Trên đại điện của Thiền Vu Quân Thần, không khí có chút nghiêm trọng.
Ngồi lại mật đàm có ba người là Dạ Nhai Tích, Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà cùng thái tử Hách Liên Ngự Thuấn.
Làn khói mỏng manh từ lò đốt hương giữa đại điện nhẹ nhàng lan toả nhưng lại không cách nào xua tan được vẻ lạnh lẽo đang thấm đẫm trong hơi thở.
Thiền Vu Quân Thần nhíu mày đầy uy nghiêm, ánh mắt sáng quắc quét qua một lượt biểu cảm trên gương mặt ba người trên điện, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Năm đó Hung Nô ta một đường thu phục Lâu Lan, Đại Nguyệt Thị, mười sáu nước ở Tây Vực đều cúi đầu xưng thần, mà nay mười sáu nước đó lại câu kết với Tiên Ti, Ô Hoàn, mấy tiểu tộc tới đối kháng Hung Nô. Các ngươi nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”
Chú thích: Mười sáu nước ở Tây Vực thời cổ đại gồm Vu Điền, Ô Tôn, Lâu Lan, Đại Nguyệt Thị, Đại Uyển, một số vùng thuộc khu Tân Cương ngày nay, Kazakhstan và một số nước Trung Á, Tiên Ti cổ đại, Ô Hoàn, một số ở khu đông bắc Sakhalin.
Hách Liên Ngự Thuấn là thái tử, đương nhiên phải tỏ rõ thái độ trước tiên. Hắn bước lên trước, cung kính nói, “Thiền Vu, đất Vu Điền vì mùa hạ gặp phải thiên tai, đến mùa thu không có thu hoạch, lại gặp lúc rét đậm băng tuyết đóng dày, dân chúng điêu linh. Nhi thần cho rằng, sở dĩ họ liên hợp với ngoại tộc không phải là muốn đối kháng Hung Nô mà chỉ là muốn hư trương thanh thế, để chúng ta cho họ điều kiện tốt hơn mà thôi. Vu Điền là vùng đất trước giờ vẫn thần phục Hung Nô, chi bằng chuyển cho họ ít lương thảo, nhân cơ hội thu phục lòng dân.”
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy, mi tâm âm thầm nhíu lại nhưng rất nhanh chóng được che dấu đi. Ông ta lại nhìn về phía Y Trĩ Tà, “Ngươi có thượng sách gì không?”
Y Trĩ Tà liền nhanh chóng đáp lại, “Thiền Vu, thái tử phân tích cũng không phải không có đạo lý. Vu Điền nếu muốn đối kháng với Hung Nô, cần gì phải bỏ gần tìm xa cấu kết với ngoại tộc? Thần nghe quan viên báo lại, tộc Tiên Ti từng chuyển một lượng lớn lương thảo tới đất Vu Điền, cho nên thần cũng nghĩ giống như lời thái tử, họ không phải là muốn uy hiếp chúng ta.”
“Suy nghĩ của các ngươi không hẹn mà thật giống nhau.” Trên khoé môi Thiền Vu Quân Thần dâng lên một nụ cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Dạ Nhai Tích, “Ngươi là mưu sỹ của ta, ý nghĩ của ngươi sẽ không giống với thái tử, Tả Cốc Lễ vương đấy chứ?”
Phàm là quân vương đều có một căn bệnh chung trí mạng đó chính là lòng nghi ngờ quá nặng. Lòng nghi ngờ đó có thể đặt lên bất kỳ người nào, vô luận là thân hay không thân, ông ta cũng sẽ luôn lo lắng bị phản bội.
Dạ Nhai Tích đương nhiên nhìn thấu sự biến đổi trong tâm tư Thiền Vu Quân Thần mấy năm gần đây nên chậm rãi nói, “Thiền Vu muốn trấn an lòng dân Vu Điền chỉ là chuyện phụ, nhân cơ hội công chiếm đất đai ngoại tộc mới là chính. Thiền Vu cả đời oai hùng, sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy?”
“Hay! Người hiểu ta cũng chỉ có Dạ mưu sỹ!” Hai mắt Thiền Vu Quân Thần sáng lên, vui mừng đứng dậy, “Hung Nô hiện giờ binh cường mã tráng, sao không nhân cơ hội này tăng cường thực lực khuếch trương lãnh thổ để phòng hậu hoạn đây?”
Dạ Nhai Tích thấy ông ta cao hứng, không đành lòng phá ngang nhưng lại không thể không nói, “Thiền Vu, lúc này không phải thời điểm thực sự thích hợp!”
“Cái gì?” Thiền Vu Quân Thần tựa như bị dội một gáo nước lạnh, ngồi xuống trở lại, trầm giọng hỏi, “Vậy là có ý gì?”
Dạ Nhai Tích than nhẹ một tiếng, “Tác chiến cần phải xét tới thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Cũng không thể nói thích đánh là đánh. Ngoại tộc Tiên Ti cũng không phải không có mục đích khi giúp Vu Điền vượt qua cửa ải gian khó, cũng chưa chắc có lòng đối kháng Hung Nô. Hết thảy chỉ là lời nói từ phía Vu Điền mà thôi. Người Tiên Ti vẫn luôn có tâm xâm phạm đất Trung Nguyên, Thiền Vu tiến đánh họ vào lúc này không bằng thu phục nhân tâm của họ. Có câu giang sơn dễ đổi, lòng người khó mua. Thiền Vu muốn khuếch trương lãnh địa của Hung Nô, sao không liên thủ với bọn họ đối phó với Đại Hán phương Nam?”
