Khi Thẩm Thiên Đức nói vào bên tai Từ Tôn kinh thiên di ngôn, Từ Tôn cả người đều là mộng.
Trước đó, hắn xác thực đã từng phỏng đoán qua, Thẩm công có quan hệ với án “Quan Tài Sắt” lần thứ nhất hay không?
Nhưng sau khi cùng Thẩm công nói chuyện, hắn đã sớm đem ý nghĩ này không hề để tâm, lại không cho rằng Thẩm công có chỗ giấu diếm.
Thật không nghĩ đến, Thẩm công không có nói thật.
Trước khi lâm chung, hắn rốt cục tự nhủ ra đại bí mật kinh thiên này!
Thẩm công thế mà có quan hệ với án “Quan Tài Sắt” lần thứ nhất, chắc hẳn chính là bởi vì vậy, mới dẫn tới một nhóm người của Khâu Vĩnh Niên giả a?
Quá phức tạp!
Từ Tôn thật sự là nhanh muốn điên, lần lượt từng sự kiện của bản án, mình vốn cho rằng có thể từ trong án “Quan Tài Sắt” lần thứ hai bứt ra, lại không nghĩ, lại lâm vào trong đám bùn của án “Quan Tài Sắt” lần thứ nhất.
Thẩm công tại sao phải tham dự án “Quan Tài Sắt” lần kia?
37 người bị giết chết kia đều là ai?
Trong Quan Tài Sắt đến cùng có đồ vật gì đâu?
"... Bên trong quan tài sắt đồ vật... Tại... Phòng bếp... Ngươi... Thả... Thả..."
Thông qua nhiều lần suy nghĩ di ngôn của Thẩm công, Từ Tôn đã đánh giá ra, “phòng bếp” chỉ, hẳn là chỉ là nhà mình, mà không phải là Thẩm phủ.
Bởi vì, lọt vào vu hãm, Thái Côn đã phái người trắng trợn điều tra Thẩm phủ nhiều lần, nếu là đồ vật giấu ở trong phòng bếp Thẩm phủ, tất nhiên sớm bị phát hiện.
Thật sự không nghĩ ra, Thẩm công lại đem bí mật trọng yếu như thế, giấu ở trong nhà mình!
Sau khi xác định manh mối này, Từ Tôn cũng không có mạo muội hành động.
Hắn đè nén lòng hiếu kỳ của mình, đàng hoàng tại Thẩm phủ bận rộn tang sự.
Bởi vì khi đó Thái Côn cùng Trần Thái Cực chưa rời đi, người của Nội Vệ phủ cùng Hình bộ đều ở trong Tân Diệp huyện, nếu như mình mạo muội hành động, vạn nhất bị bọn hắn phát hiện coi như không tốt!
Thái Côn bọn người không phải hạng người bình thường, chắc hẳn bọn hắn từ lâu cân nhắc đến, chỉ dựa vào Thẩm Thiên Đức cấp bậc, căn bản không đến mức bị người đại phí chu chương như thế để tính toán hãm hại.
Nếu thật là cùng Thẩm công có thù, phái thích khách tới ám sát há không phải càng sảng khoái?
Bởi vậy, đám người Khâu Vĩnh Niên giả phí hết tâm tư như thế, tám thành là muốn lợi dụng cơ hội giá họa cho Thẩm Thiên Đức, dẫn đạo Thái Côn bọn người điều tra Thẩm phủ, từ đó đạt tới mục đích dò xét quan tài sắt.
Nói cách khác, đám người Khâu Vĩnh Niên giả đã đang hoài nghi, Thẩm Thiên Đức là người tham dự vào án “Quan Tài Sắt” lần đầu tiên, bởi vì không cách nào xác định được, cho nên mới làm án “Quan Tài Sắt” lần thứ hai.
Trách không được, bọn hắn sẽ không tiếc khí lực lớn như vậy, phỏng chế một quan tài sắt đặt ở Trương kiều!
