Đại Kiếm Sư

Chương 1: Chạy thoát khỏi đế quốc




Tôn Nhị Nương sửa đôi chỗ Ta chạy thục mạng, mãi cho đến khi chạy vào khu rừng cao ngất rậm rạp, không còn gượng thêm được nữa, hai đầu gối ta khuỵu xuống, rồi ngã nhào về đằng trước, mặt ngập trong đám bùn đất ướt lạnh. Nhưng tạm thời an toàn rồi. Không còn nghe thấy tiếng bọn truy binh, điều đó khiến lòng ta dễ chịu hơn một chút, tuy vậy trước sau gì bọn chúng cũng đuổi tới nơi, nhưng chạy trốn được thì vẫn còn một tia hi vọng sống, ngồi đợi chết hoàn toàn không phải là tính cách của Lan Đặc ta. Hơi thở gấp gáp khiến không khí trong phổi bị rút hết, những cơn choáng váng liên tiếp tấn công vào hệ thần kinh, ta dùng nghị lực và ý chí mạnh mẽ của mình để chống đỡ. Ta không muốn bị kẻ khác tóm được như bắt một con lợn rồi dong về gặp Đại Nguyên Thủ - tên bạo chúa coi mạng người như rơm rác. Tiếng bước chân khẽ khàng theo gió đưa tới tai ta, cả tiếng sủa của bầy chó dữ, ta giật mình, bất giác với tay lên chuôi trường kiếm đeo sau lưng, nếu một đấu một, không kẻ nào trong bọn chúng là đối thủ của ta, kể cả ‘Hắc Quả Phụ’ Liên Lệ Quân, kẻ được mệnh danh là kiếm thủ xuất sắc nhất, sau Lan Lăng cha ta, tuy ta chưa từng đấu với ả, nhưng ta hoàn toàn tin tưởng vào điều đó, niềm tin của một tay kiếm tài ba. Cắn răng, bò dậy, lảo đảo chạy bước cao bước thấp qua những thân cỏ cao đến đầu gối, cỏ cây bốn bề càng lúc càng rậm rạp, đành phải tuốt thanh kiếm báu đã gắn bó máu thịt với mình, gắng sức phạt ra một đường thoát. Rất nhanh, ta mỏi mệt đến độ những cơ bắp không cử động được rơi vào trạng thái tê dại, ta chỉ còn gắng gượng bằng ý chí, cũng may nhờ sự rèn luyện nghiêm khắc của một kiếm thủ từ ngày còn thơ bé, nếu không ta đã lăn quay ra từ lâu rồi. Khi ta chui ra khỏi một đống cỏ gianh rậm rạp, bỗng hẫng chân, té ra là gờ của một con dốc, ta đã lử lả muốn chết, còn hơi sức đâu mà trụ lại được, liền lăn lông lốc từ đầu dốc xuống như một quả cầu thịt, chẳng biết đã đè gẫy bao nhiêu cành lá chĩa ngang, “bòm” một tiếng, cuối cùng rơi tõm xuống dòng nước lạnh băng. Nước chảy xiết, ta không tự chủ được, bị nước cuốn trôi xuống hạ lưu, chớp mắt đã bị cuốn xa hơn một trăm thước. Tiếng truy đuổi nhỏ đi nhanh chóng, đã bị bỏ lại khá xa. Ta thầm kêu may mắn, dòng nước cũng có thể khiến đàn chó không đánh hơi được ta. Thần may mắn thương tình, dòng nước đã đưa ta đi xa khỏi khu rừng, mãi cho đến một khe hẹp cách khu rừng mấy dặm, dòng nước bắt đầu chảy chậm lại, ta mới bò lên bờ, không gắng gượng nổi nữa, cứ thế ngất lịm đi. Khi tỉnh lại thì đã khuya lắm rồi, trên trời ngàn sao nhấp nháy, cuộc chiến đấu giữa người với người thật vô vị và ngu xuẩn trước trời đất, nhưng ta đang rơi vào tình cảnh đó, đành phải gắng sức mà đấu tranh. Ta cảm thấy bình tĩnh lạ thường, nhưng không ngây thơ đến nỗi cho rằng đã thoát được nguy hiểm. Tấm bản đồ ấy, là vật mà Đại Nguyên Thủ sẵn sàng hi sinh bất cứ thứ gì để đoạt lại được. Tuy ta không hiểu cái nơi nhắc đến trong bản đồ chứa đựng điều gì, nhưng ta biết rằng nơi đó có sức mạnh khiến Đế quốc phải diệt vong. Có thể là thứ gì được nhỉ? Ta lồm cồm bò dậy, tuy cơ bắp rệu rã, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước lúc hôn mê. Dưới ánh sao mờ, cạnh khe nước hẹp là một thảo nguyên rộng lớn, ta đang đi trên khu rừng thưa bên rìa thảo nguyên ấy. Đói khát dày vò ý chí của ta, sớm mai nhiệm vụ đầu tiên là phải săn được một con gì đó để ăn, những ngày chạy trốn cái chết trước mắt còn dài, một ngày chưa tìm được ‘Phế Tích’ mà bản đồ nói đến, là một ngày vẫn còn trong vòng nguy hiểm. “Vút!” Một luồng kình phong từ bên trái phóng tới. Ta lắc mình tránh. “Phập!” Kình phong cắm vào thân cây bên trái ta, thì ra là một mũi tên dài, đuôi tên vẫn còn rung bần bật. Ta động tay, lấy kiếm ra cầm bên tay trái, trái tim run rẩy kinh hoàng, nếu truy binh của Đại Nguyên Thủ thần thông quảng đại đến mức này thì ta cũng chịu chẳng còn biết nói thé nào nữa, nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể lấy được thân thể bất khuất quyết tử của Lan Đặc ta mà thôi, ngoài ra không còn khả năng nào khác. “Á!” một tiếng kêu lanh lảnh vẳng tới, cách ta chừng mười mấy thước về phía bên trái. Ta hô khẽ, di chuyển thật nhanh về khoảnh rừng thưa nơi phát ra tiếng kêu. Lan Lăng cha ta đã giữ vị trí số một trong danh sách kiếm sĩ của Đế quốc suốt hai mươi năm đâu phải nhờ may mắn. Ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy! Hổ phụ vô khuyển tử. Một cái bóng đen nháng lên trước mặt, ta đâm kiếm tới. Dưới ánh sao mờ, cái bóng đó chớp lên, rồi lùi lại trong bóng râm của một cây đại thụ, xem chừng không muốn đấu với ta. Ta nhào mạnh tới, trường kiếm từ đâm đổi sang chém, hiềm nỗi thể lực ta chỉ còn chưa tới một phần mười ngày thường, nếu không đối phương khó lòng tránh được nhát kiếm vừa rồi. Ánh sáng loé lên, kiếm của kẻ kia hướng lên trên, muốn hoá giải đường kiếm chí mạng của ta. Ta thét lên một tiếng lớn. Khi hai cây kiếm chạm nhau, ta cố gắng vận lực, bỗng nhiên cơn đau ập đến, ta thét lên đau đớn, kiếm trong tay rơi xuống đất. Lúc này ta mới biết rằng cơ bắp toàn thân đã gần như hoàn toàn vô lực, vừa rồi ta vân sức khiến cho cơ bắp càng đau đớn bội phần. Tay phải ta vội đỡ lấy cánh tay trái đã không thể chĩa thẳng được vì đau đớn, vội vã lùi về phía sau. Tên kiếm khách đó lại không hề đuổi theo ta, hắn còn hỏi ta: "Ngươi không sao chứ?" Tiếng nói rất nhẹ nhàng, êm ái, thì ra đó là một cô gái. Người con gái nhẹ nhàng đi ra từ trong bóng tối giữa những lùm cây. Ta lại lùi hai bước và hỏi: "Cô là ai? Tại sao cô lại bắn tên vào tôi?" Cô gái im lặng một lúc rồi nói: "Ồ! Anh không phải là người "Long Thủ Sơn", xin lỗi ! Tôi cứ nghĩ rằng anh là một con mãnh thú nên mới bắn tên vào anh. Đã từ rất lâu rồi không có người qua lại chốn này." Ta thở phào một tiếng. Chỉ cần không phải là bọn lính do Đế quốc phái đến truy sát ta thì bất cứ ai cũng là tốt. Cô gái xinh đẹp, lời nói lại dịu dàng khiến cho sự lo lắng của ta biến mất hẳn. Mặt trời đã bắt đầu ló lên từ chân trời đằng Đông, đã đến lúc mặt trời mọc rồi, ta vừa xoa bóp cánh tay trái bị đau, vừa nhìn về phía cô gái. Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đen lay láy, nét mặt tươi tắn nhẹ nhàng, chiếc mũi cao thanh tú, nhìn vẻ bề ngoài đã có thể thấy rằng đây là một người con gái dịu dàng. Trong lòng ta thầm dạy lên câu tán thưởng. Khi ta quan sát cô gái thì nàng cũng nhìn lại ta. "Ôi! Anh bị thương rồi." Lúc này ta mới cảm nhận thấy miệng vết thương cũ như đang nứt toác ra, máu chảy đầm đìa. Máu thấm ra ngoài chiếc áo. Khi trốn ra khỏi cung, ta đã bị đám "Hắc khôi chiến sĩ" của Đại Nguyên Thủ bao vây, tuy thoát khỏi vòng vây của chúng nhưng ta cũng không thể tránh được hàng chục mũi kiếm đâm vào thân thể mình. Ta bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, ta còn thấy một bàn tay chạm vào dưới sườn. Ta không thể đứng vững được nữa, thân thể mềm mại của cô gái đỡ lấy ta. Ta còn mơ hồ nghe thấy nàng nói: "Để tôi dìu anh về nhà." Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ chất đầy củi, lưng gối trên một đám cỏ khô mềm. Ta muốn xoay người, cơn đau từ vết thương đã dội lên khiến ta không nén nổi tiếng rên khẽ. Cửa phòng chợt mở ra, cô gái bước vào. Nàng mặc một bộ đồ màu trắng, khuôn mặt hồng hào, tràn đầy sức sống khiến kẻ thương thế như ta cũng không khỏi bị cuốn hút đến ngây người. Nàng vui mừng reo lên: "Anh đã tỉnh rồi, đây là lần thứ ba tôi đến thăm anh đấy." Ta hỏi: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?", trong đầu nhẩm tính, tuy lãnh thổ của Đế Quốc không nơi nào là không có nhưng uy quyền chỉ tập trung ở "Thành nhật xuất" của "Đại bình nguyên". Chỉ cần có thể đi xa khỏi Đại bình nguyên thì những hiểm nguy đang theo sát ta kia sẽ giảm đi rất nhiều, vì thế, nếu có thể đi được thì ta sẽ tranh thủ thời gian để đi trước bọn chúng. Cô gái nói: "Anh đã ngủ hai ngày một đêm rồi." Khó có thể tin được, ta sửng sốt: "Cái gì?". Vậy là hết, nếu đúng là ta đã ngủ lâu như vậy thì con đường phía trước của ta đã có hàng bao nhiêu tên truy sát đang chờ sẵn để bắt ta. Việc tìm thấy phế tích theo bản đồ đã trở thành vô vọng. Cô gái ngồi xuống cạnh ta, có vẻ như cô ấy rất thích nhìn, hơn nữa dường như rất hiếu kì về ta. Bụng đã sôi lên ùng ục, ta chỉ mong nàng mang thức ăn đến. Cô gái mỉm cười lấy ra một chiếc bát để sau lưng, khi mở nắp, từng làn khói bay lên ngào ngạt. Ta vô cùng mừng rỡ, đỡ lấy bát nuốt lấy nuốt để. Cô gái lén nhìn ta ăn, vẻ mặt rất thích thú. Ta hỏi: "Cô tên là gì?", cô gái đáp: "Tên tôi là Tây Kì". Ta nói: "Tây Kì, đó là một cái tên rất hay, trời tối như vậy mà cô còn ở đó để làm gì?". Cô gái đáp:"Tôi đến đó luyện kiếm. Hàng ngày trước khi mặt trời mọc tôi đều nhất định phải đến đó luyện kiếm. Hai năm trước, ông nội vẫn thường đến đó cùng tôi nhưng hiện giờ sức khoẻ của ông không được tốt nữa nên ông không thể đi cùng tôi được." Nói đến đây, mắt cô gái đỏ lên, hình như rất xúc