn gió đung đưa, hai nàng hoa dung thất sắc, nhìn thấy ta thì đau buồn kêu lên: “Chàng không sao chứ?”

Ta cố cười lên một tiếng trả lời: “Tránh vào trong khoang thuyền đi, chiếu cố những người khác.”

Ta lách người qua, lao về phía đuôi thuyền.

Những chiến sĩ thụ thương được đưa vào hành lang, ta dán sát người vào tường, đợi sau khi bọn họ đi qua mới đi về phía đuôi thuyền. Vừa rồi đếm qua một lượt ta thấy ít nhất cũng có bảy người trúng tiễn bị thương, đó còn chỉ là những người ở đuôi thuyền bị thương, như vậy cũng đủ biến chúng ta đang ở trong tình hình xấu như thế nào rồi.

Ta chen vào đuôi thuyền nơi các chiến sĩ Ưng tộc đang bày trận chờ đợi, nhìn thấy đạn đá xếp hai bên đài được ném ra, trong lòng ta chợt động, ta ra lệnh cho bọn họ: “Các anh hãy nhìn tay ta, chỉ cần tay ta hạ xuống, thấy long bàn tay ta hướng về phía nào thì đó chính là vị trí mà địch hạm vừa tiến vào xạ trình của chúng ta.”

Chúng binh sĩ ầm ầm vâng lời.

Lúc này Khôi Ưng không biết từ đâu chạy ra, y đến bên cạnh ta nói: “Tốc độ thuyền giảm một nửa rồi, bất quá cũng có chỗ tốt, không bị cơn gió kỳ quái của Vu đế thổi cho quay tròn.

Không rảnh mà lý đến y, ta thu nhiếp tâm thần, linh giác vươn về bốn phía, sau khi kết hợp với linh lực của Tây Kỳ, chỗ tốt lớn nhất chính là Vu đế vẫn chưa cảm nhận được hình thức của linh lực, cho nên ta vẫn chưa bị tà lực của hắn cản trở.

Một lần nữa ta lại cảm nhận được vị trí của Vu hạm.

Ta đột nhiên chỉ tay ra rồi quát lớn: “Vị trí khoảng chừng ba trăm mã (đơn vị đo độ dài) ở bên đó.”

Các chiến sĩ vội vàng điều chỉnh góc độ của máy bắn đá mà chờ đợi.

Ta và Khôi Ưng lại chạy về vọng đài, nơi đó bị bắn thủng một hố lớn, chỉ thấy phần đầu của chiếc thuyền bị cánh buồm phủ kín, cây cột buồm lớn ngăn cản trước khoang thuyền, hi vọng là lúc ấy ở đó không có ai là tốt rồi.

Âm Phong hiệu vẫn ổn định mà phá sóng tiến đi.

Mưa lớn vẫn rơi trên cánh buồm to lớn phát ra những tiếng “rào rào” đâm thẳng vào tai, càng làm tăng thêm không khí khẩn trương và hỗn loạn trong lòng mọi người.

Ta kéo cung lắp tiễn, linh giác lại được vươn dài ra đến vị trí của Vu hạm.

Hai trăm năm mươi mã! Đó là cự ly mà Xạ Nhật đại cung có thể dễ dàng ứng phó, “xoẹt” một tiếng, kình tiễn hướng thẳng vào cái lỗ chừng ba phân trên chiếc cột buồm mà bắn đi một cách chính xác, bong đêm và mưa lớn không hề ảnh hưởng đến linh giác của ta một chút nào. Tiếp đó ta lại dùng tốc độ nhanh nhất để bắn ra mũi Trân Ô tiễn thứ hai, lẫn này mũi tên hướng thẳng vào kẻ đang cầm lái trong khoang thuyền đối phương, ta phải làm cho bọn chúng không thể thay đổi phương hướng để tránh viên đạn đá.

“Đang!”

Mũi tên thứ nhất lại bị Vu đế ném ra một thanh trường mâu chấn cho lệch hướng, không biết đã bị bay đi phương nào.