Từ Tôn suy nghĩ, lấy Thái Côn kinh nghiệm cùng bản sự, bọn hắn cũng hẳn là nghĩ đến tầng này.
Cho nên thời điểm điều tra Thẩm phủ, bọn hắn lục soát đặc biệt nghiêm túc, tựa hồ cũng muốn thật có thể tìm tới thứ gì a?
Bây giờ nhìn lại, nếu bọn hắn không có lục soát được đồ vật mong muốn tại Thẩm phủ, mà Thẩm Thiên Đức lại ngoài ý muốn bỏ mình, có phải là, tạm thời sẽ không làm bọn hắn hoài nghi nữa rồi?
Thế là, sau khi Thái Côn cùng Trần Thái Cực rời đi Tân Diệp huyện, Từ Tôn lúc này mới trở lại trong nhà mình, muốn nghiệm chứng một chút, huyền cơ là có hay không ngay tại nhà mình phòng bếp?
Trước đó, sau khi Từ Tôn bị kia phong thư vạch trần cử báo, Thái Côn vốn là muốn đối với trạch viện của Từ Tôn tiến hành triệt để điều tra.
Nhưng khi phát hiện mật thất dưới đất, Thái Côn sớm đã đem lực chú ý chuyển dời đến trong việc phá án, một cách tự nhiên cho rằng trong nhà Từ Tôn sẽ không có thêm thu hoạch.
Hiện tại nhớ lại, như nếu bọn họ tiếp tục điều tra, chỉ sợ cửa hang che dấu dưới bếp lò trong phòng bếp trước mắt này, cũng rất khó trốn qua đi?
Thẩm công a Thẩm công!
Câu di ngôn này của ngươi, ngược lại là lưu cho ta một trái dưa lớn(*) a!
(*) Ý nói là việc xấu, việc khó xử.
Nhìn cửa hang sắp phá vỡ trước mắt, trong lòng Từ Tôn không ngừng bồn chồn, không biết quả dưa này, mình là ăn được đâu? Hay là ăn không vô đâu?
Ai!
Mặc kệ!
Từ Tôn ở bên cạnh bếp lò suy nghĩ thật lâu, cuối cùng phát hiện, mình căn bản không có khả năng chiến thắng lòng hiếu kỳ của mình.
Mặc kệ phía dưới này đến cùng có cái gì, dù biết rõ là chiếc hộp Pandora, hắn cũng nhất định phải xuống dưới!
Thế là, Từ Tôn cầm lấy cái xẻng, dùng sức đập vào dưới bếp lò.
Ai?
Sau khi cửa hang phát ra giòn vang, lúc này hắn mới phát hiện, phía dưới kia nguyên lai là một tấm ván gỗ.
Cúi xuống hơn nửa người để dò xét, thế mà nhìn thấy then cài cửa!
Mở ra then cài cửa, xốc lên tấm ván gỗ, Từ Tôn lúc này mới ý thức được, đây là một cửa hang có thể tùy thời mở ra!
Nha...
Đột nhiên, trong đầu Từ Tôn lại hiện ra một chút tương quan ký ức.
Quản gia tiểu Thất!
Từ Tôn nhớ tới, hắn đã từng nhiều lần nhìn thấy, quản gia tiểu Thất trong đêm khuya mười phần ra vào phòng bếp.
Trước kia chỉ cho là hắn là bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, lại không nghĩ rằng...
Ta cạch!
Nếu là không có đoán sai, chẳng lẽ quản gia tiểu Thất là người của Thẩm công! ? Giúp Thẩm công nhìn xem đồ vật phía dưới này.
Không thể nào?
Mới đầu, khi thấy tiểu Thất chết trong Quan Tài Sắt tại mật thất, Từ Tôn còn tưởng rằng tiểu Thất cũng là người của Khâu Vĩnh Niên giả.
Bởi vì mật thất xây ở dưới mặt đất nhà mình, tiểu Thất có thể là nội ứng của bọn hắn.