động. Ta hỏi: "Ông nội cô hiện đang ở đâu?". Tây Kì nói: "Ông đã lên núi lấy thuốc rồi, vết thương của anh cần phải đắp thuốc lá nếu không sẽ rất khó hồi phục nhanh được." Dừng một lát, cô nói tiếp: "Ông nói anh có tướng mạo phi phàm, thân thể cường tráng, thanh bảo kiếm anh đang mang theo là thanh kiếm do thợ rèn giỏi nhất Đế Quốc làm ra, tất nhiên anh phải là người có lai lịch quan trọng, vì vậy mà ông mới bảo tôi mang anh giấu vào chỗ này." Ta giật mình, ông của Tây Kì thật có con mắt tinh tường, chỉ cần nhìn cây kiếm là có thể đoán ra được đó là sản phẩm thượng hạng của Đế quốc. Ta là người phi phàm, là hiền hay ác, ai có thể đoán trước được? Bây giờ ta mới cảm thấy miệng vết thương đã dễ chịu đi một chút. Tây Kì nói: "Tôi đã nói cho anh biết tên, anh vẫn chưa nói về mình với tôi đấy." Nhìn vẻ thuần khiết chưa hiểu sự đời của cô gái, ta nói: "Tôi là Lan Đặc, con trai của Lan Lăng." Trót nói ra thân phận của mình rồi ta mới cảm thấy hối hận, ta là một tên tội phạm đang trốn chạy, đáng lẽ ta không nên tiết lộ thân phận của mình mới phải. Bên ngoài có tiếng ngựa hí, Tây Kì đứng dậy và nói: "Tôi phải đi cho ngựa ăn đây.", nói xong cô liền đi ra ngoài. Ánh sáng nhỏ nhoi rọi qua chiếc lỗ bé xíu trên nóc nhà khiến cho căn phòng mang một vẻ yên bình lý thú. Việc cấp thiết trước mắt là phải dưỡng sức, sau đó là tìm bằng được nơi gọi là phế tích mà tấm bản đồ kia nói đến. Cửa mở, Tây Kì hoảng hốt đi vào, lật đống củi lẫn cỏ cạnh người ta lên, lộ ra một chiếc vòng sắt, ta nhìn nàng không hiểu có chuyện gì. Tây Kì kéo chiếc vòng sắt lên, một cái nắp đậy tròn lật ra, vì nắp đậy và nền đất có màu và chất liệu giống nhau cho nên nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thể phát hiện được. Tây Kì ném cây trường kiếm của ta vào hầm và nói: "Hãy mau trốn vào đó đi!" Tuy ta không hiểu nguyên nhân vì sao nhưng ta lại tuyệt đối tin vào lời của cô gái ấy, nếu muốn đối phó với ta, chỉ cần tranh thủ lúc ta bị hôn mê là xong, hơn nữa, Tây Kì là một cô gái trong sáng khiến ta rất có thiện cảm, vì thế mà ta đã không ngần ngại gì trốn ngay vào trong. Bên trong là một không gian nhỏ chỉ có thể chứa được rất ít người, Tây Kì đã lấy cỏ khô phủ lên trên chiếc nắp đậy, sau đó cô ấy cũng chốn vào hầm, bàn tay ngọc ngà đậy kín chiếc nắp lại, không gian bên trong trở thành một thế giới tối tăm. Trong một không gian chật hẹp như vậy, Tây Kì phải ngồi sát vào lòng ta, khuôn mặt ta sát với mái tóc nàng, hương thơm thiếu nữ dường như đã lan tỏa đến tận nơi sâu thẳm nhất của lòng ta. Ngồi trong hầm ta vẫn có thể nhìn thấy được những thứ bên trong, hoá ra trên nóc hầm có một lỗ thông hơi rất nhỏ, có lẽ vì thế mà ta không có cảm giác quá khó thở. Miệng ta kề sát bên tai nàng, ta muốn được nói chuyện với nàng, mà hình như nàng cũng muốn nói gì đó với ta nên quay đầu lại, môi ta bỗng chạm phải chiếc khuyên tai và má của nàng. Khi nàng ngồi vào lòng, ta đã không thể tự chủ được phản ứng nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông, toàn thân Tây Kì như nóng dần lên. Ta đang toan nói chuyện với nàng thì bỗng đâu có tiếng vó ngựa ầm ầm vọng đến, càng lúc càng gần. Ta không thể nói được gì nữa, chẳng lẽ bọn lính truy sát của Đế quốc lại cũng có thể tìm được đến tận đây hay sao? Ngoài phòng chứa củi có tiếng động lớn, có vẻ như có chừng mười lăm hay mười sáu người gì đó, nếu ta không lâm nạn thì bọn chúng thật là trò trẻ so với thực lực của ta, nhưng bây giờ toàn thân ta đang mang thương tích, sợ rằng chỉ cần một tên thôi là cũng có thể quật ngã được ta. "Ầm!" Cửa phòng bị đạp tung, một giọng nói dõng dạc cất lên: "Có ai ở đó không?" Lại có một tiếng nói rất kì quái khác: "Phòng chứa củi này nhìn đã thấy sạch sẽ rồi, cần gì phải hỏi nữa, nếu có người cố ý trốn mày thì liệu người ta có trả lời mày không?" Tây Kì nép mình vào người ta, chắc chắn nàng đang cảm thấy sợ hãi kẻ có tiếng nói kì quái vừa rồi. Ta nghĩ lũ người này không phải là những kẻ đang truy sát ta vì nếu Tây Kì biết họ thì họ hẳn phải là người ở gần đây. Một tiếng nói khác cất lên: "Thượng Hiệu, trong phòng ở không có người, bọn A Bang đã ra ngoài đồng tìm kiếm, nếu con bé đó ở đó thì nó sẽ không chạy thoát được đâu." Tên có giọng nói kì quái nói: "Một đứa con gái thì có là cái gì cơ chứ, đến cả lão già họ Kì kia Thượng Hiệu ta cũng không sợ." Kẻ có giọng nói dõng dạc lên tiếng: "Thực ra tao cũng không hiểu, con bé Tây Kì đó tuy xinh đẹp, đoan trang, làm sao bằng lũ đàn bà con