Tiếp đó là một tiếng kêu thảm, tên lái thuyền đó có nằm mộng cũng không ngờ được cái tai hoạ từ trên trời rơi xuống này, cùng với một vòi máu phun ra, Trân Ô tiễn xuyên qua người khiến hắn ngủm củ tỏi đương trường.

Xin lỗi, biết rõ ngươi là thân bất do kỷ, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác.(Nói với thằng vừa chết)

Hai trăm mã.

Vu hạm như quỷ ảnh xuất hiện trong phạm vi mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Oanh oanh!”

Hai viên đạn đá được bắn ra, ném thẳng về phía địch hạm.

Cùng lúc đó, ta bắn ra mũi Trân Ô tiễn thứ ba, mục tiêu là Vu đế đang đứng trên tầng một sàn tàu.

Mũi Trân Ô tiễn thứ ba này hậu phát tiên trí (bắn sau tới trước), đã tới trước người Vu đế sớm nửa khắc so với đạn đá.

Tộc độ của kình tiễn quả thật quá nhanh, bất quá phản ứng của Vu đế cũng không hề chậm, y rút kiếm chém thẳng vào mũi tên.

“Đang!”

Trân Ô tiễn cùng với thanh kiếm của y lại nhất tể gãy rời, có thể thấy lực giao kích mạnh mẽ đến mức nào.

Thế đi của mũi Trân Ô tiễn bị chem. đứt vẫn không giảm chút nào mà đâm thẳng vào ngực Vu đế, ta vừa muốn hoan hô thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra mũi Trân Ô tiễn vừa đâm vào được chừng một thốn thì bị dừng lại, tiếp đó một chuyện càng khiến người ra sợ hãi hơn đã xảy ra.

Trân Ô tiễn bị bắn ngược lại.

“Oanh oanh!”

Hai tảng đạn đá đã thành công rơi xuống địch hạm, một tảng ép một trong các mộc đài thành bụi cám, ném cho những Hắc Xoa nhân đang thủ tại đó ngã nghiêng ngả cả ra, thương vong vô số; viên đạn đá kia thì lệch sang một chút, nhưng nó cũng kích trúng được mạn thuyền bên trái của đối phương, gỗ vụn bắn ra tứ tung, thân thuyền bị thủng một lỗ lớn, bọt nước bắn lên tung toé phía đầu thuyền lập tức ào ào chui vào.

Địch hạm bắn ra bốn tảng đạn đá nhưng chúng ta đều tránh được. Không có kẻ lái thuyền, kẻ địch đang cách đuôi Âm Phong hiệu chừng năm mươi dặm đang nghiêng ngả lao đến.

Các chiến sĩ nhất tề phóng tiễn về phía địch hạm.

Ta lại tuyệt không có chút vui vẻ nào, đến Trân Ô tiễn được bắn ra từ Xạ Nhật đại cung mà cũng không đâm vào nổi thân thể công chúa mà Vu đế đang chiếm giữ thì ta còn cách nào có thể giết chết được hắn đây?

Khi cự li giữa hai con thuyền gần nhất, Vu đế yêu kiều cười lên một trận, một sợi dây cáp được bắn ra mắc ngay vào cột buồm, y mượn lực lao lên trên không rồi kêu lên sắc nhọn: “Lan Đặc! Ta tới đây!”

Vào lúc chúng ta còn đang ngạc nhiên, Vu đế bay lên chỗ cao nhất, tiếp đó buông tay ra rồi lăng không bay về phía ta.

Khôi Ưng toàn than chấn động, y kinh hãi nói: “Trời ạ!” Ta nghiến răng toàn lực bắn về phía hắn một mũi Trân Ô tiễn, thông thời đem ái năng truyền vào mũi tên cho đến khi nó đạt đến bão hoà đỉnh điểm.

Trên không trung Vu đế cười lên điên cuồng: “Mũi tên của ngươi làm gì được ta nào?”

“Vút!”

Kình tiễn lao đến vun vút, cắm ngay vào ngực hắn.

Ta trong lòng đang cầu khấn. Nếu mũi tên mang theo ái năng này mà còn không thể làm tổn thương hắn thì ta chỉ còn cách trừng mắt ra mà nhìn hắn nhảy đến giết sạch chúng ta thôi.

