Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 48




Tiếng bước chân có chút vội vã cùng những lời nói khó nghe kia không ngừng quanh quẩn bên tai Sở Lăng Thường. Bàn tay nhỏ nhắn dưới ống tay áo vô thức siết chặt lấy thân váy bởi nàng chưa từng gặp phải những chuyện thế này. Tuy rằng đã sớm biết người ở trong cung cực kỳ phức tạp nhưng có thể đem đen nói thành trắng, lại còn nói quá đáng đến mức như vậy thực sự nàng không hề ngờ tới. Rõ ràng là nàng cùng Cảnh Đế đánh cờ cả một đêm, lại bị nói thành chủ động câu dẫn hoàng thượng. Chuyện đó cũng chưa nói làm gì. Ngay chuyện nàng cùng Tả hiền vương gặp mặt, bọn họ cũng có thể đem nói thành chuyện sinh động như thật khiến Sở Lăng Thường không khỏi nhớ lại hôm ở rừng trúc khi đó có thấy thấp thoáng vài bóng cung nữ, có lẽ lúc đó đã bị bọn họ nhìn thấy.

Sở Lăng Thường khó nhọc hít sâu một hơi. Ở trong Hán cung này, nàng đã thực sự được chứng kiến cái gọi là lời nói có thể giết người một cách xác thực nhất.

Gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng bất giác lại bị một lực mạnh mẽ xoay lại. Những ngón tay thon dài còn vương vấn mùi thơm mát của rừng trúc siết lấy cằm nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt như cười như không, nửa tức giận nửa bình thản của hắn.

Hàng lông mày thanh tú trên gương mặt xinh đẹp của Sở Lăng Thường khẽ nhíu lại vì đau nhói, làn môi đỏ mọng cũng mím chặt lại, hô hấp của nàng cũng bị lấp đầy bởi hơi thở cuồng dã của hắn.

“Còn không chịu đi cùng bản vương sao?” Hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nàng nữa, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia cơ hồ có một cơn lốc xoáy khiến người ta không cách nào nhìn thấu rốt cuộc hắn là người như thế nào. Một giây trước có thể còn uất giận, giây tiếp theo đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nàng lại âm thầm hít sâu một hơi, bình tĩnh ứng đối với câu hỏi của hắn, “Vương gia, nếu những gì ngài vừa nghe được đều là sự thật thì ngài cũng hoàn toàn không cần phải cưới một người tàn hoa bại liễu như vậy làm gì.”

Lực từ ngón tay hắn bất giác tăng thêm vài phần, cảm giác đau đớn càng hiện rõ trên hàng lông mày nhíu lại của nàng, nhưng đôi mắt đẹp cũng không hề dời đi mà vẫn nhìn thẳng hắn như trước.

Nàng đang đợi, đợi hắn phẫn nộ bỏ đi, hoặc là thể hiện sự khinh thường rồi buông những lời châm chọc với nàng. Đáng tiếc…

Dường như Sở Lăng Thường đã tính lầm rồi…

Bên tai nàng chợt vang lên tiếng cười trầm trầm của hắn. Liếc mắt nhìn qua, nụ cười trên môi hắn thực rạng ngời như vầng dương mới lên, ấm áp khiến người ta thật muốn tới gần.

Còn đang kinh ngạc, Sở Lăng Thường đã lại thấy hắn mở miệng, “Nàng có biết lúc rảnh rỗi bản vương thích làm chuyện gì nhất không?”

Ách...

Thực không ngờ hắn sẽ hỏi một câu thế này, ánh mắt của Sở Lăng Thường thoáng hiện chút kinh ngạc cùng sửng sốt. Sao nàng có thể biết được thói quen thường ngày của hắn chứ?

Những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá trúc, rải những vệt nắng nhẹ trên y phục của Hách Liên Ngự Thuấn, càng khiến cho nụ cười trên môi hắn thêm đậm, lại có vẻ thâm sâu khó lường, “Bản vương thích nhất chính là săn thú.”

Săn thú?

Trong đầu Sở Lăng Thường lập tức nghĩ tới những động vật hoang dã nàng đã nhìn thấy lúc còn ẩn cư nơi sơn cốc. Chúng trông có vẻ rất tự do tự tại, dường như không kẻ nào có thể quấy rầy đến bọn chúng, nhưng thực hiển nhiên, những động vật mà hắn vừa nhắc đến kia khó có thể tránh khỏi số mạng ngắn ngủi.

Ngón tay thon dài của Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng vươn lên trên má nàng, khe khẽ vuốt ve, Nàng dường như còn có thể cảm nhận được sự giãy dụa của con mồi cùng mùi máu tươi nóng hổi của nó theo những đầu ngón tay của hắn tràn ngập trong hơi thở. Không, tay hắn đâu chỉ dính dấp máu tươi của động vật mà còn có biết bao quyền lực, âm mưu thủ đoạn cùng máu người…

“Dòng máu chảy trong cơ thể mỗi người Hung Nô đều mang theo khát vọng chinh phục cùng ham muốn chiếm hữu. Săn thú cũng là bản tính trời sinh của mỗi người Hung Nô.” Khóe môi hắn vẫn cong lên hiện rõ ý cười như thể một con mèo đang đùa giỡn chú chuột nhỏ, đôi tròng mắt màu hổ phách như lóe lên dưới ánh mặt trời, hơi nheo lại như muốn che đi ý cuồng ngạo trong đó. Khuông mặt anh tuấn càng lúc càng ghé sát lại bên nàng, từng chút, từng chút…

“Bản vương thích nhất chính là gặp được con mồi khó thuần phục. Con mồi muốn trốn thoát càng nhanh, càng xa, bản vương lại càng thích…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.