gái ngu xuẩn trong thành được." Kẻ khác lại nói: "Thượng Hiệu thích làm con bò khai hoang, mày cấm hắn được hay sao?" Kèm theo đó là một tràng cười dâm đãng. Nhưng ngược lại, ở trong hầm ta lại cảm nhận thấy một điều khác. Khuôn mặt ta sát với khuôn mặt của Tây Kì, ta có thể thấy được mùi thơm như hoa lan từ hơi thở của nàng, ôm chặt lấy thân hình đang nóng bừng của nàng trong tay. Khi những kẻ bên ngoài kia nói những lời không lọt tai, Tây Kì chỉ nôn nóng nhảy lên khỏi hầm. Thượng Hiệu nói: "Mau đi khỏi đây thôi! Lão già Kì quay về thì ta mới không tin là con bé đó có thể thoát khỏi tay ta." Theo sau đó là những âm thanh ầm ĩ, hỗn loạn, bọn chúng nhanh chóng rút đi. Tây Kì áp sát vào người ta, toàn thân mềm nhũn như không còn chút sức lực. Tim ta cũng đập thình thịch, khi ta cảm thấy bối rối, ta nói với Tây Kì: "Ông nội nàng đã về rồi!" Tây Kì giật mình choàng tỉnh, với tay kéo nắp hầm rồi trèo ra ngoài. Ta cũng cầm lấy thanh kiếm rồi trèo lên mặt đất, trong lòng trống rỗng lạ thường . Tây Kì đã nhanh chóng chạy ra ngoài, ta nghĩ rằng nàng đang xấu hổ vì lúc nãy đã hơi thân mật với ta nên vừa lên đã vội tránh đi. Ta vận động cơ bắp một chút, thể lực đã thấy hồi phục hơn một nửa rồi. Cửa mở, một ông lão tướng mạo đường hoàng, cao lớn, hai mắt sáng quắc bước vào, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta. Tây Kì đang đứng sau lưng ông, cúi đầu không dám nhìn ta nhưng ta có thể quan sát thấy cả tai cô ấy cũng đã đỏ cả lên. Khuôn mặt ông lão trông khoảng trên dưới sáu mươi tuổi nhưng không hề thấy có một nếp nhăn nào. Ta cúi người nói: "Xin đa tạ ơn cứu mạng." Ông lão nói: "Không cần phải cảm ơn ta, nếu không phải là Tây Kì cứu anh thì ta đã không quan tấm đến việc này, hơn nữa anh lại là người của Đế quốc." Ánh mắt ta đổ dồn về phía Tây Kì, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên và nhìn về phía ta. Ta cảm nhận rõ ràng Tây Kì muốn ta nhẫn nhịn một chút, quả thật là một đôi mắt biết nói. Ta cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi uất ức trong lòng: "Vãn bối cũng khoẻ hơn rồi, đã có thể tiếp tục lên đường, thật không dám làm phiền tiền bối nữa." Tây Kì thất vọng nói: "Anh…" Ông lão ngăn Tây Kì lại, trầm ngâm: "Anh đi cũng được nhưng trong vòng mười ngày nữa đừng nên đánh nhau với người khác." Khí trong người ta như bốc lên, ta lạnh nhạt nói: "Đó là việc của vãn bối, không cần tiền bối phải quan tâm đến." Ông lão cười lớn một tiếng rồi nói: "Tốt, rất có khí phách, quả không hổ là con trai của Lan Lăng!" Ta vô cùng ngạc nhiên nhìn ông lão, thực ra con người này là ai, ông ta dựa vào cái gì để biết được ta là con trai của Lan Lăng, lẽ nào Tây Kì đã kịp nói cho ông ấy, nhưng khả năng đó là rất ít. Ta nhìn kĩ ông lão, chỉ cảm thấy rằng con người này toát lên phong thái của một kiếm thủ, ta liền hỏi: "Xin hỏi quý danh của tiền bối là gì?" Ông lão nhìn thẳng về phía ta, nói: "Kì Bắc !" Ta đột nhiên lùi lại một bước, da đầu như tê đi. Có nằm mơ ta cũng không thể ngờ rằng ở đây mình lại có thể gặp được con người trong truyền thuyết này, một tội phạm nổi tiếng khác của Đế quốc. Kì Bắc im lặng một lúc rồi vén tay áo lên, ta chỉ kịp nhìn thấy trên cánh tay ông lão có một vết sẹo dài từ trên cánh tay xuống tận khuỷu tay. Ông lão lặng lẽ nói: "Đây là đường kiếm mà Bang Nhĩ Phụ Lan Lăng đã ban tặng ta." Tây Kì kêu lên kinh ngạc, sắc mặt chuyển dần sang màu trắng. Nàng chắc đang vô cùng ngạc nhiên bối rối trước ân oán giữa ông nội nàng và cha ta. Nàng quả đã có cảm tình với ta thật rồi. Ta chợt nhớ đến cơ thể nóng bừng của nàng khi dựa vào lòng ta trong căn hầm lúc nãy, liền đưa tay trái ra: "Cha làm con chịu thay, cha ta đã đối xử với ông như thế nào, xin ông hãy đối xử với ta như vậy." Kì Bắc cười lớn, chớp mắt đã rút ra một thanh trường kiếm. Dường như có một đường kiếm chém dài từ vai xuống tận khuỷu tay, ta thầm nghĩ: "Cánh tay này đã mất rồi, sau này làm sao có thể cầm kiếm được nữa !" Kiếm đã được tra lại vào vỏ, ống tay áo rơi sang hai bên. Ta cúi đầu xuống nhìn lại, tay áo đã bị đứt lìa nhưng da thịt lại không hề hấn gì, quả không hổ danh là kiếm thủ vô địch thiên hạ cùng với cha ta năm đó. Tây Kì vô cùng kinh sợ, ánh mắt lạc đi thất thần. Kì Bắc giọng trầm trầm: "Hổ phụ vô khuyển tử! Năm đó Lan Lăng một mực trung thành với Đại Nguyên Thủ, tại sao con trai của ông ấy lại trở thành đối tượng bị Đế quốc truy sát?" Ta hỏi: "Ông biết được gì?" Kì Bắc nói: "Vừa rồi ta lên núi lấy thuốc có thấy