Mấy ngày sau.
Từ trạch.
Trăng sáng nhô lên cao.
Từ Tôn ngồi một mình trước bàn, tự rót tự uống, trong đầu còn đang hồi tưởng chuyện xảy ra những ngày này.
Tang lễ của nghĩa phụ Thẩm Thiên Đức đã cử hành hoàn tất, ân tình phụ tử nhiều năm qua, vẫn là để Từ Tôn tham gia tang lễ.
Bất quá, bởi vì hai vị ca ca của Thẩm Thiến cản trở, hắn cũng không thể ở phía trước lĩnh hiếu, chỉ có thể theo đuôi đội ngũ tiễn đưa.
Khi hạ táng, Từ Tôn vẫn là không thể ức chế rơi xuống nước mắt.
Mặc dù, theo Khổ nương xuất hiện, thân phận của Thẩm công cũng càng phát ra mê ly, nhưng lão nhân đối với mình dưỡng dục chi ân lại là không thể thay thế.
Loại tình cảm ở sâu trong nội tâm tự nhiên sinh ra, để Từ Tôn cảm thấy khổ sở dị thường...
Trên tang lễ, có chuyện để Từ Tôn tương đối ngoài ý muốn, đó chính là Thẩm Thiên Đức Đại công tử, hiện tại Binh bộ Nhậm mỗ chức cao Thẩm Tinh Quần, thế mà một mực chưa từng xuất hiện.
Về sau hỏi qua Hỏa A Nô mới biết, nguyên lai Thẩm Tinh Quần phụng chỉ, hộ tống hoàng tử cùng Lễ bộ đại thần đi sứ Đông Hải mười nước.
Mênh mông trên Đông Hải có mười cái đảo quốc, cùng Đại Huyền triều vãng lai mậu dịch, quan hệ mật thiết.
Mà cái gọi là Đông Hải Uy tộc chỉ là một chủng tộc, cũng không phải là quốc gia, bọn hắn phân bố trong mười cái đảo quốc này.
Bởi vì hải đồ xa xôi, cho nên Thẩm Tinh Quần không có khả năng gấp trở về tham gia tang lễ, thậm chí ngay cả tin tức Thẩm công đã qua đời cũng không thể biết.
Sau khi Thẩm công an táng, Tân Diệp huyện rốt cục khôi phục bình tĩnh.
La Huyện thừa nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm thời thay thế chức vụ Huyện lệnh, phụ trách xử lý công việc đến tiếp sau của án “Quan Tài Sắt”.
Căn cứ nghi phạm khẩu cung, bọn hắn quả nhiên từ bên trong huyện nha đào ra một đầu mật đạo, mật đạo kết nối huyện nha, Từ trạch còn có nhà giam.
Cửa vào mật đạo không chỉ khố phòng một cái, tại trong thư phòng của Huyện lệnh, cũng có mật đạo cửa ra vào!
Nhìn xem những mật đạo này, La Huyện thừa dị thường cảm khái, đồng thời cũng mười phần nghĩ mà sợ.
Nhóm kẻ xấu này cơ hồ chiếm cứ cả huyện nha, nhưng mình thân là Huyện thừa lại là không biết, nếu như bên trên trách tội, mình chỉ sợ khó thoát truy trách.
Huyện nha khôi phục lại bình tĩnh, trong nhà Từ Tôn cũng dần dần ổn định lại.
Hắn đã lặng lẽ phong kín mật thất ở dưới bếp lò, bí mật này vô luận như thế nào cũng không thể để ngoại nhân biết, bao quát Liễu Đông cha con cũng không được.
Đương nhiên, trước khi phong kín, hắn lại đem toàn bộ bên trong mật thất tỉ mỉ điều tra một lần, xác định không phát hiện gì khác nữa.
Mấy ngày này, thông qua cha con Liễu Đông quản lý, trong nhà đã cơ bản khôi phục hình dáng cũ, hơn nữa còn nhiều hơn mấy phần sinh khí.
Lúc đầu, Từ Tôn an bài Khổ nương là lão bà của Liễu Đông, nên để bọn hắn một nhà ba miệng về nhà ở lại.
Nhưng bây giờ thân phận của Khổ nương một mực không có làm rõ ràng, hắn làm sao có thể để Khổ nương tuỳ tiện rời đi tầm mắt của mình.
Thế là, hắn dứt khoát lấy Liễu Đông gia ở lại khá xa làm lý do, để bọn hắn "Một nhà ba người" vào ở thiên phòng của Từ trạch.