Tiếng cười yêu kiều của Vu đế bị ngưng lại.

Y toàn thân kịch chấn.

Mũi Trân Ô tiễn cắm phập vào người hắn, chỉ còn lộ ra phần đuôi, nhưng lại không hề có một chút máu tươi nào phun ra từ sau lưng.

Khuôn mặt “xinh đẹp” của Vu đế kịch biến, y tựa hồ đang ngưng thần nhìn đối phương đang đứng trên đài, tiếp đó mới kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống dưới.

Ta lập tức bắn ra mũi Trân Ô tiễn chứa đầy ái năng thứ hai.

Vu đế tức giận gầm lên một tiếng, tiếp đó đẩy mũi Trân Ô tiễn nhanh như điện thứ hai ra.

Đến giờ ta mới biết mũi tên thứ nhất may mắn đến thế nào.

“Hắn” tuyệt không bao giờ làm một chuyện dư thừa, cảm thấy không cần thiết phải chặn mũi tên đó lại cho nên nó mới có thể thừa cơ mà lợi dụng.

“Rào rào!”

Vu đế rơi xuống nước.

Lập tức mưa gió dừng lại.

Hắc Xoa cự hạm đang đi về phía xa có một nửa đã ngập vào trong nước, có vẻ như đã sắp chìm xuống.

Đột nhiên ta lại một lần nữa cảm nhận được sự liên hệ tâm linh mà công chúa tạo lên.

Ta phân phó cho Khôi Ưng không được làm phiền ta rồi đem ái năng càng mạnh mẽ hơn ào ào bất tuyệt truyền về phía công chúa.

Thanh âm của công chúa vui vẻ vang lên trong tâm linh ta: “Lan Đặc đáng yêu của ta! Ta càng ngày càng thêm tin tưởng chàng, tin rằng chàng sẽ kích bại hắn một lần nữa.”

Ta đáp lại: “Nàng không sao chứ!”

Công chúa nói: “Sức mạnh của ta càng ngày càng giảm đi, nhưng bây giờ khác rồi, ái năng của chàng làm ta có thêm sức sống hơn trước nhiều. Hắn muốn cắt đứt sự liên hệ giữa chúng ta cũng khó khăn hơn nhiều rồi, một ngày mối liên hệ còn chưa bị cắt đứt thì hắn còn chưa dám trực tiếp đối diện chàng, mau đến phế tích đi! Bây giờ việc duy nhất Vu đế muốn làm không phải là giết chết chàng, mà là đến phế tích, tìm ra cách trừ bỏ ta một cách triệt để, nhưng chàng nhất định sẽ nhanh hơn hắn, bởi vì mũi tên mang theo ái năng đó đối với thân thể bị hắn chiếm cứ của thiếp đã tạo nên thương tổn, không có thời gian một tháng thì hắn tuyệt không thể hoàn toàn phục nguyên đâu.”

Trong tâm linh ta kêu lên: “Công chúa! Lan Đặc yêu nàng, nàng có đồng ý gả cho ta, làm vợ ta không?” Công chúa vui vẻ trả lời: “Đương nhiên nguyện ý rồi, ta muốn cùng chàng mãi mãi bên nhau, để chàng mãi mãi thương yêu ta, ta chỉ muốn thuộc về chàng thôi.”

Ta còn muốn nói nữa nhưng tà lực của Vu đế đã bùng lên ngăn cản cuộc nói chuyện giữa chúng ta, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngăn chặn triệt để được mối liên hệ giữa chúng ta.

Ta mở mắt ra.

Nhưng ta lại biết, trên mặt biển mỹ lệ này, Vu đế, kẻ có thể huỷ diệt tất cả mọi sinh vật trên đại địa vẫn đang ngoan cường tồn tại, đợi cơ hội phục thù.

Mặt biển hồi phục lại sự yên bình, tung ảnh của địch hạm đã hoàn toàn biến mất.

Mây đen tan ra lộ xuất bầu trời trong xanh quang đãng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.