quân Hắc khôi của Đế quốc đang tìm kiếm trong núi, anh lại bị thương đầy mình, cộng với thời điểm anh tới đây, không phải bọn họ tìm anh thì còn tìm ai?" Ta giật mình: "Bọn chúng đã tìm đến rồi, vãn bối phải lập tức đi ngay thôi." Kì Bắc cười: "Đi, đi vào chỗ chết sao? Người anh thế kia, đi được mười dặm là giỏi !" Tây Kì nắm lấy cánh tay ông lão: "Ông ơi, ông hãy cứu anh ấy đi!" Ánh mắt Tây Kì hướng về phía ta, có ý trách móc khiến ta không thể nói gì được nữa. Ánh mắt Kì Bắc ánh lên một nụ cười nhưng giọng nói của ông vẫn lạnh lùng: "Tối hôm qua, sau khi Tây Kì dìu anh về, ta đã đi xóa hết tất cả các dấu vết anh để lại trên đường, còn bố trí thêm trận giả, chỉ bọn lính đó sang biên giới của "Ma nữ quốc". Bọn chúng khi biết rằng anh không chạy theo hướng đó mà quay lại, ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày nữa." Ta vô cùng cảm kích, được sự cứu giúp của vị cao thủ này mà tính mạng ta hiện nay có thể coi như tạm thời an toàn, nhưng những lời cứng rắn ta vừa nói ra và tính cách kiên cường bất khuất khiến ta không biết phải làm sao. Ta nhìn về phía Tây Kì, nàng cũng nhìn ta rồi cúi đầu xuống, không giấu nổi sự vui mừng. Nàng vui vì còn có thể gặp ta thêm một thời gian nữa chăng ? Ta nhìn về phía Kì Bắc, ông đã lấy lại nét mặt lạnh lùng, nói: "Anh hãy nằm xuống, Tây Kì hãy giúp ta thay thuốc cho hắn !" Tối hôm đó ta không tài nào chợp mắt được, chỗ bôi thuốc nóng rát như xát ớt. Vừa chợp mắt ta đã lại thấy ác mộng, trong mơ ta thấy cha ta đang ở trong nhà giam, mình đầy vết thương. Trước khi chết ông còn nói với ta rằng ta phải tìm được nơi gọi là ‘phế tích’ trong tấm bản đồ, dùng sức mạnh bí ẩn của nó để tiêu diệt Đại Nguyên Thủ tàn bạo, giải phóng bách tính thoát khỏi nền bạo chính. Tận đến khi trời gần sáng ta mới thực sự thiếp đi. Khi ta tỉnh dậy, đã thấy Tây Kì tươi cười ngồi cạnh. Ta không muốn bò dậy để trình diễn lại kiểu ăn như hùm của mình, mới hỏi: "Ông nàng đâu?" Tây Kì đáp: "Ông em đã đi từ sáng sớm rồi, em cũng không biết ông làm gì." Ta bỗng nhớ đến trong đám người tối hôm qua có một người tên là Thượng Hiệu, liền hỏi: "Ông nàng không sợ để lại một mình nàng ở chỗ này sao? Thượng Hiệu là ai? tại sao hắn lại không sợ ông?" Tây Kì nghiêng đầu, vuốt những lọn tóc dài: "Bọn chúng đều là những tên ác ôn ở ‘Hổ khiêu tộc’. Năm đó, khi ông nội em chạy trốn khỏi Đế quốc đến đây, bọn chúng đến định ức hiếp ông. Ông em đã đơn thương độc mã xông vào đền thờ của chúng, dọa sẽ đập nát tất cả các pho tượng trong đền thờ nếu bọn chúng còn đến quấy nhiễu thì tên Tù trưởng mới thề không gây sự nữa." Dừng một láy, Tây Kì nói tiếp: "Năm đó em mới chỉ có một tuổi rưỡi. Ông nội nói nếu như năm đó ông không buộc em trên lưng thì cha anh cũng không thể làm ông bị thương được." Ta cảm thấy hổ thẹn dâng lên trong lòng, cha ta làm sao lại có thể ra tay với một kẻ đang mang một đứa bé trên lưng được ! Tuy nhiên, bây giờ đã có thể chứng minh được rằng việc Kì Bắc phản bội Đế quốc là đúng còn cha ta đã sai. Có phải chính vì vậy mà cha ta đã luôn ân hận vì đã trách nhầm một người bạn tốt như Kì Bắc hay không? Tây Kì nói: "Một năm gần đây, Đế quốc không ngừng mở rộng thế lực nhằm đối phó với Ma nữ quốc, thậm chí thế lực của chúng còn vươn tới cả những nơi thâm sơn cùng cốc như ở đây. Bọn Hổ Khiêu tộc được thu phục để làm tay sai, càng ngày chúng càng ngang ngược hơn, đặc biệt là những kẻ còn ít tuổi. Chúng coi việc năm đó ông em xông vào đền thờ của chúng là một điều vô cùng nhục nhã, vì thế lại không ngừng gây hấn. Ông em vì thế đã dự định chuyển đi nơi khác…" Ta nói xen vào: "Trên thế giới nãy vẫn còn nơi để sống vui vẻ hay sao?" Tây Kì nói: "Ông em đã từng xem cuốn sách "Trí tuệ điển", trong đó có nói rằng thế giới của chúng ta là một hình cầu, có những lục địa vô cùng rộng lớn được nước biển bao bọc xung quanh, đại lục mà chúng ta đang sinh sống chỉ là một trong số các đại lục đó." Ta ngây người: "Hình cầu ư? Làm sao chúng ta có thể đứng vững được?" Tây Kì nói: "Em và ông em cũng không hiểu rõ nhưng những việc được ghi chép trong "Trí tuệ điển" trước nay không bao giờ là sai cả." Ta không nói gì, bởi tấm bản đồ ta đang giữ đây cũng là trang cuối cùng của cuốn "Trí tuệ điển". Cha ta và Kì Bắc là hai kẻ đối đầu, nhưng cuối cùng thì cha ta cũng rơi vào thảm kịch gia tộc diệt vong! Tây Kì bỗng nhiên vui vẻ trở lại, nói như khoe: "Sức khoẻ của anh thế nào rồi? Có một nơi rất đẹp ở sườn núi sau nhà, em sẽ đưa anh đi xem."

