Bãi đất trống đầu thôn này dường như được thiên nhiên ưu đãi để trở thành nơi hội họp của thôn dân nơi đây. Xung quanh bãi đất trống là những hàng cây hạnh hoa mọc thành hàng lối. Dưới ánh lửa bập bùng, những cánh hoa cũng theo đó bay múa tựa như bị sự nhiệt tình của mọi ngươi ở đây lan sang vậy.
Dạ Nhai Tích thấy Nam Hoa lẳng lặng cúi mặt xuống thì lập tức tiến lên, chủ động kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng ngồi xuống một gốc cây khô.
“Linh nhi, nàng sao vậy?” Nụ cười ôn nhu vẫn luôn thường trực trên môi Dạ Nhai Tích khi nói những lời này.
Mấy ngày này, Dạ Nhai Tích đều luôn gọi Nam Hoa là Linh nhi, mà trong lúc vô tình, Nam Hoa cũng đã quen với cách gọi như vậy, thậm chí cô còn muốn hoàn toàn quên đi hai từ “Nam Hoa” kia, chỉ cùng Dạ Nhai Tích tiêu dao nơi sơn thuỷ hữu tình.
Ánh lửa soi rọi gương mặt Nam Hoa, ánh mắt cô cũng tràn ngập nét nhu hoà hệt như những cánh hoa đang bay bay trong gió. Nam Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, cố nặn ra nụ cười vui vẻ trên môi, “Ta không sao! Ta cảm thấy thật sự cao hứng. Nơi này đẹp như vậy khiến ta có cảm giác như không có thực vậy.”
“Nha đầu ngốc!” Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng ôm Nam Hoa vào lòng. “Nhiều khi cuộc sống bình thường lại khiến người ta cảm thấy đẹp hơn bao giờ hết. Thiên hạ rộng lớn như vậy, những nơi đẹp hơn Hạnh Hoa thôn còn có rất nhiều.”
Nói đến đây, Dạ Nhai Tích hơi kéo Nam Hoa ra, ánh mắt nhìn cô cũng tràn ngập sự yêu chiều, “Ta và nàng còn thời gian cả một đời, thời gian đó đủ để ta dẫn nàng đi khắp đại giang nam bắc. Ta muốn cho nàng thấy giang sơn đẹp như tranh vẽ.”
Cảm giác đau đớn nơi trái tim nhanh chóng khuếch tán khắp toàn thân, Nam Hoa chăm chú nhìn Dạ Nhai Tích như thể muốn lẳng lặng nhìn như vậy cho tới khi trời đất giao hoà. Cuối cùng, cô tựa đầu vào ngực Dạ Nhai Tích, đè nén cảm giác chua xót nơi cổ, nhẹ giọng đáp lời, “Được!”
Hốc mắt Nam Hoa cũng không tự chủ được mà phiếm hồng.
Dạ Nhai Tích hơi siết vòng tay, lẳng lặng mỉm cười.
Giờ khắc này, những cánh hoa nhẹ nhàng bay múa bên cạnh họ tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ nhưng lại có chút thê lương, giống như biểu thị sự ly biệt. Chỉ tiếc, Dạ Nhai Tích lại không phát hiện ra điều đó.
Hồi lâu, Đằng Dực giơ một vò rượu cùng hai tô lớn bước lên, vô cùng hào sảng lớn tiếng, “Dạ huynh, tẩu phu nhân, thì ra hai người trốn ở chỗ này. Hai người cũng đừng trách ta không hiểu chuyện phong tình. Tối nay là bữa tiệc chuẩn bị cho hai người, hai người muốn ân ái yêu thương vẫn còn thời gian mà. Nào, uống rượu!”
Vừa nói, Đằng Dực vừa đặt hai tô lớn trước mặt họ, bắt đầu nghiêng vò rót rượu.
“Đằng huynh, Linh nhi tửu lượng thấp, để ta uống!” Dạ Nhai Tích sợ Nam Hoa bị say, đem cả hai tô chuyển tới trước mặt mình.