Cứ như vậy, có thể ngăn chặn miệng lưỡi của ngoại nhân, lại có thể an tâm tìm kiếm manh mối từ trên thân của Khổ nương, đồng thời cũng thuận tiện Liễu Đông quản lý việc nhà.
Đừng nhìn tiểu Hỉ oa chỉ có 6 tuổi, nhưng nhân tiểu quỷ đại, cũng là một thanh làm việc hảo thủ, rửa sạch xát nhặt mọi thứ tinh thông, còn đặc biệt biết chiếu cố người.
Dựa vào sự giúp đỡ của nàng, Khổ nương đã thay đổi nữ tử quần áo, đồng thời cạo đi tất cả tóc. Đợi cho tương lai sau khi tóc mới dài lại, chắc hẳn sẽ rực rỡ hẳn lên.
Vả lại, tiểu Hỉ oa cũng không biết từ nơi nào làm đến đồ trang điểm, đem vết sẹo trên gò má của Khổ nương bôi lên son phấn che giấu.
Nghĩ không ra, sau khi che khuất vết sẹo, Khổ nương quả nhiên là thanh lệ lạ thường, ngũ quan tinh tế, đường cong rõ ràng.
Chỉ bất quá, cặp mắt kia của nàng, y nguyên ưng khí bức người, để người không thế nào dám nhìn thẳng.
Trước mắt, Từ Tôn chỉ còn lại một chuyện vừa trọng yếu nhất lại vừa mệt đầu nhất, đó chính là thăm dò lai lịch của Khổ nương.
Mấy ngày qua, hắn nếm tận các loại biện pháp, nhưng thủy chung không cách nào dò xét đến bất kỳ đầu mối hữu dụng.
Khổ nương quả nhiên như Liễu Đông nói, đối Từ Tôn mệnh lệnh đều sẽ chấp hành, chỉ cần nàng có thể làm được, liền cơ hồ không chút do dự, mắt cũng không nháy.
Để nàng khiêu vũ, nàng liền khiêu vũ, chỉ là dáng múa vụng về, khiến người sụp đổ.
Để nàng luyện võ, nàng cũng luyện võ, nhưng võ thuật của nàng còn không bằng khiêu vũ.
Để nàng làm việc, nàng liền làm việc, lại làm được rối tinh rối mù.
Để nàng xào rau, hơi kém đem mình thiêu chết...
Từ Tôn trong đầu hiện lên một cái ý niệm trong đầu, nếu như muốn nàng làm loại chuyện đó đâu? Hoặc là, muốn nàng tự sát, nàng sẽ không chút do dự đi chết sao?
Đương nhiên, đây chỉ là một cái ý niệm trong đầu.
Thời gian dài, Từ Tôn lại phát hiện một cái tình huống, không biết có phải hay không nhân vật chính quang hoàn gia trì, Khổ nương thế mà chỉ là đối với hắn nói gì nghe nấy, đối với Liễu Đông cùng Hỉ oa lại không quá để ý tới.
Chẳng lẽ... Là bởi vì chính mình là người thứ nhất đối nàng ra lệnh?
Hay là... Người máy ba đại pháp tắc(*)?
(*) Định luật 1: Người máy không được làm hại con người hoặc không hành động khiến con người bị tổn hại.
Định luật 2: Người máy phải tuân theo mệnh lệnh của con người, trừ khi mệnh lệnh đó trái với định luật 1.
Định luật 3: Người máy phải bảo vệ sự tồn tại của nó miễn sau sự bảo vệ này không trái với điều luật 1 và điều luật 2. (Issac Asimov – tác giả nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng).
Không đúng, không dính dáng, người máy ba đại pháp tắc hình như là không làm thương hại nhân loại...
Mặc dù nàng không nghe Liễu Đông cùng Hỉ oa chỉ huy, nhưng biểu hiện của mấy ngày này, đã đủ để cho Từ Tôn buông xuống cảnh giác, biết nàng cũng không có bất kỳ lực sát thương nào.
Hỉ oa cho nàng cạo đầu, nàng sẽ vô điều kiện phối hợp.
Từ Tôn cùng với nàng có tứ chi tiếp xúc, nàng cũng thờ ơ, mặc dù con mắt từ đầu đến cuối lạnh lẽo khiếp người, nhưng cũng không có dị động.
Vì có thể tỉnh lại cái gì, Từ Tôn thậm chí mang nàng đi mật thất dưới đất, để nàng tiếp xúc chiếc quan tài sắt mà đám người Khâu Vĩnh Niên giả lưu lại.
Có thể nhìn đến quan tài sắt, Khổ nương hay là thờ ơ...