Nhưng mà, về sau thông qua đám nghi phạm án quan tài sắt kia chứng thực, tiểu Thất xác thực không phải người của bọn hắn, chỉ là bởi vì khi giấu những tài vật của Vưu Đại Lang kia trùng hợp gặp được, cho nên Khâu Vĩnh Niên giả mới giết tiểu Thất.
Vì thế, Từ Tôn còn vì tiểu Thất khổ sở một hồi, thật không nghĩ đến, tiểu Thất này thế mà thuộc về phe thứ ba, cũng không phải người của mình!
Giờ này khắc này, bên ngoài trời đã tối hẳn, trong mật đạo càng là đưa tay không thấy được năm ngón.
Từ Tôn đành phải đánh lấy cây châm lửa, sau đó cẩn thận từng li từng tí chui vào mật đạo.
Dưới mật đạo là bậc thang dựng thẳng từ trên xuống dưới, mặc dù thấy không rõ lắm, nhưng cảm giác không gian bên trong cũng không lớn.
Dọc theo bậc thang dựng thẳng chỉ cần mấy bước, hắn liền tiến vào một gian cùng loại với mật thất trong hầm ngầm.
Mật thất có hình bầu dục, có địa phương là mặt tường bằng gạch xây, mà có địa phương đều là bùn đất, tựa hồ lúc trước khi kiến tạo nơi này, liền là dựa theo hầm đào.
Đông... Đông... Đông...
Không khí ngưng trọng, yên lặng một cách lạ thường, Từ Tôn thậm chí có thể nghe tới tiếng tim mình đập.
Bên trong Mật thất tản ra một mùi thối kỳ quái, có điểm giống mùi tanh của đồ ăn thừa cơm thừa, trên mặt đất trưng bày một ít đồ dùng hàng ngày xiêu xiêu vẹo vẹo, tỉ như bát muôi, chậu rửa mặt cùng vải bố loại hình.
Nơi này...
Từ Tôn chân mày nhíu chặt, lòng hiếu kỳ bỗng nhiên hạ thấp mấy phần, bởi vì hắn cảm giác loại địa phương này không giống như có thể giấu bảo tàng hoặc trân quý đồ vật gì.
Mật thất không là rất lớn, hắn rất mau tìm đến một ngọn đèn dầu, liền trực tiếp đem nó thắp sáng.
Theo ngọn đèn thắp sáng, trong mật thất dần dần sáng tỏ, Từ Tôn lại phát hiện một cái lò lửa nhỏ bên cạnh ngọn đèn.
Trong lò lửa có đã đốt hết than đá, tựa hồ trước kia là dùng để lấy hơi ấm... Nha... Giống như... Rất không thích hợp a?
Từ Tôn nhìn thấy, trên lò lửa trưng bày các loại vật phẩm như bàn ủi tam giác, còn có móc sắt, chông sắt...
Nhìn theo giá đỡ ở bên lò lửa, liền thấy phía trên đặt rất nhiều roi da, kìm sắt, cái giũa, lưỡi cưa, cương châm...
A! ! ?
Từ Tôn ý thức được tình huống không đúng, vội vàng chuyển người qua hướng chỗ sâu của mật thất nhìn lại, vừa xem xét, nhất thời dọa đến hắn trợn mắt hốc mồm!
Bởi vì, hắn nhìn thấy một bộ hình tượng để hắn lại đoán một vạn lần cũng đoán không được.
Hắn thấy trong chỗ sâu của mật thất một khung sắt đứng thẳng, giữa giá đỡ dùng bốn đầu xiềng xích nặng nề buộc lấy một người, hơn nữa còn là —— một nữ nhân! ! !
A! ! ?
Từ Tôn thấy hãi hùng khiếp vía, trong đầu chợt nhớ tới Huyện thừa La Bách Vạn đã từng nói câu nói kia:
Trong Quan Tài Sắt tài hai năm trước chiếc kia cũng không phải là không có vật gì, mà là có phân và nước tiểu...