Đằng Dực liền ha ha cười lớn, “Dạ huynh, đây là lần đầu tiên ta thấy huynh ra mặt giúp nữ nhân.” Nói đến đây, Đằng Dực lại nhìn về phía Nam Hoa, “Tẩu phu nhân, Dạ huynh nổi danh là người vô tình với nữ nhân, không ngờ lại bị tẩu phu nhân bắt được. Bội phục! Bội phục!”
Mặt Nam Hoa liền đỏ bừng lên, lặng lẽ liếc nhìn Dạ Nhai Tích, trong mắt tràn ngập tình ý.
“Đằng huynh, uống rượu!” Dạ Nhai Tích cũng sảng khoái cười một tiếng, không hề cảm thấy đó là chuyện mất mặt mà ngược lại nụ cười trên môi cho thấy vẻ rạng ngời hạnh phúc.
Nam Hoa giơ tay lên nhẹ nhàng cầm lấy một tô đựng rượu, “Nhai Tích, Đằng đại ca đã nhiệt tình như vậy, chén rượu này ta không uống thì thật không phải. Để ta uống!”
Nói xong, cô hướng về phía Đằng Dực kính rượu, “Linh nhi cảm tạ Đằng đại ca đã nhiệt tình khoản đãi.” Sau đó, cô ngửa đầu, cực kỳ sảng khoái uống hết chén rượu lớn.
Rượu của Hạnh Hoa thôn cực kỳ thơm mát nên Nam Hoa mới có thể uống một hơi như vậy. Nhưng đây là loại rượu tác dụng chậm nên cô mới chưa say mà thôi.
Đằng Dực thấy vậy càng thêm cao hứng, cũng ngửa đầu uống cạn một chén rồi lại tiếp tục rót. Dạ Nhai Tích thấy vậy liền lên tiếng, “Còn lại để ta uống!” Giọng nói của Dạ Nhai Tích cực kỳ dịu dàng mang theo sự quan tâm vô hạn khiến cảm giác hạnh phúc cũng sinh sôi trong lòng Nam Hoa.
“Hay lắm! Phu thê ân ái, thực khiến Đằng Dực ta hâm mộ!” Đằng Dực đương nhiên hiểu tâm tư của Dạ Nhai Tích, lại sảng khoái nâng chén lần nữa, “Đêm nay không say không về!”
“Được!” Dạ Nhai Tích cũng đem chén của mình cụng với Đằng Dực rồi ngửa cổ, uống một hơi cạn hết.
***
Lúc hai người họ trở về phòng, Nam Hoa đã ngấm chút men say. Tuy rằng cô chỉ uống có một chén nhưng đầu óc vẫn có sự váng vất. Dạ Nhai Tích thì khác, tuy cùng Đằng Dực uống hết hai vò rượu Hạnh Hoa nhưng nhìn dáng vẻ không có chút dấu hiệu say xỉn nào.
“Thật xin lỗi, ta không nên để nàng uống rượu.” Đỡ Nam Hoa ngồi xuống, Dạ Nhai Tích nhìn cô hồi lâu, ánh mắt hàm chứa sự yêu thương vô hạn khiến người ta cảm động.
Đêm khuya thanh vắng, cả căn phòng chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt ấm áp của Dạ Nhai Tích đủ khiến hô hấp của Nam Hoa trở nên dồn dập, máu trong người như thể sôi trào. Đầu óc như muốn mê man, cô đứng dậy có chút lảo đảo giơ tay ra thì rất nhanh chóng được một cánh tay nam nhân đầy sức mạnh lập tức đỡ lấy.
“Nàng say rồi!” Giọng nói ấm áp của Dạ Nhai Tích rơi xuống bên tai Nam Hoa đem theo sự nóng bỏng xông vào hệ thần kinh, tác động mãnh liệt tới các giác quan. Trong nháy mắt cô như mất đi toàn bộ khí lực, chỉ có thể xụi lơ dựa vào Dạ Nhai Tích một hồi.