Chậc chậc...
Giờ phút này, Từ Tôn nhấp một cái liệt tửu, trong đầu suy nghĩ, còn có biện pháp nào đâu?
Nếu là từ trên thân Khổ nương cái gì cũng không tìm tới, vậy há không phải là uổng phí thời gian?
Chẳng lẽ... Vụ án này còn phải về lại điểm bắt đầu để bắt đầu tra một lần nữa?
Nguyên điểm...
Từ Tôn ngược lại nghĩ đến nghĩa phụ Thẩm Thiên Đức.
Trước đó, khi hai người tại huyện nha gặp mặt nói chuyện, Từ Tôn từng xách ra hoài nghi của mình, hỏi Thẩm công có tham dự qua án “Quan Tài Sắt” lần thứ nhất hay không?
Khi đó, Từ Tôn sở dĩ hoài nghi hắn, là bởi vì hai năm trước, cũng liền là khoảng thời gian vụ án “Quan Tài Sắt” lần đầu tiên phát sinh, Từ Tôn đã từng phát hiện qua hành vi dị thường của Thẩm Thiên Đức.
Lúc ấy, bọn hắn một nhà còn ở bên trong Thẩm phủ tại Huyền Diệu thành Đại Huyền quốc đô.
Một đêm khuya nào đó, Từ Tôn nửa đêm tiêu chảy ngồi xổm nhà xí, lại nghe tới bên ngoài tường nhà xí có người nói chuyện.
Hắn có thể nghe rất rõ ràng, một người trong đó chính là nghĩa phụ Thẩm Thiên Đức.
Chỉ bất quá, cách vách tường, hắn nghe được không rõ ràng lắm, lại thêm lúc đầu mơ hồ, liền chỉ nghe được "Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng", " Trên cầu ở Hậu sơn " còn có "Giờ Tý động thủ" v.v.
Từ Tôn có ngốc cũng biết có vấn đề, bên ngoài nhà xí là một góc sân nhỏ mà không có người đi đến, hơn nửa đêm, Thẩm công làm sao có thể cùng người khác ở loại địa phương này nói chuyện phiếm?
Hiện tại nhớ tới, bên trong lời nói của đám người Thẩm công, tựa hồ cùng án “Quan Tài Sắt” lần thứ nhất có quan hệ rất lớn.
Vả lại, nghe giọng nói chuyện của Thẩm công lúc ấy, giống như Thẩm công cũng không phải là người cấp bậc cao nhất trong đấy, hắn cũng hẳn là đang nghe lệnh làm việc.
Nói cách khác...
Từ Tôn đem chén rượu đặt tại bên miệng, phân biệt rõ tư vị, Thẩm công còn có thượng cấp, hắn cũng bất quá là một cái người tham dự mà thôi.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, vừa vặn Thẩm công trí sĩ về quê, trở lại Tân Diệp huyện.
Thế là, thượng cấp của hắn liền đem Khổ nương giao cho hắn đến bí mật thẩm vấn, để che giấu tai mắt người.
Ai có thể nghĩ tới, đồ vật bên trong quan tài sắt, vẫn đang ở Tân Diệp huyện đâu?
Chậc chậc...
Không biết, tương lai thượng tuyến của Thẩm công, có thể hay không tới tìm kiếm mình?
Mà Thẩm công, lại đến cùng là vì ai phục vụ?
Chắc hẳn, nhất định là quyền quý trong triều, vương công đại thần a?
Vụ án này...
Từ Tôn ngay tại phẩm vị trong đó huyền diệu, bên ngoài đại môn chợt bị người nện vang!
Cạch cạch cạch...
Thanh âm gấp rút, để Từ Tôn từ trong trầm tư lập tức bừng tỉnh.
"Đến, đến... Ai vậy?"
Từ Tôn đứng dậy đi trong viện mở cửa, vốn cho rằng gõ cửa lại là bổ đầu Triệu Vũ.
Nhưng cửa chưa mở, liền nghe phía bên ngoài truyền đến Hỏa A Nô vô cùng lo lắng thanh âm:
"Từ Tôn, ngươi mau đi xem một chút đi! Tiểu thư nàng... Tiểu thư nàng..."
A! ! ?
Nghe thấy lời ấy, Từ Tôn hơi kém ngã quỵ, tranh thủ thời gian mở cửa kinh hô:
"Tiểu thư làm sao rồi?"
"Nàng... Nàng..." Hỏa A Nô một phát bắt được cổ áo của Từ Tôn, nói" nàng xuất gia..."