Thiền Vu Quân Thần dù sao cũng có tính hồ nghi của quân vương, nghe mấy lời này, trên mặt lộ rõ nét không vui, “Nói như vậy, ý nghĩ của ngươi cũng giống như thái tử cùng Tả Cốc Lễ vương?”
“Thiền Vu!” Hách Liên Ngự Thuấn không đợi Dạ Nhai Tích trả lời, liền tiến lên khuyên, “Nhi thần cho rằng mùa đông không phải lúc thích hợp để đem binh mã xuất chinh, Vu Điền đường xá xa xôi, nếu khinh suất động binh để Đại Hán có cơ tập kích thì sẽ rất nguy hiểm. Lại sắp hết năm, người nào không muốn về nhà đoàn tụ chứ? Lúc này tái chiến sẽ khiến lòng quân dao động, thật sự là thất sách!”
“Nói xằng!” Thiền Vu Quân Thần đập mạnh tay xuống bàn, “Ta chinh chiến bao năm, luôn bất khả chiến bại, khi nào đến phiên ngươi ở đây dạy ta dùng binh thế nào?”
Mi tâm Hách Liên Ngự Thuấn nhíu lại, quỳ một gối xuống, “Nhi thần không dám!”
“Có cho ngươi cũng không dám!” Thiền Vu Quân Thần không vui nói, “Hung Nô này vẫn do ta định đoạt!”
Y Trĩ Tà thấy tình hình càng lúc càng xấu, vội vàng lên tiếng, “Thiền Vu, Ngự Thuấn cũng chỉ là vì lợi ích của Hung Nô chứ không có ý gì khác.”
“Nếu quả thực một lòng vì Hung Nô, cần gì phải dùng mọi cách ngăn trở việc khuếch trương lãnh địa?”
“Thiền Vu, nhi thần không phải có lòng ngăn trở.” Hách Liên Ngự Thuấn mở miệng, thanh âm trầm thấp đầy uy lực, “Hung Nô quanh năm chinh chiến, đã sớm bỏ quên việc chăm lo đời sống của dân chúng, nông nghiệp vốn không phồn thịnh, thói quen du mục cũng dần mai một, về lâu dài cứ tiến hành chinh chiến sẽ khiến lòng dân mệt mỏi, cơm không đủ no.”
“Hung Nô ta luôn luôn cường thịnh, hàng năm cống phẩm nhiều không đếm xuể, hơn nữa lãnh thổ không ngừng mở rộng, lo gì lòng dân mệt mỏi, cơm không đủ no? Ngươi là thái tử mà lại nói những lời gây hoang mang như vậy, thật vô cùng đáng giận.” Thiền Vu Quân Thần cao giọng, ngữ khí lộ rõ vẻ không vui rõ ràng.
“Sự sinh tồn của một quốc gia sao có thể chỉ dựa vào cống phẩm đây? Khuếch trương lãnh địa chỉ là mở rộng giang sơn, nhưng không thể trộn lẫn với đời sống của dân chúng. Thiền Vu, nhi thần nghe nói Đại Hán âm thầm mua ngựa, thực hiện các chính sách tăng trưởng nông thương. Hung Nô cần phải sớm đề phòng việc này mới phải. Với ngoại tộc không phải chỉ có quan hệ tấn công cùng xâm chiếm, có được lòng dân mới là căn bản của quốc gia.”
Dạ Nhai Tích ở một bên nhìn rõ ràng, cũng nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi khâm phục Hách Liên Ngự Thuấn biết nhìn xa, chỉ tiếc hắn một mực phạm vào đại kỵ, cho dù là phụ tử ruột thịt một khi công cao át chủ cũng cực kỳ nguy hiểm.
Quả nhiên, Thiền Vu nghe mấy lời này sắc mặt liền chuyển lạnh băng, ngay cả ánh mắt cũng rực lên như muốn thiêu người, “Ngự Thuấn, ý ngươi là ta không cai quản nổi quốc gia?”
Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên cũng hiểu tâm tư của Thiền Vu, nhưng hắn sao có thể im lặng không nói. Hắn âm thầm thở dài một hơi, “Thiền Vu, nhi thần chỉ một lòng vì Hung Nô cùng Thiền Vu, không có tâm tư khác.”
Thiền Vu Quân Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự Thuấn hồi lâu.
Dạ Nhai Tích cũng không góp lời nữa. Hôm nay Thiền Vu Quân Thần đang tức giận, nói gì cũng nghe không lọt tai là chuyện bình thường. Nếu như nói nhiều hơn nữa cũng sẽ rơi vào cảnh khiến Thiền Vu không vui. Có thể nhìn ra cuộc nói chuyện với Y Trĩ Tà và Hách Liên Ngự Thuấn đã khiến Thiền Vu sinh lòng bất mãn. Làm quân vương sợ nhất là thần tử trong triều cấu kết với nhau, tuy nói toàn bộ Hung Nô đều biết Y Trĩ Tà và Hách Liên Ngự Thuấn giao tình rất tốt, cũng không phải có tâm cấu kết nhưng Thiền Vu không thể không phòng. Trong tay Y Trĩ Tà cùng Hách Liên Ngự Thuấn đều có binh quyền, đều có mệnh phù điều binh khiển tướng, hai người họ lại gần gũi như thế làm sao Thiền Vu lại không có lòng nghi ngờ?
Dạ Nhai Tích không khỏi than thầm, sinh ra trong gia đình đế vương, có lẽ phải sớm quên đi tình thân thì mới có thể an lòng một chút.