Ta cùng Tây Kì đi ra khỏi phòng chứa củi, kế bên là một căn phòng nhỏ làm bằng đá, hoá ra đó là nơi ở của Tây Kì. Các ngọn núi quây quần xung quanh, cây cỏ rậm rạp, thật sự là một khe núi nhỏ kín đáo. Một dòng suối uốn lượn cạnh nhà, mấy con ngựa đang gặm cỏ bên dòng suối. Cạnh phòng chứa củi là một chiếc cối xay lớn bằng đá, bên cạnh để đầy ngũ cốc, gần đây chắc có ruộng trồng lúa, có điều đã được cây cối rậm rạp trong khe núi che phủ nên ta không nhìn thấy. Cuộc sống điền viên khiến cho một kẻ quen sống trong kinh thành to lớn như ta cảm thấy vô cùng mới mẻ. Ta hít một hơi thật sâu để thấy sảng khoái hơn, đã tám đến mười ngày trôi qua, sức khoẻ của ta đã hồi phục lại. Ta từng được cha rèn một cách vô cùng nghiêm khắc, từng phải nằm trên băng tuyết lạnh cóng, phải tìm đường trên sa mạc với không một giọt nước bên người. Sự tập luyện gian khổ đó khiến ta có được một ý chí sắt đá và khả năng chịu đựng phi thường, nếu không ta đã không thể thoát khỏi thiên la địa võng của lũ quan quân Đế quốc. Nơi này phải cách Kinh thành ít nhất hơn hai trăm dặm nhưng vẫn là nơi mà thế lực của Đại Nguyên Thủ có thể thống trị, có điều chúng chỉ có thể kiểm soát được một cách tương đối mà thôi. Khả năng ta bị bắt cũng vì thế mà giảm đi, nhưng giả dụ Đại Nguyên Thủ phái tên đại tướng đáng sợ nhất của hắn là "Vu sư" đến đây thì tình thế của ta sẽ nguy hiểm vô cùng. Vu sư là tình nhân của "Hắc qủa phụ", hai người bọn chúng đều có tuyệt kĩ riêng. Hắc quả phụ tuy xinh đẹp như hoa nhưng lại độc ác như rắn rết, một kẻ không có tà thuật tinh thông như Vu sư khó có thể chống lại được. "Kìa, tại sao anh không đến đây!" Ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Tây Kì, thoáng ngây người ra. Tây Kì bước nhanh trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo có những hàng cây lớn sau nhà. Có lẽ từ trước tới giờ nàng không có bạn nên bây giờ có ta làm bạn nàng trở nên vui vẻ lạ thường, hơn nữa nàng còn có tình ý với ta. Nghĩ đến đây, ta thực sự cảm thấy mềm lòng trước vẻ đẹp thanh xuân hiền dịu của nàng, mái tóc một nửa được búi cao trên đỉnh đầu, nửa kia xõa xuống, tung bay trong gió nhẹ. Một ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng ta bỗng nhiên bùng cháy! Xuyên qua rừng cây là một vùng đất bằng phẳng không hề có cây cỏ, như có người đã cố ý sắp xếp nên cảnh tượng này, nhưng kế cả là có bàn tay con người thì cũng không thể làm cho cây cỏ sống được hay sao? Đám đất sét dưới chân ta có màu vàng đen, khác biệt hẳn so với đất bình thường. Khi ta với tay định nhặt đất sét lên xem thì Tây Kì nói: "Đừng, đây là đất sét có độc đấy! " Ta hỏi lại: "Có độc hay sao?" Tây Kì nghiêm mặt: "Đúng là có độc, giả dụ là không có độc thì tại sao thứ gì trồng ở đây cũng không thể sống được?" Ta hỏi: "Thế này là thế nào? Tai sao lại có một vùng đất kì quái như thế này?" Tây Kì nói: "Xung quanh đây còn có rất nhiều vùng đất nhiễm độc như vậy nữa, vì thế mà người ta không muốn đến sinh sống ở Long Thủ Sơn, họ nói rằng đây là vùng đất bị ma quỷ trù ám. Ông em nói rằng, khi đi qua các vùng đất khác, ông không chỉ nhìn thấy những vùng đất như thế này mà còn gặp những hang động lớn phủ đầy tuyết rất đáng sợ." Ta nói: "Nàng đưa ta đến là để xem nơi kì quái này sao?" Tây Kì chìa tay ra: "Tất nhiên là không, anh đi theo em!" Tự nhiên ta cũng đưa tay ra, Tây Kì kéo ta chạy qua vùng đất có độc, đi men theo một sườn núi. Bàn tay nàng thật mềm mại, hương thơm và tiếng chim hót xung quanh càng khiến lòng ta say mê. Khi còn ở trong thành, ta phải luyện kiếm liên tục, vô cùng gian khổ. Mỹ nữ trong thành nhiều vô số nhưng ta chưa bao giờ để ý đến, hơn nữa ta lại là vị hôn phu của công chúa, những cô gái khác lại càng không dám bày tỏ tình yêu với ta. Nghĩ tới công chúa lòng ta lại cảm thấy đau nhói. Trên đường đi Tây Kì không nói một lời nào nhưng ta có thể thấy cả hai tai nàng cũng đã đỏ lên rồi, có lẽ nàng cảm thấy ngượng ngùng vì lúc trước đã nắm tay ta kéo đi, ta cố nắm chặt lấy bàn