“Ta…ta không có. Huynh tối nay cũng uống không ít rượu, ta…ta đi chuẩn bị giường cho huynh.” Nam Hoa cảm thấy cực kỳ mắc cỡ, vội đẩy Dạ Nhai Tích ra, lảo đảo đi về phía phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ, Nam Hoa đã tỉ mỉ chuẩn bị chăn đệm cho Dạ Nhai Tích. Thấy Dạ Nhai Tích theo mình đi vào, tâm tình của cô cũng khẽ run rẩy, không dám quay đầu lại mà chỉ nhẹ giọng hỏi, “Tối qua huynh ngủ ở đâu?”
Dạ Nhai Tích tiến lên, dịu dàng nói, “Tối qua không muốn làm phiền giấc mộng đẹp của nàng nên ta ngủ lại ở chỗ Đằng Dực.” Vừa nói, Dạ Nhai Tích vừa kéo Nam Hoa về phía mình, ôm lấy cô từ đằng sau, sống mũi cao thẳng dịu dàng vùi vào trong mái tóc cô, “Linh nhi, tối nay nàng muốn ta ở lại sao?”
Tâm tình của Nam Hoa theo câu nói của Dạ Nhai Tích cũng trở nên cuồng loạn, hô hấp cũng dần khó nhọc bởi hơi thở nóng bỏng của Dạ Nhai Tích đã sớm đầu độc cô triệt để. Tuy rằng đã gả cho Hách Liên Ngự Thuấn nhưng được một nam nhân đối đãi như vậy là lần đầu tiên của Nam Hoa.
Huống chi, nam nhân đang ôm chặt lấy mình là người mà Nam Hoa yêu nhất. Dáng vẻ huynh ấy tiêu sái như vậy, cô thật không tưởng tượng được khi động tình huynh ấy sẽ thành ra dáng vẻ thế nào.
Đã không còn là nữ tử ngây thơ, Nam Hoa đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Dạ Nhai Tích. Cho dù nghe không ra thì cô cũng có thể cảm nhận được qua hơi thở nóng bỏng của huynh ấy.
Nếu như nhất định phải ly biệt, có thể được huynh ấy yêu thương sẽ là hoài niệm đẹp đẽ nhất trong kiếp này của cô.
Nhẹ nhàng xoay người, Nam Hoa vẫn một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Dạ Nhai Tích. Hồi lâu sau, cô mới khẽ liếm môi, ngập ngừng lên tiếng, “Nhai Tích, huynh…huynh không ngại ta sao? Ta đã…” Nam Hoa không tiếp tục nói hết câu bởi một một người đã được gả đi như cô làm sao có thể cho huynh ấy một thân thể băng thanh ngọc khiết được nữa?
Chiếc cằm nhỏ nhắn bị ngón tay thon dài của nam nhân nâng lên, thấy Nam Hoa vẫn một mực khép hàng mi nhìn xuống, Dạ Nhai Tích chậm rãi cất tiếng đầy dịu dàng, “Nhìn ta!”
Thanh âm đó ôn nhu như nước khiến toàn thân Nam Hoa có một cảm giác tê dại, giống như bị đầu độc mà ngước lên nhìn Dạ Nhai Tích. Lại thấy Dạ Nhai Tích thâm tình cúi đầu, đôi môi mỏng đẹp đẽ kề sát làn môi mình, giọng nói đầy nam tính cũng trở nên trầm thấp, “Linh nhi, ta muốn nàng, ta chỉ muốn nàng!” Dứt lời, đôi môi ấm áp của Dạ Nhai Tích lập tức khoá chặt làn môi của Nam Hoa, chậm rãi cạy mở cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem ngọn lửa tình nóng rực tiến vào khoang miệng nhỏ, khẽ liếm nhẹ làn môi đỏ mọng rồi chậm rãi mút lấy đầu lưỡi đinh hương, sau đó dần dần tăng tốc đùa bỡn phần lưỡi của cô.
Ngọn lửa hừng hực đang bao phủ thân thể hai người họ như hoà làm một, sự rạo rực cùng ham muốn yêu thương điên cuồng biến thành dòng nước xoáy, cuốn lấy Nam Hoa vào cõi mê ly mộng ảo, khiến cô cam nguyện trầm luân…