tay Tây Kì để nàng không bỏ ra được. "Anh nhìn kìa!" Tây Kì reo lên. Ta nhìn về hướng tay cô ấy chỉ và hỏi: "Đó là cái gì?" Tây Kì nói: "Chỉ có trời mới biết được, đến cả ông em cũng không biết đó là cái gì." Dưới chân núi có một cái hố rất lớn hình tròn, đường kính có lẽ phải hơn nửa dặm, giống như mặt đất bị một tảng đá lớn rơi xuống khoét thành, nhưng đây vẫn chưa phải là nơi kì quái nhất, dưới đáy hố còn có hai con gì đó rất dài, đen sì, bò ngoằn ngoèo, cách nhau chừng tám thước. Khi ta và Tây Kì đến cạnh miệng hố thì càng có thể nhìn thấy rõ hơn. Trong lịch sử huy hoàng của Đế quốc, mười chín năm trước, sau khi cha ta và Kì Bắc bi mật lấy trộm được cuốn "Trí tuệ điển" của Ma nữ ở Ma nữ quốc, kĩ thuật đúc gang, Toán học, Thiên văn học của Đế quốc… đều trở nên phát triển. Có điều, như cây thép lớn dài hơn nửa dặm ở dưới hố này, mặc dù không thể đo được độ dài của chúng đưới lòng đất sâu thì đó cũng là việc mà chúng ta không dám nghĩ tới! Hai cây thép dài đó có lẽ đã có ở đây từ hàng nhiều niên đại trước. Tây Kì hỏi ta: "Anh đang nghĩ gì vậy?" Ta hít một hơi dài và nói: "Cha ta đã từng đọc cuốn "Trí tuệ điển", ông ấy nói rằng các tri thức trong cuốn sách đó có nguồn gốc từ một nền văn minh lâu đời và đã bị biến mất, không biết hai thanh thép đó có phải là di tích của nền văn minh đó hay không?" Tây Kì gật đầu nói: "Có thể là như vậy." Ta định nói tiếp, chợt có cảm giác bất an, liền quay đầu lại. Phía dốc núi có tiếng vó ngựa, một bọn khoảng bảy, tám người đang tiến về phía ta và Tây Kì, nàng nói: "Lại là lũ xấu xa đó." Không thể tránh được, ta và Tây Kì bị bọn chúng bao vây, một tên có tiếng nói kì quái lên tiếng: "Kìa cô em Tây Kì bé nhỏ, đại ca đến mà em cũng không chào lấy một tiếng hay sao?" Một tên còn trẻ trông cao và gầy khác nói: "Thượng Hiệu, tao thấy người tình trong mộng của mày rồi, cũng đáng để người ta phải ao ước đấy." Một tên cường tráng khác lại nói: "Xem bọn chúng đỏ mặt lên kìa, có lẽ chúng vừa mới làm gì xong." Tây Kì tức đến đỏ mặt, tức giận hét lên: "Các ngươi nói linh tinh gì vậy?" Bọn chúng có cả thảy bảy người, khoảng từ mười tám đến ba mươi tuổi, mang đủ thứ vũ khí cung tên, rìu, mặc các bộ đồ đều làm bằng da thú. Lũ người này là bộ tộc săn bắn sống ở vùng ven Đế quốc, cả bọn chỉ có tên Thượng Hiệu là đeo một thanh trường kiếm. Kiếm là một vật vô cùng quý giá, để làm được một thanh kiếm không phải là một việc dễ dàng. Thượng Hiệu có kiếm, có nghĩa hắn là kẻ đứng đầu. Tên cao gầy nói: "Con nhỏ kia, mày có dám nói rằng tên tiểu tử kia chưa sờ vào tay mày không?" Tây Kì hơi đỏ mặt lên, tránh ánh mắt săm soi của tên vừa hỏi và quay đầu lại nói với ta: "Đi thôi! Không cần phải bận tâm đến lũ người này đâu!" Bọn chúng xì xào ầm cả lên, mặt Thượng Hiệu lạnh như băng, ánh nhìn lộ rõ vẻ giận dữ như muốn bắn ra những tia lửa đốt cháy ta. Ta nhìn về phía Tây Kì cũng đúng lúc Tây Kì nhìn về phía ta, bốn mắt nhìn nhau, Tây Kì cúi xuống, lòng ta thấy xao xuyến lạ thường, ta cũng không biết đây có phải là tình yêu hay không nữa. Vẻ đẹp của công chúa cũng từng làm ta xao động nhưng ta không thể với tới nàng. Nàng đồng ý để ta làm vị hôn phu, đó có thể chỉ là một thủ đoạn chính trị nhằm giúp cha nàng là Đại Nguyên Thủ mua chuộc được cha ta, Đại tướng thống lĩnh Lan Lăng. Cha ta đã bị tống vào chốn ngục tù rồi chết trong đó, ta đã trốn thoát được, mọi chuyện đã rõ như ban ngày, trong lòng công chúa nào có ta. Còn bên ta giờ đây, Tây Kì xinh đẹp và bình dị như một bông hoa dại giữa đồng. "Này!" Tiếng quát khiến ta giật mình. Ta vừa định xem là ai vừa quát thì hắn đã vụt qua, ta vội nắm lấy dây cương ngựa của hắn. Ta đang cố gắng để quật tên cưỡi ngựa xuống thì cơn đau từ vai phải dội đến khiến ta quỵ ngã, dây cương cũng vì thế mà tuột khỏi tay. Tiếng gió thổi mạnh sau lưng, cơn đau vẫn chưa dứt, ta vội tránh sang bên trái, do tay phải ta nắm lấy dây cương nên khi ngã xuống, bả vai như muốn rời ra. Một bàn tay nâng ta dậy. Ta đứng thẳng người, cười cảm động khi thấy người đỡ mình là Tây Kì. Nếu ta không bị thương thì lũ người săn bắn kia làm sao có thể chịu nổi ta dù chỉ một đường kiếm. "Cheng!" Tây Kì đã rút kiếm ra khỏi bao. Thượng Hiệu cười gằn: "Tiểu muội của ta, vô ích thôi! Mặc dù trên lưng hắn ta có kiếm nhưng ta thấy hắn ngay cả đến cầm kiếm cũng không nổi nữa rồi!" Tên cao gầy cười nói: "Tất nhiên, làm sao hắn có thể bằng Thượng Hiệu được." Bọn chúng bắt đầu cười ầm cả lên. Thời đại này là thời đại của vũ lực, kiếm của ai lợi hại, công phu của ai giỏi, thế lực của ai lớn thì kẻ đó có thể mặc sức tung hoành. Nền tảng của Đế quốc được xây dựng trên vũ lực. Đại Nguyên Thủ được công nhận là kiếm thủ đáng sợ nhất, thậm chí còn trên cả cha ta, chẳng qua từ trước tới giờ họ chưa từng giao đấu, hơn nữa trên người Đại Nguyên Thủ còn có bộ áo giáp mà hắn mặc rất nhiều năm chưa hề cởi ra khiến cả dao kiếm hắn cũng không sợ. Tây Kì nói: "Nếu các ngươi không để chúng ta đi thì đừng trách ta vô tình!" Hai mắt Thượng Hiệu nhìn trừng trừng, hắn lạnh lùng nói: "Được thôi, ngươi đã có người đàn ông khác nên không thèm ngó ngàng gì đến ta, để ta lột da nó rồi bế ngươi lên giường cho hai ngươi ôm nhau cùng chết, ai mà chẳng muốn thế !" Ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa, hét lên: "Câm mồm!" Bảy tên mười bốn con mắt đều tập trung nhìn về phía ta. Thượng Hiệu nói: "Con mèo ốm này muốn chết đây, để ta cho ngươi được toại nguyện!" Thượng Hiệu giương kiếm lên. Tây Kì hét lớn, trường kiếm trong tay xoay hàng chục vòng rồi đâm về phía thắt lưng của Thượng Hiệu. Xét về góc độ và tốc độ thì có thể tấn công được nhưng vẫn còn thiếu nhiều uy lực, tuy nhiên như vậy cũng đủ để Thượng Hiệu khó mà đối phó được. Thượng Hiệu thét lên, thanh kiếm giáng mạnh xuống. "Cheng!" Hai thanh kiếm giao nhau, lũ ngựa kinh hãi dạt ra. Tây Kì rút kiếm lại rồi đâm về phía Thượng Hiệu. Nếu là ta thì trước hết ta sẽ làm ngựa bị thương rồi sau đó mới đánh người nhưng lòng nhân ái khiến cho nàng bỏ lỡ mất cơ hội. Ta rút thanh kiếm sau lưng ra, chỉ cảm thấy miệng vết thương ở toàn thân đau nhức, không thể sử dụng kiếm được, ta vội vàng tránh được đường chém từ phía sau lưng. Bọn chúng có tất cả bảy người đều đã bắt đầu động thủ, sát khí đằng đằng. "Dừng tay!" Tất cả đều ngừng lại. Kì Bắc đã đến. Tây Kì vui mừng reo lên: "Ông nội!" Kì Bắc xông lên, đến trước Thượng Hiệu khoảng mười bước đã rút kiếm ra, Thượng Hiệu cũng vội vàng huơ kiếm. "Choang", thanh kiếm của Thượng Hiệu bay lên không trung. Kì Bắc bỗng nhiên bỏ qua Thượng Hiệu, quay sang tấn công vòng vây xung quanh. Chớp mắt, dao, rìu, cung tên đều rơi lả tả xuống đất, lũ thợ săn hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, máu từ cánh tay cầm vũ khí của chúng chảy đầy ra đất. Ta có thể nhìn kĩ từng động tác xuất chiêu của Kì Bắc, mỗi đường kiếm quả thực đều quá hoàn hảo, còn lâu ta mới đạt được đến trình độ đó. Nhưng nếu để ta và ông ta quyết đấu thì ta chưa chắc đã thua bởi đó không đơn thuần là cuộc giao đấu về kiếm thuật, còn cần có ý chí và sự dẻo dai. Dù sao đi nữa thì Kì Bắc cũng là một kiếm thủ vô cùng xuất sắc. Kì Bắc lạnh lùng nhìn bọn Thượng Hiệu nói: "Cút! Nếu ta còn thấy các ngươi bén mảng đến Ma Ấn Cốc nữa thì các ngươi đừng hòng mong thoát được." Thượng Hiệu sợ hãi nhìn Kì Bắc, trên trán hắn còn có một vết máu hình chữ thập, máu vẫn còn chảy trên mặt khiến hắn trông như một con ma đáng sợ, hắn run rẩy kéo đầu con ngựa xuống rồi vội vã nhảy lên ngựa chạy đi. Những tên khác cũng vội vàng leo lên ngựa bỏ chạy, trong phút chốc đã biến mất sau dốc núi. Kì Bắc nói với ta: "Vết thương của anh lại bung ra rồi, lại phải mất vài ngày nữa mới có thể hồi phục lại được!" Ta nhìn lại mình, máu từ các vết thương đã chảy ra, đặc biệt là vết thương ở chân trái, đó là vết thương mà bọn lính Hắc Khôi của Đại Nguyên Thủ đã gây ra cho ta, ta nhất định sẽ hỏi tội chúng! Ta phải bắt chúng lấy máu trả máu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.